Chương 4: Gặp gỡ

"Nefertari, Nefertari".

Vẫn là ngôn ngữ xa lạ dội vào tai, nàng nheo nheo mắt. Gương mặt chị Nut phóng to cực đại đập vào trí óc. Bên ngoài mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, án chừng nàng chưa thϊếp đi được bao lâu. Hellen lơ đễnh nhìn qua khung cửa, những hàng người thức sớm hơn mặt trời đã lục đυ.c chuẩn bị cho một ngày mới. Khi mà chủ nhân của họ vẫn còn say giấc nồng.

"Hôm nay là ngày đặc biệt, em theo chị đi chuẩn bị cho công chúa".

Nàng đáp lại một tiếng. Sau khi vệ sinh cá nhân, nàng theo chị Nut đến phòng công chúa. Yanara ngồi trên giường hướng ánh mắt về nàng như chờ đợi đã lâu. Cô ấy được cả hai người trang điểm thay y phục, làm tóc. Khi hoàn thành mặt trời đã treo trên đỉnh đầu.

Nàng không biết ngày đặc biệt hôm nay là ngày gì, cả nàng và chị Nut bước đều theo sau kiệu công chúa. 4 5 người đi với nhau chỉ yên lặng thực hiện nghĩa vụ của mình, không ai nói với ai câu nói. Đi theo sau hàng người phía trước, trong bụng nàng lại sôi lên dự cảm không lành, nhưng cơ thể lại rạo rực như đang mong chờ thứ gì đó.

"Truyền công chúa Yanara đến thượng điện". Sau giọng hô lớn của một người nào đó, chị Nut cúi thấp người đỡ công chúa tiến vào trong.

Cả gian phòng ồn ào như đang bàn luận sôi nổi, phút chốc bông dưng im bật. Các quan viên trong triều, các mĩ nhân hậu cung, ai cũng hướng mắt đến ba người vừa bước vào. Khung cảnh xa hoa khiến bên tai nàng mờ mịt vang lên những dòng lịch sử xưa cũ.

Ramesses II cũng là một nhà kiến trúc vĩ đại. Ông cùng cha đã xây dựng thủ đô Thebes trở thành một thành phố tinh thần tối linh thiêng của người Ai Cập. Nơi này vô cùng rộng rãi, các thủ phủ kéo dài hai bên bờ sông Nile.

Hoàng cung Thebes là một công trình kiến trúc kì vĩ. Ánh nắng vàng phủ xuống càng hoa lệ và rực rỡ. Các cột đình lớn được chạm trổ tỉ mỉ bởi bàn tay của các nghệ nhân. Trong chốc lát khiến người xa lạ như nàng bị choáng ngợp vì sự xa hoa của nó.

Yanara hành lễ, khác với nàng quỳ rạp đầu chạm đất trước thế lực vương quyền to lớn trước mắt. Đầu nàng hơi ngẩng, thoáng nhìn trộm lên vị trí cao nhất. Người này quả là danh bất hư truyền, dáng người cao lớn, làn da màu đồng rám nắng , gương mặt đẹp như tạt tượng. Chiếc mũi cao thẳng, cùng đôi môi tao nhã. Con người màu hổ phách đặc sắc sâu thâm trầm tăng thêm vẻ mị hoặc. Ở tương lai có nhiều nghiên cứu cố gắng phục dựng dáng vẻ của vị Pharaoh vĩ đại, nhưng nàng đang dùng chính đôi mắt của mình, cách biệt 3000 năm nhìn vào con người đó.

Ánh mắt của nàng vô tình va phải sự chú ý của nam tử kia. Hắn chỉ vào nàng nói lớn.

"Ngươi, ngẩng mặt lên".

Các quan viên, triều thần, tế ti theo hướng chỉ tay của hắn nhìn đến nàng. Yanara tiếng lên một bước đứng chắn trước mặt nàng. Chị Nut cúi thấp đầu nhưng hơi rướn người đến che chắn cho nàng. Giọng nói trong trẻo của công chúa vang cả khán phòng.

"Bệ hạ, đây là người hầu mới của ta, nếu có gì mạo phạm xin người thứ lỗi".

