Chương 14: Chúng ta hãy kết thúc

Khả Hinh là con gái của bộ trưởng bộ quốc phòng, vừa xinh đẹp, gia thế lại ổn nên trở thành đối tượng vô cùng thích hợp, nàng dâu hoàn hảo trong mắt Tề phu nhân. Sau khi Vô Song đính hôn cùng Mộ Từ, hắn đã không có phản đối trước sự sắp xếp của bà.

"Mẹ có chuyện đi trước, các con ăn ngon miệng"

Cả Khả Hinh và Tề Hách đều nhận ra tâm ý của bà, muốn tạo cho họ không gian riêng tư. Sau khi Tề Hách vừa đến, mẹ của hắn đã viện cớ để biến mất, để lại một mình Khả Hinh và Tề Hách.

"Ăn xong em muốn đi đâu?"

"Khách sạn"

Tề Hách ngưng động tác ăn, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô. Hắn không nghe nhầm vì vẻ mặt của Khả Hinh đang rất nghiêm túc.

-----------------------

Khách sạn - Phòng 0149

Không gian trong phòng yên ắng tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước chảy rõ chạm sàn, từ đằng sau cánh cửa phòng tắm đang phát ra.

Ánh mắt của Tề Hách thường xuyên nhìn ra cửa, tâm trạng có chút căng thẳng. Ngay từ đầu hắn không nên đến đây, hắn biết sau khi Khả Hinh rời khỏi phòng tắm, chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo. Nhưng hắn lại chưa thật sự sẳn sàng.

Cửa phòng tắm không hề đóng, hắn có thể nhìn thấy thân thể trần trụi của Khả Hinh đang phản chiếu qua gương. Âm thanh tiếng nước dần nhỏ lại, đến khi chỉ còn tiếng tích tắc, nước nhiễu giọt từ thân thể của cô rơi xuống sàn.

"Tề..."

Sau khi Khả Hinh tắm xong với cái áo choàng trên người, cô bước ra thì không còn nhìn thấy Tề Hách, hắn đã rời khỏi.

---------------------

"Phối San! nhìn sang ống kính...phải rồi, giữ tư thế đó...cười lên, làm tốt lắm..."

"Mọi người! hôm nay...quay đến đây thôi "

Từ khi trở thành nghệ sĩ dưới trướng của ông lớn L&U, được Hoắc tổng đích thân chỉ đạo việc debut thì hình ảnh của Phối San được quảng bá rộng rãi, cô có mặt ở khắp phương tiện truyền thông đại chúng, xuất hiện nhiều trong nhiều MV ca nhạc của ca sĩ hạng A, hay những dự án phim khủng của những đạo diễn diễn viên gạo cội trong nghề mà nhiều người khao khát.

Những tấm áp phích treo hình của Phối San giờ đây, đã có mặt khắp cả nẻo đường thành phố, từ nhà chờ xe bus đến trung tâm bách hóa.

Vì sự ưu ái Hoắc Luật giành cho Phối San chưa từng giành cho bất kì ai, nên bắt đầu xuất hiện nhiều lời đàm tiếu xoay quanh mối quan hệ mập mờ giữa họ. Bọn họ nói nhiều về quy tắc ngầm của giới giải trí, kim chủ đứng sau lưng chống đỡ tiểu minh tinh, hay người đàn bà phía sau lưng Hoắc Tổng, đang là chủ tài tốn giấy mực trên từng trang báo dạo gần đây.

Nhưng một sự thật mà nhiều kẻ đố kị, dù không thích cũng phải gậc đầu đồng tình, là Phối San có tố chất của một ngôi sao, hội đủ yếu tố tài lẫn sắc để nổi tiếng, từ khuôn mặt đến dáng hình đều không thua kém bất kì một đại minh tinh hạng A nào của L&U, diễn xuất đều xuất thần.

Cái cô cần là một bệ phóng giúp mình tỏa sáng, cho nên chẳng có gì phải xấu hổ khi dựa vào một ông lớn như Hoắc Luật.

"Mọi người vất vả, buổi chụp hình hôm nay kết thúc"

Sau khi đạo diễn hô ngừng thì mọi người bắt đầu thu dọn. Tề Hách đến rước Phối San như mọi lần.

