Chương 4: Trọng sắc khinh bạn

Cô nhi viện Bát Ái.

""San San! con vẫn chưa ăn xong mà"

"Con sẽ ăn trên xe, tạm biệt viện trưởng."

Sáng nào cũng vậy, Bo đi học mà cứ như đi chạy giặc mới có thể đuổi kịp thời gian của Tề Hách. Nhà bộn bề bao việc mà hắn mỗi ngày đều đến đón đúng giờ muốn ngủ lâu hơn cũng không được.

Trước cổng cô nhi viện Thiên Ái, một chiếc xe hơi sang trọng đang nổi bật giữa cánh đồng bồ công anh. Ánh nắng chói mắt của buổi sáng xuyên qua kính xe, vẻ mặt hết kiên nhẫn của Tề Hách rất rõ ràng, vết nhăn trên trán cũng dài hơn. Hắn đưa tay nhìn lên đồng hồ.

"Cho xe chạy"

"Thiếu gia! nhưng cô San vẫn chưa ra"

Anh Tài nhìn thấy cái liếc mắt của hắn lập tức quay đầu xe, rất may đã có người đến kịp.

"Tới...tới rồi...."

Cửa xe tự động mở ra, Bo vừa thở hổn hển vừa bước vào trong xe. Tề Hách càng lớn càng khó tính, mới đợi có mười năm phút mà đã chịu không nổi muốn bỏ lại Bo.

"Anh Tài! Có thể chạy"

Mặc dù chỉ những là đứa trẻ tám tuổi nhưng Tề Hách đã nhận thức được khái niệm nam nữ khác biệt, chỉ có đầu đất bên cạnh hắn vẫn không ý thức được, vô tư chỉnh sửa đồng phục, tắp váy lên, kéo áo sơ mi xuống, để lộ cả qυầи ɭóŧ trước mặt hắn.

Vì sáng nào cũng vội nên Bo không có thời gian mặc đồng phục cho tử tế.

Tề Hách cầm quyển sách lên không phải để đọc mà để tránh không nhìn thấy nhưng Bo không nhận ra tâm tư lo nghĩ này của hắn, giựt quyển sách: ""Hách Dịch! kéo giúp mình."

"Phối San! Cậu xem mình là gì?"

Bo xoay người lại mỉm cười nhìn hắn: "Là Bạn...bạn là phải giúp đỡ nhau lúc cần không phải sao? sắp tới trường...cậu đừng có cằn nhằn mau kéo giúp mình."

Nhưng mỗi ngày sợi dây kéo này có vẻ khó kéo hơn: "Phối San! Cậu béo hơn đúng không?"

"Mình không có béo...là phát triển, mình đang ở độ tuổi phát triển bề dọc lẫn bề ngang, cậu hiểu không?"

Rõ ràng là biện mình cho thói háo ăn của mình. Tề Hách cũng lười vạch trần.

Anh Tài bất ngờ thắng gấp vì có một chiếc mô tô băng ngang bất chấp. Bo mất thân bằng ngã nhào về người Tề Hách, hắn bị động ôm trọn cả người Bo cho nên rất chân thật cảm nhận trọng lượng của Bo lúc này.

Bo vừa muốn ngồi dậy thì nhìn thấy thứ lấp lánh được đeo trên cổ tay Tề Hách. Bo bắt lấy tay hắn giơ lên: "Hách Dịch! cậu lại có đồng hồ mới?"

Báo động đỏ khẩn cấp, chiếc đồng hồ của Tề Hách lại bị Bo nhìn trúng.

Đầu đất ngoại trừ ham ăn, ham ngủ còn có sở thích điên cuồng với đồng hồ đeo tay, như vậy cũng tốt hắn mới dể dàng tận dụng.

"Thích không? mình sẽ tặng nó cho cậu"

"Cậu tặng cho mình..."

Nói là làm ngay Tề Hách lập tức tháo đồng hồ đeo tay đưa cho Bo. Bo nhận đồng hồ vui mừng đến mức nhảy cẫng chân lên, đầu đυ.ng phải nóc xe đau một cục nhưng miệng vẫn cười rất tươi.

