Chương 3: Ta, Linh Quỳnh, thu tiền(3)

[...... Do ngài lựa chọn hình thức thứ hai, hy vọng ngài không hối hận.]

Lúc này trong đầu Linh Quỳnh toàn là tư tưởng nguy hiểm "Bán nam chính một cái là phất lên ngay", nào có nghiêm túc nghe Vinh Diệu nói chuyện đâu.

Linh Quỳnh càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện.

Mẹ nam chính rất thích Bạch Diệp Vi, vô cùng ghét nguyên chủ. Bà ta không muốn để cho cô bước chân vào nhà họThẩm.

Nhưng mà nhà họ Tô cũng không phải con chó con mèo, có thể tùy tiện đuổi.

Cho nên... Linh Quỳnh cảm thấy mình còn có thể kiếm rất nhiều!

Linh Quỳnh nghe ngóng được vị trí bà Thẩm lập tức xách theo váy, bước chân nhẹ nhàng đi tìm người.

Bà Thẩm đang nghiêm mặt nói chuyện với người khác rất ra dáng người lớn. Người không ngu đều sẽ nhìn ra được, bà không hề hài lòng với lễ đính hôn này.

Linh Quỳnh mặt mày hớn hở, bước chân nhanh nhẹn đi qua, cười tủm tỉm chào hỏi: "Bác Thẩm ..."

....................

Bà Thẩm đi về hướng phòng nghỉ. Bạch Diệp Vi đυ.ng phải bà, khéo léo gọi một tiếng: "Bác gái."

"Diệp Vi à." Bà Thẩm thấy Bạch Diệp Vi lập tức lộ ra nụ cười, "Vừa đúng lúc, bác có chuyện muốn nói con nói, con đi theo bác."

Bà Thẩm mang Bạch Diệp Vi đến phòng nghỉ, khóa chặt cửa.

Bạch Diệp Vi không hiểu nhìn bà Thẩm, "Bác gái, sao vậy ạ?"

Bà Thẩm vui vẻ, "Diệp Vi này, bác nói với con chuyện này. Vừa rồi con nhỏ nhà họ Tô kia tìm bác."

Lông mày Bạch Diệp Vi dựng lên, cô đang tìm khắp nơi mà không thấy đâu.

Cô thật sự dám cầm tấm chi phiếu kia......

Bà Thẩm không có chú ý biểu hiện của Bạch Diệp Vi, mà vô cùng hào hứng nói: "Nó nói với bác, lễ đính hôn này có thể hủy bỏ."

"......"

Cái này lí do thoái thác sao quen vậy nhỉ?

Bà Thẩm: "Tiếp đó nó đòi bác một khoản tiền."

Bạch Diệp Vi suýt chút nữa bị sặc nước bọt, kinh ngạc không thôi, "Bác có cho không?"

"Cho chứ." Bà Thẩm vẫn rất hào hứng, "Bác chẳng muốn cưới nó về. Nếu nó muốn lấy tiền, bác cũng vui vẻ đồng ý cho nó. Dù sao con dâu vừa ý bác là con."

Có thể tốn ít tiền đuổi cô đi, bà Thẩm mong còn không được.

Mặc dù có chút đau lòng, nhưng mà chút tiền đó bà trả nổi.

Bạch Diệp Vi hoàn toàn không để ý tới câu nói sau cùng vui vẻ kia của bà Thẩm, khóe miệng co giật: "Bác gái, cô ta cũng đòi tiền con!!"

Bà Thẩm kinh hãi: "Cái gì? Con cũng cho nó tiền hả?"

Bạch Diệp Vi khẽ gật đầu.

"......"

"......"

Đáy lòng hai người phụ nữ đồng thời muốn nói một câu "Mẹ kiếp"

......

Linh Quỳnh cất khoản tiền lớn 20 triệu rồi đi đến chỗ yến hội.

Lúc này đúng lúc yến hội sắp bắt đầu. Linh Quỳnh thấy xa xa có một người đàn ông anh tuấn cao lớn mặc âu phục đang đi tới.

Đã là nam chính, xét dung mạo tuyệt đối không có gì để bắt bẻ.

Hoàn toàn chính là con cưng của trời, là cần đóng khung treo lên triển lãm như tác phẩm nghệ thuật.

Lúc hắn bước đi khí chất vương giả, khí thế mạnh mẽ làm người xung quanh tự động tránh ra.

Nam chính thật sự đẹp trai nha!

Không hổ là con trai ruột của tác giả , hào quang nhân vật chính mở đến cấp SSS.

Nhìn hắn như vậy cô cảm thấy cũng có thể......

Linh Quỳnh cho mình một cái tát tại chỗ.

Có thể cái gì mà có thể.

Nhớ lại cách nguyên chủ chết.

Bây giờ suy nghĩ một chút còn có thể sao?

Không thể!

Linh Quỳnh sờ sờ đống tiền cất trong ngực, quả nhiên tỉnh táo hơn nhiều.

Một bên khác Thẩm Tần Xuyên cũng nhìn thấy Linh Quỳnh, đối với đối tượng đính hôn này, hắn hết sức không thích.

