Chương 1.2: Cô thật sự… không nằm mơ!

Thấy Kiều Niệm Niệm phản ứng như vậy, Cận Vũ trợn trắng mắt, lấy từ dưới ngăn bàn ra một tờ giấy trắng, gõ gõ vài cái, “Chính là nó, mới phát ngày hôm qua, cậu đã làm chưa hả?”

“A, tớ quên, để tớ tìm xem…”

Nói xong, Kiều Niệm Niên lật tung đống giấy lộn trong ngăn bàn, moi móc trong cặp sách, cuối cùng cũng tìm được một tờ giấy trắng, cô không khỏi xấu hổ nhìn nhìn Cận Vũ.

“Vậy là cậu chưa làm… Ừm, để tớ đi hỏi bạn khác xem.” Vừa dứt lời Cận Vũ lập tức đứng dậy đi mượn bài thi.

Sau khi mượn được, Cận Vũ đặt tờ giấy ở giữa hai người, ra hiệu cho Kiều Niệm Niệm mau chóng chép cho xong.

Kiều Niệm Niệm cũng chỉ gật gật đầu, chẳng chịu động bút. Đây không phải là nằm mơ sao? Viết hay không cũng không quan trọng.

Cận Vũ chép rất nhanh, chép xong quay ra phát hiện bài thi trước mặt Kiều Niệm Niệm vẫn trống rỗng, cậu không khỏi ngây ngẩn cả người…

“Kiều Niệm Niệm, tiết đầu tiên là tiết toán học của Vương Lão Cát đấy, cậu còn không chép à? Cậu, cậu dũng cảm như vậy từ bao giờ?”

“Dù chép cũng vô dụng, nói không chừng chốc nữa liền tỉnh mộng.” Kiều Niệm Niệm thản nhiên nói.

Lời này làm Cận Vũ bên cạnh, Lâm Tử Khiêm đằng sau, Tần Nguyệt Việt phía trước đồng loạt quay ra nhìn Kiều Niệm Niệm, giây tiếp theo tất cả cùng nhau phì cười.

“Các cậu cười cái gì?”

“Cậu cho rằng bây giờ cậu đang nằm mơ sao? Cậu chưa tỉnh ngủ phải không hả Tiểu Kiều~” Tần Nguyệt Việt cười giòn tan hỏi cô, dáng vẻ thật sự không nhịn nổi nữa.

“Đúng… đây hẳn là giấc mộng của tớ.” Kiều Niệm Niệm nói, nếu không phải giấc mơ thì là gì đây? Chẳng lẽ mình đã du hành ngược thời gian chỉ vì một cú ngã? Thôi đừng có đùa~

“Giám định hoàn tất, đúng là ngủ không chịu tỉnh. Cậu nhất quyết không chép đó hả? Bạn cùng bàn.”

“Không chép.” Kiều Niệm Niệm đáp.

Nhận được câu trả lời, Cận Vũ cũng đành bùi ngùi gật đầu. Lúc đi trả bài thi cho người ta vẫn còn tủm tỉm cười một mình.

Cuối cùng tiết toán đầu tiên cũng đến, thầy giáo Vương bước xuống kiểm tra bài của từng học sinh. Khi đến chỗ của Kiều Niệm Niệm, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, thầy trò nhìn nhau đầy nghi hoặc.

“Kiều Niệm Niệm, vì sao em không làm bài?!”

“Haiz, bởi vì viết cũng vô dụng, em đang ở…” trong mộng.

“Đứng lên!” Thầy giáo Vương giận giữ hét lên, đánh gãy lời Kiều Niệm Niệm.

Mà Kiều Niệm Niệm cũng bị tiếng quát này làm cho giật mình, giấc mộng này...? Sao lại chân thật quá vậy?!

Thầy giáo Vương đi lên bục giảng, lại lải nhải nói hơn mười phút mới bắt đầu giảng chương trình học hôm nay. Nhưng đối với Kiều Niệm Niệm hiện tại mà nói, toán cấp ba chính là kinh thánh!

Ngay cả khi cô đang đứng để nghe giảng, cô vẫn không thể nào ngăn cản mình đi vào giấc ngủ, càng ngày càng buồn ngủ hơn... Nghĩ thầm cũng chỉ là giấc mộng mà thôi, cô dứt khoát ngồi xuống ngủ gục trên bàn.

Thầy giáo Vương đang chăm chú giảng bài trên bục, chỉ mới viết bảng trong chốc lát, quay đầu đã thấy Kiều Niệm Niệm nằm sấp trên mặt bàn ngủ từ bao giờ.

Vương Kỵ bẻ lấy một đoạn phấn trong tay, ném nó về phía Kiều Niệm Niên một cách tàn nhẫn, ném trượt viên này thì tiếp tục ném viên khác, nhưng dù như thế cũng không thể lay chuyển Kiều Niệm Niệm đang ngủ say như chết...