"Phối San! Cậu thấy mình đối xử với cậu có tốt không?" Tề Hách kéo Bo ngồi gần hắn quàng tay qua vai, những lúc hắn tỏ ra gần gũi Bo luôn có một dự cảm không tốt.

Bo đem cánh tay của hắn đẩy ra và ngồi lùi lại. Mỗi lần Tề Hách có việc cần nhờ đều có nét mặt này: "Hách Dịch! có phải cậu cần mình làm gì?"

--------------------------

Vợ chồng Kỉ Hùng phải về nước trong một tuần. Vô Song cũng theo họ về nước. Vì Kỉ Hùng đã xác định rõ quan hệ với Mộ gia nên không muốn cô quá gần gũi với Tề Hách. Cho nên Tề Hách muốn dẫn cô ra ngoài chơi thì cần có một thế thân đóng giả, sự lựa chọn thích hợp chính là người vừa nhận chiếc đồng hồ từ hắn.

"Cậu là..."

Vô Song hốt hoảng khi gặp lại Bo tại Kỉ gia, lo sợ chân tướng ở cô nhi viện năm xưa bị vạch trần người cứu Mộ Từ không phải cô.

"Mình là Phối San...bạn của Tề Hách rất vui được gặp cậu."

"Mình cũng vui khi gặp cậu"

Thì ra người bạn luôn được nhắc đến trong câu chuyện của Tề Hách chính là người này. Sự lo lắng của Vô Song đã không còn vì Bo không nhớ ra cô.

"Vô Song! Em và Phối San mau đổi quần áo"

Lúc Bo bước ra trong bộ dạng của Vô Song chiếc đầm trắng và mái tóc dài buông xõa, xung quanh phát ra những tia sáng lung linh như ánh mặt trời, nụ cười rất ngọt ngào. Tề Hách có chút ngẩn người nhìn đến không chớp mắt.

Bo đi tới và ngồi xuống trước cây đàn piano, tiếp đến mở máy phát nhạc với bản nhạc được Vô Song thu âm từ trước. Đây chính là vai diễn đầu tiên trong sự nghiệp diễn viên của Bo. Hầu hết những đại minh tinh đều bắt đầu từ các vai diễn thế thân, Bo lấy đó là động lực để phấn đấu. Hôm nay Bo nhất định sẽ diễn tròn vai Kỉ công chúa, không để ai phát hiện ra Bo là hàng giả.

"Tề Hách! Em xong rồi...chúng ta có thể đi"

"Ừ..." Tề Hách thu lại tầm mắt trên người Bo và nắm lấy tay của Vô Song rời khỏi phòng.

Vợ chồng Kỉ Hùng đi dự tiệc tối muộn họ mới về. Ngày thường lúc Vô Song luyện đàn, bà Kỉ không cho phép người hầu ra vào làm phiền. Nên chỉ cần Bo ngồi đúng vị trí mà Vô Song luyện đàn mỗi ngày, phát ra âm thanh bản nhạc cô hay đánh sẽ không ai phát hiện.

Khu vui chơi B&L

Tề Hách đưa Vô Song đến khu vui chơi, chỗ yêu thích của hắn và Bo. Tuy nói là đưa Vô Song đến chơi nhưng toàn bộ thời gian cô chỉ đứng ở dưới nhìn hắn. Vì không thích nơi này nhưng không lộ ra cho Tề Hách biết, còn hắn ở trên cao chơi rất nhiệt tình, la hét phấn khích mồ hôi ướt áo.

Tề Hách từ trên vòng xoay bước xuống, chạy đến chỗ Vô Song.

"Vô Song! Em cũng nên thử một lần...rất là vui, mỗi lần anh đưa Phối San đến đây chơi, cậu ấy cứ nằn nặc không chịu về"

"Anh và Phối San rất thân thiết?"

Vô Song từ trước đã không thích cái người bạn thân này của Tề Hách. Mỗi lần họ ở gần nhau hầu hết thời gian của hắn đều dùng để than vãn, kể tật xấu của người có tên là Phối San. Sau khi biết Phối San chính là quá khứ mà cô muốn xóa bỏ thì càng có ác cảm, ngay cả tên cũng không muốn nghe.