Lúc Tô Khinh Ý vẫn còn sống hắn không có phát hiện người mình yêu thích là ai.

Khi cô không còn nữa, bản thân mới phát hiện ra thì đã muộn.

Thế nhưng người nhà họ Tô lại hèn hạ như thế, lấy hôn ước bằng miệng trước đây tìm bà cụ Thẩm.

Bởi vì lúc đó không có chỉ định chính xác là ai, chỉ nói con gái nhà họ Tô...... Cho nên nhà họ Tô để cho Tô Miểu Miểu thay thế. Tuy nói như trên có thể không dễ nghe, nhưng cũng chẳng ai có thể tìm ra sai sót.

Nhưng mà hắn không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh cô gái kia đột nhiên tự tát mình một cái...

Mới vừa rồi là cô nhìn hắn đấy.

Nhìn một chút tát mình một cái là có ý gì?

Thẩm Tần Xuyên và Linh Quỳnh gặp nhau tại đại sảnh.

"Thẩm tiên sinh." Linh Quỳnh dùng âm thanh ngọt ngào nhẹ nhàng kêu một tiếng, bộ dáng có vẻ ngoan ngoãn dịu dàng.

Thẩm Tần Xuyên chỉ nhìn một lát rồi thu hồi ánh mắt, "Tô Miểu Miểu, cô nhớ kỹ thân phận của mình, coi như cô đính hôn với tôi thì cô cũng chỉ là một vật trang trí của nhà họ Thẩm. Cô đừng vọng tưởng thay thế chị cô."

Linh Quỳnh tuyệt không chịu thua, giọng nói vẫn trong veo mềm ngọt như vậ , "Vậy không để Thẩm tiên sinh phải ấm ức, tôi cũng không phải rất muốn làm vật trang trí của nhà họ Thẩm đâu."

Thẩm Tần Xuyên nhíu mày: "Cô có ý gì?"

Đúng lúc đã đến giờ, cửa phòng khách chậm rãi đẩy ra.

Linh Quỳnh cong môi nở nụ cười, cầm váy lên, không để ý đến Thẩm Tần Xuyên tự mình đi vào bên trong .

Thẩm Tần Xuyên: "......"

......

Linh Quỳnh đi vào một mình làm người trong yến hội ngơ ngác.

Thế nhưng cô gái nhanh chóng bước lên trên bục, thuận tay lấy micro trong tay MC.

Cô gái hắng giọng một cái: "Tôi tuyên bố một sự kiện, Tô Miểu Miểu và Thẩm Tần Xuyên hủy bỏ lễ đính hôn."

"Tôi thấy cô ta cũng tự biết mình đấy, miễn cho về sau chịu khổ, thật sự đã biết con dâu nhà họ Thẩm nào có dễ làm như thế."

"Cô ta nói thật hay giả còn chưa chắc đâu, nói không chừng lại là thủ đoạn nào đó."

"Tô Miểu Miểu!" Thẩm Tần Xuyên đen mặt đi tới, thấp giọng quát, "Cô muốn làm gì?"

Cô gái nâng micro, nghiêng đầu nhìn sang, "Không phải Thẩm tiên sinh không muốn đính hôn với tôi sao? Bây giờ hủy bỏ đính hôn, không phải hợp ý anh à?"

Biểu tình ấy của cô phảng phất như "Tôi thành toàn cho anh, sao anh còn hung dữ với tôi", đầy vô tội và oán trách.

Giống như hắn là tên ác nhân.

"Cô coi đây là cái gì hả?" Mặt Thẩm Tần Xuyên đã đen thành đáy nồi, toàn thân tản ra hơi lạnh.

Nói tổ chức là tổ chức, nói hủy bỏ là hủy bỏ?

Hắn đã qua thời kỳ làm việc chỉ bằng cảm xúc không để ý kết quả lâu rồi.

"Tô Miểu Miểu, con đang nói hươu nói vượn gì vậy hả?" Lúc này ba Tô và mẹ Tô cũng đi lên muốn kéo cô xuống.

"Con không nói nhảm." Linh Quỳnh linh hoạt tránh vợ chồng nhà họ Tô, nói từng chữ vào micro: "Con không thích Thẩm Tần Xuyên, hôn ước kiểu này thì sẽ không có hạnh phúc ."

"Ngăn nó lại!!"

"Đừng để nó chạy!"

......

Khi bà Thẩm và Bạch Diệp Vi nghe thấy tin tức chạy tới thì kịch đã ầm ĩ đến hồi cuối.

Ba Tô bị tức suýt chút nữa phát bệnh tim.

Mà Linh Quỳnh đã thừa dịp hỗn loạn chạy trốn từ lâu, để lại một đống chuyện rối rắm.

Lễ đính hôn đang êm đẹp, nhà gái đột nhiên chạy trốn, lễ đính hôn chỉ có thể hủy bỏ giữa chừng.

Chuyện này đều ảnh hưởng không tốt đối với hai bên. Nhà họ Tô và nhà họ Thẩm phải chịu đủ thứ chuyện.