"Ta nói cô gái kia đứng lên". Hắn nhấn mạnh lại lời nói, tức thì không khi bên trong gian phòng như bị nén chặt, ngột ngạt đến khó thở.

Hellen hơi nghiêng đầu, suy nghĩ chóc lát rồi theo lệnh mà hơi đứng lên. Vì quỳ quá lâu mà bước chân hơi loạng choạng, vô tình đạp phải đuôi áo. Mái tóc dài màu vàng như ánh mặt trời tán loạn lung linh rũ xuống thắt eo. Đôi con ngươi một vàng, một xanh giống như biển cả và cát vàng đầy mê hoặc. Làn da trắng nõn tinh tế khác biệt với toàn bộ các cô gái trong đại sảnh.

Sự im lặng bị phá vỡ sau một tràn cười dài, một người đàn ông độ trung niên với thân hình cao lớn, ánh mắt không một giây thoát khỏi cơ thể nàng, tiến đến nắm chặt lấy cổ tay nàng.

"Thật không ngờ ở Ai Cập lại có một mĩ nhân hiếm có khó tìm như vậy. Chi bằng để nàng bồi ta".

Cái mùi rượu hăng hắc trên người hắn xộc vào cánh mũi nàng, không khỏi khiến nàng lùi vài bước. Hắn tiến hai bước nàng lùi ngay 5 bước. Tướng đi xiêu xiêu vẹo vẹo của hắn tập tễnh đuổi bắt theo nàng. Càng lùi về sau bàn tay nàng càng bị hắn túm chặt, hai mắt đã đỏ hoe lên vì đau. Nơi da thịt non mềm bị hắn bấu vào đỏ lên hình năm ngón tay.

Một bàn tay ấm áp choàng qua eo nàng kéo cả cơ thể nàng áp vào ngực đối phương.

"Ravic". Giọng nói thâm trầm đầy quyền lực, ánh mắt lạnh như hầm băng đảo qua liếc nhìn.

Người tên Ravic kia tỏ ý bất mãn, nhưng cũng không tiếp tục nói gì mà ngoan ngoãn về chỗ. Các mĩ nữ quanh đó nhanh chóng quấn đến bồi hắn rượu.

Ngay lúc nàng thở phào nhẹ nhõm, trời đất như quay cuồng, người nam tử kia bế thóc nàng, áp chặt hơn vào ngươi hắn. Hai thân thể như sao, sáp vào nhau không một khoảng cách. Hắn trở về vị trí, đặt nàng ngồi trên đùi ung dung nâng chén. Nàng nhìn về người phụ nữ ngồi bên cạnh hắn. Gương mặt xinh đẹp sắc sảo, đôi mắt đen láy phớt lờ hành động của hắn. Suy nghĩ theo logic thông thường có thể thấy người kia là vợ hắn, mà theo lịch sử nàng biết chính là vương hậu Nefertari, người phụ nữ nổi tiếng với học thức cao và tình yêu tuyệt đẹp với vị quân vương vĩ đại.

Ngay khi nhận thức được vấn đề nàng gần như ngay lập tức nhảy khỏi đùi người kia. Hắn hướng ánh mắt khó hiểu đối với nàng. Hellen chốc chốc lại nghĩ đến việc mình làm là trái lệnh vua, ngay lập tức có thể đem ra chém đầu. Nhưng càng không thể quay về ngồi lại trên người hắn. Vợ người ta còn ngồi bên cạnh, lương tâm của một con người không cho phép nàng làm điều đó. Nàng đảo mắt, cuống cuồng bịa đại cái lí do.

"Bệ hạ, dân nữ đã lâu chưa tắm rửa, thân thể không sạch sẽ. Sợ làm bẩn đến người". Nói xong nàng hơi thăm dò phản ứng của hắn.

"Không sao". Gương mặt vẫn giữ nét điềm tĩnh, hắn chỉ nàng quỳ đến vị trí bên cạnh bồi rượu hắn.

"Ngươi tên gì?". Hắn không tập trung, hỏi một câu, đẩy một chén rượu đầy về phía nàng.