"Phải! bọn anh là bạn thân...tuy đồ ngốc đó rất phiền phức, lúc nào cũng có những câu hỏi quái gở nhưng là một người bạn rất tốt, anh có kể với em lần trước ở núi Dương.."

"Tề Hách! Sau này anh đừng nhắc Phối San trước mặt em" Vô Song liền cắt ngang lời hắn với điều mình không muốn nghe tiếp

"Tại sao?"

"Vì em không thích..."

Tề Hách chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận vô lý này của Vô Song, trước giờ cô luôn luôn ngọt ngào dịu dàng. Vì nhận ra nét mặt bất ngờ của Tề Hách, Vô Song liền đổi thái độ: "Em xin lỗi"

"Nếu em không thích sau này anh sẽ không nhắc đến cậu ấy ...anh sẽ đưa em đến một nơi, chỗ này anh chưa từng dẫn Phối San đến."

Tề Hách vừa nói đến đây, lại nhận ra hắn lại phạm quy: "Anh xin lỗi"

"Em không giận anh...anh đưa em đến một chỗ mà anh chưa từng dẫn Phối San đến, em muốn xem"

Thủy Long Cung.

Vô Song đã bị choáng ngợp trước thế giới tuyệt đẹp của đại dương nơi đây, cô như có cảm giác như đang đi dạo trên một con đường giữa đại dương thật sự, được chạm tay vào những rặn san hô rực rỡ màu sắc, những con cá yêu thích.

Tề Hách xem như không phụ chuyến đi lần này, cuối cùng cũng khiến cho Vô Song nở nụ cười. Một tuần ở trong nước của Vô Song ngắn ngủi lại trôi qua nhanh, vợ chồng Kỉ Hùng cũng không làm khó dễ để cho hắn tiễn Vô Song ra sân bay.

------------------------

Cô nhi viện Bát Ái

Sau khi từ sân bay về, Tề Hách đã đến cô nhi viện tìm Bo và được viện trưởng chỉ ra đây, vì chuẩn bị cho kỳ thi giữa khóa sắp tới nên Bo cần một nơi yên tĩnh để học bài không muốn bị làm phiền.

Nhưng lúc Tề Hách đến tìm thì không nhìn thấy một sự siêng năng nào ngoại trừ con heo lười đang ngủ. Bo đang nằm trên bãi cỏ với quyển sách úp lên mặt. Hắn muốn đánh thức Bo nhưng khi nghe thấy tiếng ngái ngủ của Bo nên thu tay về.

Một cơn gió mạnh thổi đến chiếc váy ngắn của Bo bị hất lên cao, cái qυầи ɭóŧ màu hường với hai con gấu nhỏ "Hello" lại đập vào mắt hắn và đôi chân nhỏ thon dài trắng muốt. Bo lại không hề phát giác ra sự mát mẽ giữa hai chân mặc dù gió vẫn đang lùa vào. Tề Hách lắc đầu, hắn ngồi xuống kéo chiếc váy về vị trí cũ.

Hắn cũng đặt lưng nằm xuống bên cạnh, so với sân thượng thì nơi này lý tưởng hơn rất nhiều. Bo lật mình, gác một chân lên người hắn. Hắn cũng quen rồi nên lười đẩy Bo ra.

Hơn một tiếng sau, Bo tỉnh dậy và giựt mình vì Tề Hách nằm bên cạnh: "Cậu đến khi nào?"

Tề Hách đẩy chân Bo ra, ngồi dậy: "Đi thôi"

"Đi đâu?"

Bo ngơ ngác vì chưa tỉnh ngủ nhưng đã bị hắn lôi đi.

"Mình mời cậu đi ăn"

Chỉ là Bo không ngờ rằng, Bo lại hại Tề Hách suýt mất mạng vì sự cố chấp của mình. Trong danh sách món bánh Bo chọn, phục vụ vô tình mang dư ra một món bánh nhưng Bo lại nài ép Tề Hách ăn thử kết quả là...