"Hôm nay cậu không cần phải đưa mình về"

"Tại sao?"

Tề Hách vừa lên tiếng hỏi, sau lưng Phối San có người lên tiếng nói hộ: "Vì mình sẽ đưa Phối San về, sau này việc đưa đón cô ấy sẽ là của mình"

Tô Tán bước đến trước mặt của Tề Hách và nắm lấy tay của Phối San rất thân thiết.

Đôi mắt của Tề Hách lại không thể rời khỏi hai cái tay đang đan vào nhau. Hắn kéo cô về, nhưng cô lại hất tay hắn ra.

"Phối San! chuyện này là sao?"

"Giờ thì cậu đã có thời gian để nghe mình nói sao?" Phối San lên tiếng, lúc nào hắn cũng bận không giành cho cô thời gian để nói: "Tề Hách! đây là chuyện mình muốn nói với cậu mấy ngày trước....mình và Tô Tán đang hẹn hò"

"Vậy chúc cậu vui vẻ với mối quan hệ mới này"

Tề Hách tức giận xoay người bỏ đi.

----------------------------

Bãi giữ xe_30 phút sau.

Không gian trong xe thật tĩnh lặng. Tô Tán và Phối San đang có mặt trong cùng một chiếc xe.

"Cám ơn anh"

"Được làm bạn trai em là vinh hạnh cho anh"

Tô Tán không biết tại sao Phối San muốn hắn đóng giả làm bạn trai để lừa Tề Hách, nhưng như lời hắn đã nói, chỉ cần cô có ý nhờ hắn nhất định sẽ phối hợp.

"Để anh đưa em đi ăn, anh biết một nơi rất tốt"

"Cám ơn anh...nhưng giờ em không muốn ăn, anh đưa em về cô nhi viện, được không?" Phối San nhìn ra kính xe.

Cô có gì phải luyến tiếc, mối quan hệ giữa cô và Tề Hách vốn không phải là quan hệ. Dù không còn Kỉ Vô Song thì vị trí người nữ nhân trong lòng hắn cũng thuộc về Vương Khả Hinh. Còn cô chỉ là bạn thân kiêm bạn tình, thật sự đến lúc nên buông tay.

--------------------

Trước cửa cô nhi viện Bác Ai

"Cám ơn anh đã đưa em về"

"Em vào nhà cẩn thận"

Phối San chào tạm biệt Tô Tán rồi xoay người đi, vừa ngoảnh đầu lại phát hiện Tề Hách đang đứng trước mặt cô.

"Mình không tin cậu đang hẹn hò với Tô Tán, cậu chỉ lấy hắn làm cái cớ"

Phối San lờ đi và lướt qua người hắn. Hắn lại nắm lấy tay cô giựt lại: "Cậu giận... vì mình giành nhiều thời gian cho Khả Hinh sao?"

"Mình không giận cậu, mình chỉ muốn kết thúc mối quan hệ bạn tình giữa chúng ta, hiện tại cậu đã có Khả Hinh....cậu không nghĩ mình cũng nên có một người đàn ông cho riêng mình?"

Cô chán cái con người vô dụng đáng thương của bản thân, mỗi khi bị Tề Hách bỏ lại sau lưng để chạy đến chỗ Vương Khả Hinh, làm người ai cũng tham lam và có chấp niệm rất lớn với thứ mình luôn khao khát, mà Tề Hách chính là chấp niệm của cô.

Càng ở cạnh hắn cô càng muốn có được nhiều hơn, muốn con người lẫn vị trí trong tim hắn, cô nhận ra mình đã trở nên tham lam, nhỏ nhen. Đó không phải là cô, nếu còn tiếp tục mối quạn hệ bạn tình với Tề Hách, cô sợ sẽ bị sự ghen tuông đố kị nuốt chửng và không còn là mình của trước đây.

"Tề Hách! Chúng ta hãy kết thúc"

---------------------

Trường Dahlia và trường Royal trước giờ luôn là địch thù của nhau, vì truyền thống lâu đời đó mà thành viên cả hai trường đã trở thành những đối thủ trên mọi mặt trận, từ văn hóa văn nghệ, ẩm thực, thể dục thể thao, đến vui chơi giải trí, giữa họ luôn có cuộc tranh đua ngầm để giành vị trí dẫn đầu.

