Chương 15: CHUYẾN TRĂNG MẬT

Dương Lâm Nghiêu khẽ mỉm cười, anh quay người rời đi : " Được. "

Tô Diệc Nhiêm gào khóc xong vô vọng, cô nhìn những dòng máu đỏ cứ chảy từ từ qua đôi mắt nhắm nghiền rồi rơi xuống gò má của Tô Minh Nhiễm.

Cô vươn tay xuýt xoa nhưng chưa được bao lâu thì bị hai tên vệ sĩ kéo lên trên.

" Mời cô về, lệnh cậu chủ đã giao. "

- Tôi không muốn, anh tôi còn ở đó kia mà ?

Tô Diệc Nhiêm cố vươn lại nhưng làm sao có thể ngăn được sức của hai người đàn ông khỏe mạnh..

Vừa bước ra khỏi căn hầm lạnh lẽo ấy, Tô Diệc Nhiêm ngồi sụp xuống như chết lặng với sự việc mình vừa trải qua, người cô thầm run lên bần bật.

Cô đau lòng chạy đi tìm Dương Lâm Nghiêu, thấy anh đang ngồi đọc sách ở thư phòng, cô liền nhào tới quỳ xuống, nghẹn ngào nói :

" Dương Lâm Nghiêu, cầu xin anh. Anh muốn làm gì tôi cũng được, chỉ cần tha cho anh trai của tôi. Tôi xin anh.. "

Dương Lâm Nghiêu đan hai tay chắp lên đùi, anh cất giọng khàn khàn :

" Tôi nói rồi, cô chỉ cần nghe lời.. tôi sẽ không gϊếŧ anh ta. "

...

Đôi mắt cô cứ như không định được mà mỏi nhừ, cô khẽ nhắm mắt, chìm vào một giấc ngủ sâu..

..Buổi sáng sớm còn những giọt sương trong suốt như pha lê đọng trên các nhánh lá cành hoa xanh mướt, đua nhau phản chiếu những tia nắng lấp lánh của mặt trời.

Cơn gió lạnh, bầu không khí cực âm của một mùa đông mới bắt đầu khi đã qua mùa thu ấm áp.

Khởi đầu là những cơn lạnh tê tái lòng người, Tô Diệc Nhiêm lòng nặng trĩu mở đôi mắt đang ướt mi của mình ra.

Vì nghe thấy tiếng ồn ào của động cơ nên cô mới tỉnh giấc.



Bất ngờ vì cảnh vật trước mắt hiện lên toàn là một màu xanh của bầu trời cao vυ"t, cô vội vã nhìn vào chiếc đồng hồ mà mình luôn mang theo.

- Đã 5 giờ sáng rồi ư ? Mình mới chỉ chợp mắt..

Cô ngó nhìn xung quanh thì phát hiện mình đang ngồi trên máy bay, xung quanh toàn mây trắng trời xanh.

Nhưng tại sao trên máy bay lại không hề có người nào ? Tự hỏi mình rồi liếc nhìn sang phía bên phái.

- Dương Lâm Nghiêu ?

Anh chỉ nhìn cô lạnh nhạt rồi thờ ơ hoàn thành nốt phần việc của mình : " Cô ngủ quên. "

Lúc này Tô Diệc Nhiêm mới hiểu tại sao mình lại ở được trên này.

... Sực nhớ lại chuyện tối hôm qua nên cô ngoan ngoãn ngồi im lặng, cô không muốn bất cứ ai phải ra đi vì bản thân mình.

Tròn 1 tiếng sau, máy bay từ từ hạ cánh xuống nơi chỉ định. Trước mắt cô là một sân bay rộng mênh mông giữa biển người nhỏ xí.

- A.. rộng thật đấy ! - Cô thốt lên trước sự ngỡ ngàng của bản thân mình.

Làn gió nhè nhẹ khẽ thổi qua làm lay động chiếc váy trắng mà cô đang mặc trên cơ thể chuẩn mẫu nhỏ nhắn.

Tiếp đến là di chuyển lên phía con tàu sang trọng - nơi diễn ra chuyến trăng mật 3 ngày 3 đêm của hai người bọn họ với không ít đối tác quan trọng cho công ty.

Mỏi chân vì con tàu quá lớn và cao, khiến cô cứ bước mãi mà vẫn không lên được phía sảnh của con tàu.

Cô dừng lại thở hồng hộc, hít thật sâu để lấy không khí bên ngoài, đang định bước tiếp thì Dương Lâm Nghiêu kéo mạnh tay của cô lại.

- Lề mề.

Tô Diệc Nhiêm xấu hổ, cô có chút ngại ngùng vì đây là lần đầu tiên anh nắm tay cô một cách nhẹ nhàng mà kéo đi.. khác hẳn so với đêm hôm qua.

- Xin giới thiệu với ông, đây là vợ mới cưới của tôi. Mong sau này chúng ta sẽ cùng nhau phát triển.



Anh vừa nói vừa mỉm cười xã giao, nụ cười đẹp tới nỗi khiến người khác mê hồn.

Tô Diệc Nhiêm cứ len lén liếc nhìn về phía anh, cô thầm đỏ mặt nhớ lại về kí ức 4 năm trước - nó thật đẹp biết bao.

Cô cứ ngẩn ngơ cho tới lúc bị anh kéo vào trong một căn phòng lớn trên con tàu.

Dương Lâm Nghiêu câu mày hất mạnh cô lên giường, giọng nói chán ghét lại cất lên từ khuôn miệng vốn tàn độc của anh :

" Dơ bẩn. "

Tô Diệc Nhiêm sững sờ trước lời nói đầy cay nghiệt của anh, càng đau khổ hơn khi nghe thấy cuộc hội thoại giữa anh và người phụ nữ khác..

Cô như người dưng, như người lạ chen chân vào cuộc đời của Dương Lâm Nghiêu và người phụ nữ bí ẩn đấy.

Nhưng tại sao cô vẫn cam lòng chịu đựng ? Có lẽ là do tình yêu cô dành cho anh quá lớn, nó khiến cô toại nguyện ở cạnh anh.. cho dù có chết.

...

Dương Lâm Nghiêu đứng ngoài lan can con tàu, anh cười dịu dàng tới nỗi không ai có thể biết được đằng sau nụ cười ấy lại là một người đàn ông khí chất và đầy sự tàn độc.

- A Nghiêu, công việc của em dự định sẽ xong sớm hơn vì tiến độ công trình rất tốt. Khả năng chỉ 2 tháng nữa thôi, em sẽ trở về với anh.

Giọng trẻ trung, ngọt ngào của người phụ nữ vang từ đầu dây bên kia sang.

" Ngọc Uyên, anh vui lắm. Em về rồi, chúng ta kết hôn luôn được không ? "

- Được chứ, A Nghiêu.. em yêu anh.. rất nhiều.

Dương Lâm Nghiêu khẽ chớp mắt, ánh nhìn có chút đượm buồn, anh khẽ nói vọng vào trong điện thoại :

" Anh có chuyện muốn nói, em phải thông cảm cho anh. Nhé ? "

- Vâng, em biết. Có chuyện gì khó nói thì anh đừng giấu trong lòng. Hãy nói hết để vơi bớt nó đi..