Tề gia.

""Viện trượng! Tình trạng của Tề Hách có nguy hiểm không?" Tề phu thái độ khẩn trương, vẻ mặt thì cau có.

Tề Hách đang nằm trên giường, người lại phát sốt và nổi mẩn đỏ khắp mặt. Đám người hầu trong nhà từ chức vụ cao đến chức thấp đang xếp một hàng dài ở ngoài cửa, run rẩy lo lắng không biết khi nào cơn thịnh nộ của bà chủ sẽ giáng xuống người họ.

Bo đang đứng nép gần cửa ra vào, vừa sợ lại vừa lo cho Tề Hách sẽ chết. Bo không hiểu chuyện gì xảy ra, sau khi Bo ép Tề Hách ăn xong cái bánh ngọt đó thì hắn đột nhiên ngất xỉu.

Viện trưởng sau khi tiêm thuốc và kéo chăn đắp cho Tề Hách, ông thở dài nhìn Tề Phu nhân: "Không phải mọi người đều biết tam thiếu gia bị ứng với đậu đỏ, sao còn để cho cậu ấy ăn? may là cấp cứu kịp..nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Những người có quyền có thế luôn sợ điểm yếu của họ bị người khác phát hiện ra, vì vậy chuyện Tề Hách bị dị ứng đậu đỏ rất ít người biết, và những người biết đều luôn cẩn trọng trong chuyện ăn uống của hắn.

Khi viện trưởng nói ra nguyên nhân làm cho Tề Hách ngất xỉu, Bo sợ đến phát khóc, nhất định là cái bánh đó đã hại hắn sắp mất mạng.

""Các người cũng thật lớn gan...không phải phu nhân đã dặn, trong nhà này tuyệt đối không được phép có đậu đỏ, là ai dám cãi lại lệnh của phu nhân?"

Tề quản gia quay sang quát tháo đám người hầu, cả đám người đều sợ quỳ rạp đất, nước mắt thi nhau đổ và tranh nhau nói, họ ngoài cuộc trong chuyện này. Trước đây họ còn không hiểu tại sao lại có quy định không được có đậu đỏ trong nhà, nhưng vẫn tuân theo một cách máy móc, giờ thì đã rõ nguyên nhân.

"Không phải lỗi của bọn họ, mẹ đừng có trách họ...là do con không cẩn thận."

Tề Hách cũng biết bản thân dị ứng với đậu đỏ nên những món bánh mà Bo chọn trong tiệm hắn đều có xem trước vì không ghi chú có đậu đỏ nên hắn mới mạnh dạn ăn, kết quả lại...

"Được! mẹ nghe con...không truy cứu, sau này con cũng phải cẩn thận" Tề Phu nhân cúi người hôn nhẹ lên trán Tề Hách

"Con hãy nghỉ ngơi, mẹ ra ngoài trước."

Lúc bà ra tới cửa thì thấy Bo đang đứng nép sát phía sau. Bo trông rất lạ mặt với bà, không giống những người làm trong nhà nên bà nhìn ra sang Tề quản gia: ""Con bé này là ai?"

Tề quản gia cũng chỉ mới nhận ra sự tồn tại của Bo sau khi Tề phu nhân lên tiếng hỏi, vì tâm trí của ông nãy giờ chỉ xoay quanh Tề Hách. Những người còn lại cũng có cùng vấn đề chung này, họ không biết Bo là ai.

"Là bạn học của con...bạn ấy tên Phối San" Tề Hách lên tiếng gở rối cho mọi người.

Bo giựt mình, cúi thấp đầu chào Tề phu nhân vì lý ra Bo phải làm hành động này từ trước: ""Cháu chào phu nhân...cháu tên là Cao Phối San, bạn học cùng lớp với Tề Hách"

Tề phu nhân lướt nhìn Bo từ trên xuống dưới. Quan sát từ cách ăn mặc đến tóc tai và giày trên người Bo, dễ dàng nhận ra xuất thân của Bo không cùng đẳng cấp với con trai mình, nhưng tại sao lại có thể theo học ở Dahlia.