Từ học sinh đến giáo viên gặp nhau, nếu không lườm nhau đến mắt xẹt lửa điện, thì cũng là nghênh mặt lên trời mà đi. Nếu có người đi ngược lại với quy tắc đương nhiên đó, sẽ được gán cho cái danh tội đồ, là kẻ phản bội.

Vì vậy, ước mơ một cuộc sống hòa bình cho cả hai trường, có lẽ chỉ xuất hiện trong giấc mơ.

Nhưng giấc mơ đó đã trở thành hiện thực vào sáng nay. Khi trưởng nam, con trai hiệu trưởng trường Dahlia đã nắm lấy tay trưởng nữ, con gái hiệu trưởng trường Royal bước vào thánh đường của hôn nhân, đọc lời tuyên hệ hôn nhân.

""Hai con có nguyện thề sẽ yêu thương và gắn bó nhau trọn đời trọn kiếp"

"Thưa cha! con đồng ý"

Và từ giây phút chú rể đặt chiếc nhẫn vào tay cô dâu, đã mở ra giấc mơ hòa bình giữa Dahlia và Royal. Thật ra để có được những giây phút ngọt ngào này, cả cô dâu và chú rể đã phải vượt qua trăm ngàn rào cản mới đến được với nhau, may mắn cho họ đã không có cái kết buồn như chàng Romeo và nàng Juliet.

Sau khi hai gia đình liên hôn đã đề xuất một dự án liên minh. Được đặt tên là Iris, đó là nguồn gốc ra đời của trường học danh giá bậc nhất Á Lạp Tân sau này. Trường Iris, tinh hoa kết tinh từ mối tình đẹp của Dahlia và Royal, hai trường sẽ xác nhập làm một trong một ngày không xa. Tin tức lan rộng, đã gây ra cơn địa chấn khủng khϊếp cho học sinh cả hai trường, chao đảo toàn khu vực.

Nhưng đó là kế hoạch trong tương lai gần, còn hiện tại làm sao để tháo bỏ mối hiềm khích trước giờ, giữa học sinh cả hai trường, mới là vấn đề cấp thiết của hiệu trưởng hai trường.

Từ sáng huy hiệu trường Royal đã có mặt trước cổng trường Dahila, bắt đầu cho những ngày làm thân. Dẫn đầu của đoàn người là Mộ Vân tiến vào trong trường. Tất cả nữ sinh đều xôn xao vì đám con trai của trường Royal, trai đẹp và lạ luôn hút mắt nhìn hơn là trai nhà.

"Bọn em phải ở cái trường này trong bao lâu?" Một trong những nam sinh trường Royal đang cau có mặt mày

"Một tháng...cô biết trong các em sẽ có người cảm thấy không thoải mái, nhưng đây là quyết định của hiệu trưởng...tương lai hai trường Royal và Dahlia sẽ sát nhập làm một, cho nên rất cần sự hợp tác của các em...cô sẽ dẫn các em đi tham quan trường."

------------------

"Sáng nay các cậu có nhìn thấy họ ở trước cổng trường?"

"Cậu nói đám người của Royal sao?"

"Phải! bọn họ đến đây thật....mình con nghe nói bọn họ sẽ học ở trường của chúng ta trong một tháng, Tề Hách cậu có thông tin gì không?"

Tề Hách vẫn còn đang nghĩ không thông vì quyết định của Phối San, không có tâm trạng quan tâm gì khác. Hắn nhìn Phối San ngồi trước mặt mình, nhớ đến những lời tối qua.

"Nếu cậu muốn chúng ta vẫn làm bạn thì kết thúc ...nếu không ngay cả làm bạn chúng ta cũng không thể" Phối San lấy tình bạn hơn mười ba năm ra uy hϊếp hắn kết thúc mối quan hệ đang tốt đẹp giữa họ.

"Các em ngồi xuống"

Cô Từ, giáo viên chủ nhiệm của lớp tiến vào, tất cả học sinh trong lớp liền đứng dậy.

