Chương 2: Ta, Linh Quỳnh, thu tiền (2)

"Bạch tiểu thư, cô không thể đi vào.... ôi......"

Cửa phòng nghỉ bị người đẩy mạnh ra, cô gái đạp giày cao gót, khí thế hung hăng xông tới.

Cô gái mặc một bộ váy đuôi cá màu đen cổ chữ V xẻ sâu, tóc buông phía sau, đeo vật trang sức đơn giản tô điểm, đơn giản hào phóng, không mất ưu nhã.

Cứ nhìn như vậy thì cô gái này tuyệt đối là vưu vật trong miệng bọn đàn ông.

Đây là người ái mộ điên cuồng số một của nam chính —— Bạch Diệp Vi.

Nhân viên công tác đuổi theo cô gái đi vào, khẩn trương giải thích với Linh Quỳnh, "Tô tiểu thư, Bạch tiểu thư cô ấy......"

"Không sao." Linh Quỳnh mở lọ sơn móng tay, ung dung sơn lên móng tay: "Cô ra ngoài trước đi."

Bạch Diệp Vi bước trên đôi giày cao gót mười phân, triển khai toàn bộ khí thế, đi đến chỗ cách Linh Quỳnh ba mét.

Bạch Diệp Vi hừ lạnh, môi đỏ hé mở: "Tô Miểu Miểu, cô cảm thấy chỉ bằng cô cũng xứng đính hôn với Tần Xuyên ư?"

Bạch Diệp Vi cuồng vọng tự tin, "Thế giới này người duy nhất có thể xứng với Tần Xuyên, chỉ có tôi thôi."

Trước đó là người chị không biết xấu hổ kia của cô .

Bây giờ chị gái cô không còn, cô lại như âm hồn không tan. Nhà họ Tô không biết dùng thủ đoạn bỉ ổi gì để cho nhà họ Thẩm đồng ý lần thông gia này.

Chỉ có cô ta mới có thể xứng với Thẩm Tần Xuyên!

Linh Quỳnh âm thầm trợn trừng mắt một cái: "Cho nên cô tìm đến tôi, chính là vì nói cho tôi biết cái này hả?"

Còn nói cô ta mới xứng với Thẩm Tần Xuyên?

Chậc chậc... ném nữ chính ở đâu vậy.

Cô ta xứng gì chứ?!

Bạch Diệp Vi không có chú ý tới biểu lộ của Linh Quỳnh: "Tôi tới khuyên cô tốt nhất tự biết mình, đừng có tự rước lấy nhục tiếp tục đu bám Tần Xuyên nữa. Nhân lúc bây giờ lễ đính hôn còn chưa bắt đầu, cô rời đi còn kịp."

Linh Quỳnh thả cọ sơn móng tay xuống, lắc lắc ngón tay, xuyên qua tấm gương dò xét Bạch Diệp Vi từ đầu đến chân. Ánh mắt từ từ lướt qua từng tấc một.

Bạch Diệp Vi có gia thế tốt, là cô chiêu xinh đẹp điển hình.

Nghe nói nhà họ có mối quan hệ lâu đời với nhà họ Thẩm. Từ nhỏ cô ta đã đi theo Thẩm Tần Xuyên như cái đuôi.

Bạch Diệp Vi bị Linh Quỳnh nhìn không quá thoải mái. Biểu tình của cô giống như đang định giá thịt heo.

Bạch Diệp Vi cau mày, giọng nói không khỏi đề cao hơn, "Tô Miểu Miểu, cô đừng trách tôi không cho cô cơ hội......"

Đôi mắt Linh Quỳnh xoay tròn chuyển vài vòng, vừa giảo hoạt vừa đáng yêu, cong cong đôi mắt: "Cô nói có đạo lý. Hay là cô cho tôi 10 triệu*, tôi lập tức hủy bỏ lễ đính hôn."

(*10 triệu tệ xấp xỉ 34 tỷ đồng.)

Giọng nói của Bạch Diệp Vi kẹt trong cổ họng. Cô ta vừa chấn động vừa quỷ dị nhìn thiếu nữ ngồi trước gương.

Cô quả thật rất xinh đẹp, giống búp bê tinh xảo trưng bày trong tủ kính.

Đá quý khảm trên lễ phục sáng lấp lánh dưới ánh đèn chiếu rọi, nổi bật lên dáng người càng ngày càng mộng ảo của thiếu nữ.

"Cô... nói cái gì?"

"Tôi nói có thể." Linh Quỳnh hơi hơi nghiêng người nhìn Bạch Diệp Vi, chậm rãi huơ huơ ngón tay. Móng tay vừa sơn, màu sắc diễm lệ, làm nổi bật ngón tay trắng nõn, "10 triệu, Bạch tiểu thư trả chi phiếu hay là chuyển khoản?"

Bạch Diệp Vi: "???"

Con nhỏ này đòi tiền mình!

Là cô ta điên rồi, hay là con nhỏ này điên rồi?

Bạch Diệp Vi: ""Vì sao tôi phải cho cô 10 triệu hả?"

10 triệu, cô đi cướp à?!... Không phải con nhỏ xấu xa này đang chơi đùa mình chứ?

Cô vất vả mới dụ được nhà họ Thẩm cho phép đính hôn, sao tại từ bỏ ngay lúc này được.

Đúng.......

Không thể nào.

Cô chắc chắn là đang mượn cơ hội chế nhạo mình.

"Không phải cô bảo tôi không được đính hôn à." Linh Quỳnh mở hai tay ra, bộ dáng mười phần vô tội, "Tôi cũng không thể không được gì cả nhỉ?"

Rìu vàng rìu bạc, dù sao tối thiểu cũng phải vớt được một cái rìu chứ!