""Để mẹ gọi tài xế đưa bạn con về"

Nghe thấy Tề phu nhân muốn đuổi mình gấp, Bo lập tức phản ứng. Vì Bo còn chuyện chưa nói với Tề Hách, Bo vẫn chưa xin lỗi hắn.

"Phu nhân! cháu có thể ở lại chăm sóc cho Tề Hách được không? cháu hứa sẽ không làm hỏng việc."

""Bác biết cháu quan tâm Tề Hách, nhưng nó cần phải nghỉ ngơi...đợi sau khi thằng bé khỏe hơn, cháu hãy đến thăm"

Tề phu nhân từ đầu đã không có ấn tượng tốt vì mặc định Bo và Tề Hách thuộc hai thế giới nên không muốn tiếp xúc nhiều, quan trọng hơn hết sức khỏe của con trai bà, hắn cần nghỉ ngơi nên cương quyết đuổi người.

""Tề quản gia! mau gọi tài xế"

"Mẹ! để cho cậu ấy ở lại với con."

Nếu không phải Tề Hách lên tiếng thì Tề phu đã cho tài xế đưa Bo về lại cô nhi viện. Trước nay Tề Hách chỉ thân thiết mỗi Vô Song lại là người bà không thích, nếu nó có thêm bạn nữa sẽ bớt nghĩ đến con bé đó, không phải chuyện xấu dù bà cũng không thích con bé này.

""Được! nhưng không thể ở quá lâu" Bà quay sang nhìn Bo.

"Cám ơn phu nhân"

Sau khi mọi người đi, căn phòng của Tề Hách chỉ còn lại hắn và Bo. Bo khóc lóc ướt hết cả mặt chạy đến ôm lấy hắn. Ông bác sĩ nói Hách Dịch có thể nguy hiểm hơn vì Bo cho hắn ăn bánh đậu đỏ.

"Hách Dịch! mình xin lỗi cậu, tất cả là lỗi của mình...mình suýt nữa đã hại chết cậu."

""Đồ ngốc! mình sẽ không chết dể, cậu mau lau sạch nước mắt.. trông thật bẩn." Tề Hách mỉm cười bấu vào má bầu bĩnh đầy thịt của Bo.

Nếu là ngày hôm qua Bo nhất định sẽ đẩy hắn ra, ai cho hắn bấu má Bo. Nhưng hôm nay đã khác dù hắn có muốn bấu cả đời, Bo cũng để cho hắn bấu.

Và từ sau chuyện đó, Tề Hách buộc phải tham gia một khóa huấn luyện đặc biệt để hắn có thể ngửi được mùi đậu đỏ và phải nhận diện được nó dưới bất kì cách chế biến nào. Và Bo đã đồng hành cùng hắn mỗi ngày.

Hôm nay vẫn là một ngày đầy nắng ấm và một bàn dài nhiều thức ăn. Từ món nướng, hấp, xào, luộc, chiên và món nước. Trong vô số món ăn trên bàn, ít nhất sẽ có mười món chứa đậu đỏ, việc của Tề Hách chính là phải dùng mắt dùng mũi nhưng không được dùng miệng nhận diện chúng.

Sau khi Tề Hách chọn một dĩa thức ăn và ngửi rất lâu hắn đầy tự tin: "Là cái này"

Bo mỉm cười và đẩy cái dĩa đó ra xa tầm tay của hắn: "Sai.."

"Lại sai nữa..mình mệt không học nữa."

Tề Hách chán nản gục mặt xuống một bàn. Bo bước qua lôi hắn ngồi dậy: "Không được! cái này quan trọng đến tính mạng, không thể qua loa được...cậu ngồi dậy đi..."

"Không"

"Ngồi dậy mau!"

"Không"

Bo kéo lê Tê Hách mãi hắn vẫn không chịu ngồi dậy nhưng điện thoại trên vừa reo lên, hắn đã bật người đứng dậy, tin thần phấn chấn. Chỉ có một người mới có đủ năng lực này khiến cho Tề Hách hành động như tên ngốc.

"Vô Song! Em luyện đàn xong rồi sao?"