"Cả lớp chú ý...hôm nay lớp chúng ta sẽ một bạn nữ chuyển đến, hãy cùng cô chào đón bạn mới" Cô Từ vừa nói vừa vỗ tay, cổ vũ tinh thần cho người mới và hướng mắt ra cửa.

"Em vào đi."

Từ ngoài cửa một nữ sinh bước vào. Dáng vẻ ưu nhã khắp người toát lên hào quang nổi bật, không lẫn vào ai của những kẻ xuất thân từ gia tộc trâm anh thế phiệt. Trật tự trong lớp đang mất ổn định.

"Chào mọi người...mình là Kỉ Vô Song, sau này mong mọi người giúp đỡ."

Chấn Vũ ngồi ở phía sau Tề Hách nói vọng lên: "Tề Hách! Cậu có biết chuyện này không?"

Tề Hách vẫn lặng yên nhìn Vô Song đang đứng trên bục giảng. Cô Từ sắp xếp cho Vô Song ngồi ở cuối dãy, nhưng Phối San đã nhường chỗ của mình cho Vô Song và đi xuống cuối lớp.

Vô Song rất thích chỗ ngồi mới vì phía sau nó chính là Tề Hách: "Cám ơn cậu"

"Không có gì" Phối San ôm lấy cầm sách của mình đi đến cuối lớp.

"Két...t....t!"

Vô Song vừa kéo ghế ngồi xuống thì Tề Hách đã đẩy ghế ra đứng dậy, với lý do không khỏe muốn đến phòng y tế.

-------------------------

Dãy phía Tây-Trường Dahlia.

Mộ Vân đang ngồi trên bục cửa sổ nhìn qua dãy nhà đối diện, hôm nay là ngày đầu tiên Vô Song nhập học, không biết có thuận lợi làm hòa với Tề Hách hay không.

Tề Hách trước giờ yêu thích Vô Song, chắc là không có vấn đề gì...

"Mộ Vân! cậu phải đi dạo một vòng xem thử...trường Dahlia có nhiều thứ rất hay ho, đặc biệt...nữ sinh ở đây ai cũng rất nóng bỏng.""

Mộ Vân bị cậu bạn thân lôi đi, nhưng đi được giữa đường thì hắn nhìn thấy Vô Song đang vất vả đuổi theo Tề Hách. Tề Hách cố tình bỏ mặt Vô Song.

"Mình có việc...gặp lại cậu sau"

Vì lời hứa với người anh trai đã mất, Mộ Vân không thể bỏ mặt hạnh phúc Vô Song không quan tâm.

"Mộ Vân! cậu chạy đi đâu....mấy em nóng bỏng là ở hướng này, không phải hướng đó""

-------------------------

"Tề Hách! Em rất nhớ anh."

Vô Song chạy đến, từ phía sau ôm chầm lấy Tề Hách.

Hắn tách hai tay của cô ra, xoay người lại với lời lẽ khinh thường: "Kỉ tiểu thư! hôn phu vừa mới mất...cô lại ở nơi đông người, ôm ấp đàn ông, không thấy có lỗi với hắn?"

"Anh nghe em giải thích, em và Mộ Từ thật ra chỉ là..."

"Tôi đã nghe đủ rồi" Tề Hách lớn tiếng cắt ngang lời cô nói: "Chỉ khi Mộ Từ chết, cô mới quay về tìm tôi... loại phụ nữ như cô thật đáng kinh tởm"

Hắn lại lần nữa hất tay Vô Song ra, khiến cô trượt chân ngã xuống đất, hai tay đầy cát.

Lúc này Mộ Vân vừa chạy đến nơi, nhìn thấy Vô Song ngã có phần giận dữ, quát tháo Tề Hách.

"Cậu không thấy hành động của mình quá đáng? Sao cậu không nghe Vô Song giải thích?"

Tề Hách có hơi sửng sốt vì Mộ Vân bất ngờ xuất hiện, nhưng lúc này không có gì khiến hắn bận tâm hơn là xua đuổi Vô Song.