Cận Vũ không nhìn nổi nữa, âm thầm lôi kéo Kiều Niệm Niệm, nhưng cô vẫn nằm im bất động. Trong lòng Cận Vũ không ngừng gào thét “Không phải chứ, ngày hôm qua cậu thức suốt đêm hả Kiều Niệm Niệm?”

Trong lòng nghi hoặc, Cận Vũ bất lực nhìn thầy giáo Vương đi từ trên bục giảng xuống, sừng sững đứng bên cạnh Kiều Niệm Niệm.

Cận Vũ âm thầm đỡ trán, thật sự không phải lỗi của tớ…

“Kiều Niệm Niệm!”

Nghe thanh âm phóng đại bên tai, Kiều Niệm Niệm vốn dĩ đang ngủ say mới ngơ ngác ngẩng đầu lên. Nhìn thầy giáo dạy toán, lại nhìn các bạn học xung quanh, miệng lẩm bẩm “Giấc mộng này sao lại dài như vậy…”

“Kiều Niệm Niệm!!! Đứng dậy! Đi ra ngoài cho tôi!”

Tiếng hét này làm Kiều Niệm Niệm giật thót, cũng không kịp nghĩ nhiều, mơ mơ màng màng đi ra ngoài.

Sau đó, thấy giáo Vương nhanh chóng trở lại bục giảng, nhắc đi nhắc lại nội quy rồi mới tiếp tục giảng bài. Kiều Niệm Niệm đứng ngoài phòng học, vừa dựa người vào vách tường vừa tắm nắng. Giấc mộng này của cô thật là kỳ lạ, hình như nó chân thật quá mức thì phải?

Cô đột nhiên có cảm giác như bị kim châm vào cánh tay, cúi đầu nhìn thì hóa ra là một con muỗi lớn đang ra sức kiếm sống. Kiều Niệm Niệm không nghĩ ngợi nhiều, giơ tay đập xuống.

Cái đập này làm Kiều Niệm Niệm trở nên rối bời, đau quá…!

Có máu? Đây đây đây đây?! Trong mơ thì làm gì có cảm giác đau cơ chứ? Còn cả phản ứng của các bạn học khi nãy? Nghĩ đến đây, Kiều Niệm Niệm vội quay đầu nhìn bảng tên trên cửa phòng học: Lớp 11 (5).

Ma xui quỷ khiến, Kiều Niệm Niệm quay lại liên tục đập đầu vào tường, đau quá!

Vậy là…! Cô thật sự… không nằm mơ? Cô đã trở về năm lớp 11? Cũng chính là mười năm trước?!

Trong phòng học, vị trí ngồi của Cận Vũ vừa hay có thể nhìn rõ mọi hành động của Kiều Niệm Niệm ở bên ngoài, cảnh Kiều Niệm Niệm phát điên đập đầu vào vách tường cũng bị cậu nhìn thấy hết, Cận Vũ càng xem càng thấy buồn cười!

Nhưng không chỉ có Cận Vũ mà một số bạn học khác cũng đã thấy được.

Ở bên ngoài, Kiều Niệm Niệm cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cô lo lắng thò đầu ra khỏi cửa sổ, vẻ mặt vô cùng xấu hổ...

Thậm chí ngay cả thầy giáo Vương cũng nhìn qua đó, ông hắng giọng gọi tên Kiều Niệm Niệm.

Nghe thấy tiếng gọi, Kiều Niệm Niệm hít sâu vài hơi, chậm rãi đẩy cửa phòng học ra, nở một nụ cười vô tri, ngoan ngoãn gọi thầy giáo Vương.

“Đã tỉnh táo chưa?!”

“Vâng, hiện giờ em rất tỉnh táo ạ!”

“Về chỗ nghe giảng!”

Lập tức! Về ngay! Kiều Niệm Niên nhanh chóng chạy về chỗ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh ngồi xuống, cũng may vài phút nữa là hết tiết toán…

Chỉ là sau khi hết tiết, dưới những câu hỏi vồ vập của bạn bè, Kiều Niệm Niệm cảm thấy hay là mình quay lại học tiếp có được không?

“Kiều Niệm Niệm, hôm nay cậu làm sao vậy? Tớ thật sự không nhịn được… Phụt hahaha.”

“Tiểu Kiều, thành thật khai báo, tối hôm qua mấy giờ cậu mới đi ngủ? Sao lại mơ ngủ thành như vậy hả? Đáng yêu qua đi!”

“Ừm, cái này… thật ra…”

“Niệm Niệm! Tớ có việc tìm cậu, cùng tớ ra ngoài này một chút.”

Nghe được lời này, Kiều Niệm Niệm giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, mà người đến tìm cô không ai khác ngoài Thư Y Hàm.

“Đi thôi đi thôi!”