Bo muốn chửi và đánh cho hắn một trận thứ trọng sắc khinh bạn. Tề Hách vừa nói chuyện với Vô Song, vừa làm điệu bộ khát nước muốn Bo đi lấy nước cho hắn. Dù không cam tâm tình nguyện nhưng cái chân lại vâng theo cái miệng của hắn, lê bước nhanh vào trong nhà.

Nhưng căn biệt thư này chẳng khác cái mê cung, đôi chân ngắn của Bo chạy mãi cũng không thể tìm thấy được đâu là bếp, mặc dù đã có người chỉ chỗ cho Bo. Bo ngó dáo dác khắp trên dãy hành lang xa hút.

""Ở đâu?"

Bo cứ như vậy mà chạy, chạy mãi và chạy mãi...đến nay Phối San đã chạy hơn sáu năm trong cái mê cung nhà Tề Hách. Bây giờ không có nơi nào trong Tề gia mà cô không biết đường như nắm gọn bản đồ ngôi biệt thự trong lòng bàn tay.

""San San! thiếu gia lại muốn uống nước sao?"

"Dạ phải"

Và cô cũng đã chai mặt với tất cả người trong Tề gia, trên dưới người làm Phối San đều quen mặt.

"Hách Dịch ! Nước của cậu"

Người đang tháo cà vạt trước gương đã không còn là Tiểu Tề Hách tám năm trước, giờ đã là một thiếu niên cao phú soái, mười bốn tuổi. Hắn xoay người nhận ly nước từ Phối San.

Và Bo cũng đã trưởng thành theo thời gian, một thiếu nữ với cái tên Cao Phối San, xinh xắn khả ái được nhiều nam sinh mến mộ. Nhưng vẫn chưa hề ý thức được chuyện mình đã thành thiếu nữ, với những đường nét nảy nở, còn vô tư nhún nhảy lăn lộn trên giường hắn, và lộ cả đùi và ngực trước mặt hắn. Tề Hách luôn phải tránh tầm mắt đi nơi khác.

"Ngồi dậy! Đã nói nhiều lần cậu không được nằm lên giường của mình"

"Xí...nằm một tí sẽ bay màu chắc"

Cơ thể của Phối San có phần phát triển sớm hơn những bạn nữ khác, đó là lý do trong tiết thể dục, tất cả bạn nam sinh đều chỉ nhìn vào ngực cô. Lúc mọi người tập bóng chuyền, một số bạn nam đã chủ động đến xin giúp cô tập bóng, cố tình đυ.ng chạm.

"Mình nói mà...cậu ấy không có mặc áσ ɭóŧ, ngực rất mềm mại"

"Có thật không?"

"Cậu để ý xem sẽ thấy...hai bên nó nhô cao thế này nè" Cậu nam sinh vừa nó, vừa thị phạm đưa hai nâng đỡ trước ngực mình.

"Bốp!"

Một quả bóng từ xa bay đến, lao vào giữa đám nam sinh làm ngã mấy chai nước dưới chân. Mọi người đều giựt mình xoay người lại, nhìn Tề Hách đang đi đến nhặt bóng, vẻ mặt của hắn như rất không được vui. Bọn họ đều tản ra, không ai tiếp tục đem ngực của Phối San ra để nói.

Tề Hách nhìn sang thấy Phối San đang được một cậu nam chỉ tập bóng.

"Có phải tư thế này?" Phối San nhìn cậu nam chuẩn bị ném bóng thì từ phía sau quả bóng trên tay Tề Hách ném bay đến lưng cô. Phối San xoay người lại.

" Tề Hách Dịch! Cậu bị thần kinh hả?" Phối San đen bóng ném về phía hắn nhưng không trúng, hắn cũng không nhìn mà đi thẳng.

Chuyện ai gây ra không biết nhưng tại sao người phải hứng chịu khuôn mặt như nợ nhau mười kiếp của Tề Hách, là ai đã chọc giận hắn đến bầu không khí trong xe ngột thở không nổi.

"Anh Tài! Xảy ra chuyện gì? thiếu gia nhà anh lại bị làm sao?" Phối San chòm người lên trước, đưa mông về phía Tề Hách.