"Sao tôi phải nghe các người giải thích...đưa chị dâu của cậu về, trước khi cô ta tự làm mình nhục nhã hơn"

Vô Song nhìn thấy Tề Hách bỏ mặt cô rời đi, tinh thần trở nên suy sụp, trước đây cô luôn là sự quan tâm hàng đầu của hắn, nhưng giờ trong mắt hắn, cô chẳng khác nào người xa lạ, hành xử lạnh lùng.

"Vô Song! em đừng khóc, anh sẽ giải thích với cậu ta...sau khi Tề Hách hiểu rõ, sẽ quay về bên em."

"Không dễ dàng như vậy...Tề Hách trước giờ rất ghét anh...anh ấy sẽ không chịu nghe anh nói...hu..hu...em không thể sống thiếu Tề Hách...Mộ Vân, anh phải nghĩ cách giúp em."

Mộ Vân đã hứa trước người anh trai đã chết khiến cho Vô Song có được hạnh phúc, hắn sẽ làm mọi cách để thực hiện lời hứa đó.

------------------------

Toilet nữ

Phối San từ trong nhà vệ sinh bước ra, thì nhìn thấy "hắn" đang đứng dựa tường, từ lần gặp gây ám ảnh ở cuối chương 10 thì đây là lần tiếp theo họ gặp nhau. Có lẽ vì đã trải qua 4 chương nên lần gặp lại này, cô bớt đi cảm giác sợ giành cho Mộ Vân.

"Đây là toilet nữ..." Cô nhìn hắn qua gương.

"Thì sao? chẳng lẽ tôi phải toilet nam để tìm cô?" Mộ Vân vô lại đáp lời.

Cô nghĩ lần gặp ở cuối chương 10 đã xong chuyện với hắn, giữa cô và hắn còn vấn đề gì để nói.

"Tôi có chuyện nhờ cô, không phải cô tự nhận mình là bạn thân của Tề Hách?"

-----------------------

Câu lạc bộ bóng rổ.

"Đủ rồi! mình không muốn nghe."

Sau khi nghe ba chữ Kỉ Vô Song từ miệng của Phối San nói ra, hắn đã tức giận ngắt ngang lời cô và muốn rời khỏi phòng tập.

Phối San liền chạy lên trước, chặn không cho hắn đi: "Hách Dịch! cho mình năm phút, được không? xin cậu..."

Tề Hách tức giận, ném bóng xuống sàn: "Mình cho cậu năm phút...nói đi...người phụ nữ đó đã nói những gì với cậu?"

------------------

Ở nơi cách xa trường Dahlia, trung tâm thương mại.

Vương Khả Hinh đã gọi điện thoại rất nhiều lần cho Tề Hách, nhưng điện thoại lại cứ đổ chuông, không có người nghe máy.

Tề phu nhân từ trong phong thử đồ đi ra, với bộ lễ phục sang trọng, bà nhìn Khả Hinh.

"Vẫn chưa gọi điện được cho Tề Hách?"

"Dạ phải! chắc anh ấy đang bận tập bóng nên không nghe điện thoại"

-------------------------

Vô Song đính hôn là để hoàn thành nguyện ước của Mộ Từ trước khi chết, vì cô ấy biết Mộ Từ không thể sống lâu. Cho nên lúc cậu xuất hiện trong lễ đính hôn, buộc lòng cô ấy phải xua đuổi cậu. Cô ấy chưa từng phản bội tình cảm của hai người.

"Rầm..!!!"

Cánh cửa hội trường kéo ra, Tề Hách chạy vội vào trong và ôm lấy Vô Song.

"Sao em không nói cho anh biết, em đúng là ngốc"

"Tề Hách! Em xin lỗi vì đã xua đuổi anh...em không còn cách nào, lúc đó bệnh tình của Mộ Từ rất nghiêm trọng..anh ấy..." Vô Song nước mắt giàn giụa, khóc trước hắn.

"Không cần phải giải thích...anh xin lỗi, vì đã trách làm em, đều là lỗi của anh."

Bên trong hai người họ ôm lấy nhau, còn ở bên ngoài hội trường, Phối San lặng lẽ rời đi.