Nếu cô không cần tiền thì mới cần nam chính, nhưng mà tiền này cô muốn có nha!

"Ha." Bạch Diệp Vi cười khẩy một tiếng, đáy lòng nhận định Linh Quỳnh không thể từ bỏ, cho nên cô ta nói: "Tôi cho cô 10 triệu, cô xác định từ hôn ngay bây giờ phải không?"

Cô ta ngược lại muốn xem xem cô xử lí như thế nào.

Linh Quỳnh cam đoan: "Đương nhiên, một tay giao tiền, một tay từ hôn."

Bạch Diệp Vi cảm giác được thái độ Linh Quỳnh có chút kỳ quái.

Nhưng mà cô ta đã thầm xác định mình sẽ nhanh chóng chiếm lợi thế: "Được! Tôi lập tức cho cô 10 triệu."

Linh Quỳnh cười đến càng xinh đẹp, "Bạch tiểu thư trả chi phiếu hay là chuyển khoản?"

Bạch Diệp Vi nhìn chằm chằm Linh Quỳnh mấy giây. Cô ta ngược lại muốn xem xem, cô muốn chống đỡ đến lúc nào.

Cảm giác kì quái dưới đáy lòng Bạch Diệp Vi lại nhiều thêm.

Sao nhìn cô không hoảng chút nào nhỉ, thậm chí còn có vẻ chờ mong?

Không đúng.

Cô chắc chắn là đang ráng gồng!

Bạch Diệp Vi ổn định tâm thần, nói: "Chi phiếu."

Linh Quỳnh chớp mắt, khoanh tay ngồi khôn khéo chờ Bạch Diệp Vi đưa chi phiếu.

Bạch Diệp Vi không có nhiều tiền như vậy, nhưng anh của cô có.

Bạch Diệp Vi nghĩ tiền này nhất định sẽ cầm về, cho nên không có chút tiếc nuối nào, hoàn toàn xem như một đạo cụ.

Vì vậy Bạch Diệp Vi đến hỏi anh trai chi phiếu, tưởng tượng đến dáng vẻ hối hận với bị vả mặt của con nhỏ chết tiệt kia là trong lòng sảng khoái ngay lập tức.

Cô cho là mình không bỏ ra nổi 10 triệu sao?

Cũng quá coi thường Bạch Diệp Vi này rồi!

"10 triệu." Bạch Diệp Vi cầm chi phiếu trở lại phòng hóa trang.

Giữa lông mày Linh Quỳnh dần dần hiện lên vẻ vui mừng. Cô lấy ngay chi phiếu trong tay Bạch Diệp Vi, đồng thời đi nhanh ra ngoài cửa, còn không quên phất phất tay với Bạch Diệp Vi, "Tôi đi giải trừ hôn ước ngay đây, cô đợi tin tức tốt của tôi nhá!"

Bạch Diệp Vi trợn mắt há hốc mồm nhìn Linh Quỳnh lấy chi phiếu đi.

Căn bản không hề có vẻ hối hận ảo não như trong tưởng tượng của cô ta.

Chờ Bạch Diệp Vi lấy lại tinh thần, trong phòng nào còn có cái bóng Linh Quỳnh đâu.

Bạch Diệp Vi: "......"

Bạch Diệp Vi:"???"

Linh Quỳnh vui rạo rực cất khoản tiền lớn 10 triệu, chuẩn bị đi tìm Thẩm Tần Xuyên giải trừ hôn ước.

[Thực ra ngài công lược nam chính, trực tiếp thay đổi kết cục thì hiệu suất sẽ nhanh hơn.]

Trong đầu Linh Quỳnh vang lên một giọng nói ngọt ngào.

Đây không phải là lần đầu tiên giọng nói này xuất hiện.

Lúc cô mới vừa vào trò chơi đã nghe thấy. Nó tự xưng là AI Vương Diệu—— trí tuệ nhân tạo trong trò chơi.

Ừm... Đại khái tương đương với NPC trong game.

Chẳng qua đây là NPC gọi một cái là có ngay của riêng cô.

Theo như NPC này nói, công lược nam chính thay đổi kết cục là dễ dàng nhất.

Cô chỉ cần thay thế nữ chính, hạnh phúc vui vẻ về với nam chính là được.

Nếu như không chọn cái này, thì phải chọn lại một người khác.

[Tại sao vậy? Tuy bây giờ nam chính không muốn đến gần ngài, nhưng công lược anh ta cũng không khó mà.]

Linh Quỳnh cười ha ha.

Nam chính là của nữ chính. Nếu cô yêu đương với nam chính thì ván quan tài của nữ chính sẽ không đè xuống được có được không hả?

Nhìn nguyên chủ chết kìa, còn chưa đủ thảm sao?

Tại sao cô phải đi gần gũi nam chính?

Nam chính làm cô không ra tay được.

[Nam chính không ngon sao? Hơn nữa có cơ sở, hành động cũng thuận tiện.]

"Ta thích khiêu chiến sự khó khăn!" Thực ra Linh Quỳnh cảm thấy 10 triệu trong ngực càng ngon hơn.

[Ngài xác định không chọn nam chính sao?] Vương Diệu chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đề cử nam chính, [Công lược nam chính thật sự rất dễ.]

"Không muốn."

[Có phải người chơi xác nhận lựa chọn phương án hai?]

Linh Quỳnh bé nhỏ gật đầu.

[Xác nhận hình thức.]

=====

Ivy: đã chỉnh 11/2/2024

Bản edit cũ giống convert quá, mình làm thử chương 1 mà mất thời gian dã man, còn lâu hơn mình làm 1 chương mới nữa. Nên mình sẽ chỉnh sơ qua dựa trên bản edit cũ cho mọi người đọc dễ hiểu hơn. Chứ edit lại hơn 300 chương chắc xỉu.