Anh Tài lắc đầu miễn bình luận, chuyện của Tề Hách đặc biệt là trước mặt hắn, làm sao dám mở miệng nói bừa. Cho nên Phối San đã dũng cảm suy đoán.

"Hôm nay.. Kỉ công chúa vẫn chưa gọi điện cho cậu? đừng buồn...chắc lại đang luyện đàn, lát nữa cậu ấy nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của cậu, sẽ gọi lại ngay"

Đây là nguyên nhân duy nhất Phối San có thể suy đoán được. Chỉ có một người khiến cho tâm trạng hắn vui buồn thất thường, là Kỉ Vô Song.

"Dừng xe lại!"

"Thiếu gia! vẫn chưa về đến cô nhi viện."

"Tôi bảo dừng xe lại!"

Sau khi xe hơi dừng lại, Tề Hách đã lôi Phối San xuống xe, băng qua bên kia đường và đi vào một cửa hàng bán quần áσ ɭóŧ của phụ nữ. Phối San đứng hình ba giây, rồi lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng Tề Hách lại đuổi theo ôm từ phía sau, lôi giựt ngược cô đi vào trong.

"Mình không vào..."

"Đi vào!"

"Không! mình không vào..buông mình ra"

Bên ngoài ầm ĩ bao nhiêu thì khi vào đến trong cửa hàng, Phối San xấu hổ đến mức muốn kiếm cái túi chùm lên đầu, thở cũng không dám phát ra tiếng.

"Kính chào quý khách"

Các chị tiếp viên nhìn vào bộ đồng phục học sinh trên người họ mà che miệng cười, nhưng đã được đào tạo chuyên môn nên họ rất biết kiềm chế cảm xúc và tôn trọng khách hàng của mình.

Tề Hách bắt Phối San chọn loại áσ ɭóŧ mình thích, nhưng trước giờ cô chưa từng mặc áσ ɭóŧ thì làm sao biết thế nào là thích. Cô cứ tiện tay, thấy cái nào là chụp ngay cái đó, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Bao nhiêu với Tề Hách cũng không đủ, cô không biết là mua cho mình mặc hay là hắn mặc. Tề Hách gần như mang toàn bộ cửa hàng vào trong xe, rất may cô không phải bỏ tiền mua. Cái nào cũng đắt đỏ, một cái áo mà bằng cả tiền tiêu vặt cả tháng. Mặc vào liền biến thành siêu nhân sao.

"Cho xe chạy!"

Lúc này trên mặt Tề Hách mới có chút gì đó là nét bình thường của mọi ngày. Phối San quay sang nhìn hắn: "Hách Dịch! hôm nay cậu bị làm sao? lại dẫn mình vào đó...có biết lúc nãy mình xấu hổ muốn chết được."

"Nếu cậu biết xấu hổ thì đã không mặc áσ ɭóŧ mà đến trường...đám nam sinh trong lớp lúc nào cũng nhìn vào ngực cậu, còn nói nhiều lời khó nghe."

"Có chuyện đó nữa? sao mình không biết"

"Thứ đầu đất như cậu mà biết được gì? đợi đến khi cậu hiểu ra vấn đề đã bị người ta ăn sạch"

"Á...!" Phối San tức giận bật người dậy, nhưng quên là mình đang ngồi trong

xe, đầu đập vào nốc.

"Cậu nghĩ ai cũng có thể ăn được mình ...luôn chỉ có cậu bắt nạt và ăn hϊếp mình, lúc nào cũng mắng mình là đầu đất...não heo..."

Cả hai giận dỗi không nhìn mặt nhau, Anh Tài ngồi ghế lái lại phì cười. Vẫn còn là những đứa trẻ.

"Tới nơi rồi"

"Mình biết...không cần cậu đuổi" Phối San quay sang trừng mắt nhìn hắn và xách theo mấy cái túi bước xuống xe

"Bắt đầu từ sáng mai, cậu nhất định phải mặc"

"Vậy có cần mặc ngay đây cho cậu xem"

**** hết chương 04 ***