Những thứ không thuộc về mình thì không nên cưỡng cầu. Phối San không cảm thấy bản thân đã hi sinh hay chịu thiệt thòi vì từ đầu tình cảm của Tề Hách không đặt ở nơi cô. Cô chỉ là đang trả nó về đúng chỗ.

Phối San xoay người đi cô không biết bản thân đã trở thành con mồi trong tầm ngắm của một thợ săn nguy hiểm phía sau. Mộ Vân từ sau phía cây cổ thụ bước ra. Hắn phải đảm bảo Vô Song có được thứ mình muốn, không có bất kì sự trở ngại nào cản đường.

------------------

Mộ gia- Hán Thành.

Mộ Vân chạy chiếc mô tô của hắn đến trước một ngôi biệt thự như tòa lâu đài, nhìn thấy hắn, bốn cánh cửa lớn liền tự động mở ra. Cả đám vệ sĩ gác cổng đều cúi người chào hắn.

Mộ Vân lái xe chạy thẳng vào trong, đánh một vòng lớn, chiếc mô tô của hắn dừng lại trước một tượng đài phun nước. Hắn gạt chống xe xuống, và cởi nón bảo hiểm ra.

""Thiếu gia! cậu đã về" Tiểu Trình hớn hởn chạy.

Mộ Vân ném chiếc nón bảo hiểm và chìa khóa xe cho Tiểu Trình rồi đi vào trong nhà, nụ cười trên môi hắn khiến cho Tiểu Trình sửng sốt vì đã lâu rồi, hắn chưa nhìn thấy nhị thiếu gia cười tươi như bây giờ.

""Nhị thiếu gia! Tôi thấy tâm trạng cậu rất tốt, có phải gặp chuyện gì vui?"

Tiểu Trình vừa lên tiếng thì đã phá hư mọi chuyện. Mộ Vân xoay người lại, ngoắc tay gọi người : ""Lại đây..."

Hắn lon ton chạy lại, hí hửng đến trước mặt Mộ Vân, không ngờ bị người ta nắm lấy lỗ tai xách lên: "Từ khi nào cậu dám suy xét tâm trạng của tôi?"

"Thiếu gia nhẹ tay..A...A.....tôi có chuyện này báo cáo cậu...rất quan trọng, liên quan đến bà ta."

Mộ Vân thả tay ra khỏi người Tiểu Trình: "Chuyện gì?"

"Hà quản gia..à không, bà chủ...có thai rồi. "

Vẻ mặt của Mộ Vân liền xuống sắc, lộ hẳn sự không vui và khó chịu. Hắn đi thẳng vào trong nhà.

Ngồi trên ghế sofa tại đại sảnh, một đôi cặp vợ chồng trung niên ngoài bốn mươi. Nam thì anh tuấn uy nghiêm, nữ thì dịu dàng đoan trang. Hai người đang âu yếm nhau, chia sẻ kế hoạch tương lai cho đứa trẻ sắp chào đời của mình. Nam chủ tịch tập đoàn địa óc Mộ Phong, cũng là cha ruột của Mộ Vân.

Còn nữ là Hà Tuyết Lê, người làm lâu năm trong nhà. Có thể xem là thanh mai trúc mã với cha hắn, nhưng là con của người làm trong nhà. Nhưng sau vài lần mò lên được giường của cha hắn thì đã trở thành Hà quản gia, cai quản tất cả mọi việc trong Mộ gia.

Tiếp theo trải qua vài năm, Hà Tuyết Lê đã bức tử mẹ hắn, khiến bà ôm hận mà chết vì chồng ghẻ lạnh. Sau đó chính thức trở thành Mộ phu nhân, vợ của chủ tịch Mộ.

Vì nguyên nhân này Mộ Vân luôn có ác cảm với kẻ thứ ba, những người phụ nữ đi chen ngang vào mối quan hệ của người là ti tiện nhất, sánh ngang với Hà Tuyết Lê, kẻ mà hắn căm ghét nhất trên đời.

Hắn không nhìn đến hai người đang ngồi trên ghế, đi thẳng lên lầu. Nhưng vừa bước chân lên cầu thang, Hà Tuyết Lê đã đuổi theo hắn.

""Mộ Vân! mẹ vừa gọt xong trái cây...con có muốn ăn?"

Mộ Vân xoay người lại mỉm cười khinh bỉ: ""Ai là mẹ...ai là con, Hà quản gia...bà nói không ngượng miệng sao?"

Hà Tuyết Lê xiết chặt hai tay, cố gắng kiềm nén để bản thân không tủi thân. Nhưng Mộ Phong thì không thể chịu đựng được, khi nhìn vợ mình bị chính con trai mình bắt nạt.

""Thằng mất dạy! mày ăn nói với mẹ mày như vậy?"

"Mẹ sao? đừng nghĩ cứ lên giường với cha là có thể là trở thành mẹ tôi, trong mắt tôi...bà ta chỉ là Hà quản gia, người hầu trong nhà này...vĩnh viễn không thể thay thế được vị trí của mẹ"

Hà Tuyết Lê nghe những lời mắng chửi của Mộ Vân mà choáng váng bà ngã ra phía sau. Mộ Phong nhanh tay đỡ lấy bà ta.

"Nghiệt tử! mày đứng lại đó."

"Mộ Phong! đừng anh...em không sao"

-------------------------

"Rầm...!!!!"

Mộ Vân về tới phòng, hắn đã đóng sập cửa lại, ngã lưng xuống giường. Hình ảnh của một người phụ nữ tóc tai rũ rượi, thích mặc một bộ đầm màu trắng và lời lẽ cai nghiệt đã theo hắn đi vào trong giấc mộng.

Trong khu vườn hoa, một người phụ nữ đang nắm lấy tay của một đứa trẻ đứng sau hàng cây, ánh mắt thù hận nhìn về phía Hà Tuyết Lê và cha hắn đang uống trà do bà ta rót. Bàn tay của mẹ xiết chặt lấy cổ tay hắn, như muốn vỡ vụn ra, hắn đau đến bật khóc thành tiếng.

""Mộ Vân! con hãy nhìn kĩ...con đàn bà đó là kẻ thứ ba đã phá hủy hạnh phúc gia đình chúng ta... con không được tha thứ cho bà ta...con phải hận bà ta, bà ta là kẻ thứ ba...tất cả kẻ thứ ba đều là ti tiện..đáng nhận kết cuộc xấu.."

--------------------

Một tuần sau

Căn tin-trường dahila

""Phối San! cám ơn cậu...nếu không có cậu, mình và Tề Hách đã không thể làm lành"

"Mình chẳng làm gì cả, cậu và Tề Hách vốn là một cặp"

Ngồi đối diện Phối San là một Vô Song đang rất hạnh phúc, cô ta nắm lấy tay của Tề Hách, cố tình tỏ ra thân mật để mọi người trong trường nhìn thấy, hắn...là của cô.

"Phối San! mình có quà tặng cậu...mình nghe Tề Hách nói cậu rất thích đồng hồ đeo tay nên mình đã mua nó, cậu mở ra xem có thích không?"

Vô Song đẩy hộp quà về phía Phối San và hối thúc cô mở ra. Phối San mở chiếc hộp ra, đúng là kiểu dáng yêu thích của cô.

"Rất đẹp...cám ơn cậu"

Vô Song quay sang nhìn Tề Hách, ngoài quà tặng cho Phối San, cô cũng có quà cho hắn: "Tề Hách! Em có một phần quà đặc biệt giành cho anh"

Từng cùng Tề Hách tham gia huấn luyện đặc biệt, nên Phối San chỉ vừa nhìn đã biết bánh Vô Song giành tặng hắn là bánh táo nhân đậu đỏ.

"Đây là bánh do tự tay em làm...anh ăn thử xem có hợp khẩu vị?"

Vô Song đã bỏ rất nhiều công sức vào trong dĩa bánh nên đang hồi hộp không biết có hợp khẩu vị của hắn. Nhưng chờ lâu vẫn không thấy hắn động tay lên bánh

Mộ Vân nhếch miệng cười: "Không thích sao? Vô Song đã thức dậy sớm chuẩn bị bánh cho cậu...tấm lòng của em ấy, cậu không ăn Vô Song sẽ rất buồn."

"Vô Song! Thật ra anh..."

*** Hết chương 14***