Chương 7: Đừng đi

Kể từ đó, Thi Mộc Nhiên mỗi ngày đúng 8 giờ sẽ gọi taxi từ khu cửa nhỏ đi đến quán bar. Còn Thương Bách sau 6 giờ sẽ đến trực ban, 1 giờ rạng sáng thì tan tầm.

Thi Mộc Nhiên mỗi lần đến đều gọi một ly Beloved, cậu không dám uống nhiều, cái miệng nhỏ chỉ nhấp từng ngụm từng ngụm một. Cậu biết quán bar rất phức tạp nhưng ít nhất cũng sẽ lấp đi sự trống vắng trong lòng cậu, dù chỉ là một chút thôi cũng được.

Thời gian qua đi, mọi người đều biết cậu là một Omega chưa phân hóa, rất ít người lảng vảng quanh cậu.

Thi Mộc Nhiên phát hiện Thương Bách thật sự có sức hấp dẫn rất lớn, cho dù cả ngày mặt lạnh đứng pha chế nhưng vẫn có rất nhiều người đến ve vãn hắn.

Thương Bách hầu như lúc nào cũng đeo khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt sắc lạnh, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào ly rượu trong tay, không bao giờ để ý đến người khác.

Thi Mộc Nhiên vừa uống rượu vừa quan sát Thương Bách, ánh mắt cậu nghiêm túc, cẩn thận giống như đang nghiên cứu loài động vật quý hiếm nào vậy.

Thương Bách đôi khi không chịu nổi ánh nhìn của cậu, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên bàn, quay đầu đôi mắt lãnh đạm nhìn về phía xa xăm.

Ánh đèn lờ mờ, lông mi hắn rũ xuống, Thi Mộc Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt ấy, không thể không thừa nhận khi đó Thương Bách rất đẹp.

Nghỉ hè mau chóng qua đi, Thi Mộc Nhiên cũng không còn thúc giục Lăng Lan trở về nữa.

Khi cậu đến quán bar lần thứ 28, vô tình nhìn thấy chỗ ngoặt ở nhà vệ sinh, một Omega xinh đẹp nhỏ nhắn đứng bên cạnh Thương Bách, Thi Mộc Nhiên nhận ra đó là át chủ bài của quán bar bọn họ.

Omega kéo lấy quần áo của Thương Bách, hắn tỏ rõ vẻ không ưa thích.

“Beau, chúng ta là đồng nghiệp, cậu giúp tôi, sau này tôi sẽ báo đáp lại cậu.”

Thương Bách chẳng hề ngẩng đầu lên: “Tìm tôi xin giúp đỡ, anh báo đáp nổi à?”

Mặt Omega biến sắc, không thể ngờ là có người sẽ từ chối y, bên cạnh y có rất nhiều người bằng lòng vì y mà vung tiền như rác, quen được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, y không tiếp thu nổi lời nói gần như là coi thường này.

Omega đang định nói thêm thì một thanh âm trầm thấp từ phía sau Thi Mộc Nhiên vang lên:

“Hàn Hàn, sao em lại không để ý tới anh, có phải anh làm sai điều gì không?”

Alpha: “Hàn Hàn, anh chỉ là chơi đùa thôi, không thật lòng.”

“Mẹ kiếp, Tề Hạo, tôi chịu anh đủ rồi, nếu anh thích chơi thì cứ đi mà chơi, chơi cho đến chán luôn đi, tôi không muốn đi theo anh.”

“Hàn Hàn.....”

“Cút đi! Bên cạnh ông đây không thiếu người, anh cho rằng anh có bản lĩnh hả? Đừng giống như mấy má quấn lấy hoài không đi.”

Thi Mộc Nhiên đứng bên cạnh cửa WC ăn dưa, cậu không ngờ là Omega nhìn có vẻ yếu đuối mong manh như này mồm miệng lại không hề thua kém ai.

Omega thở hồng hộc, một tay giữ lấy Thương Bách, lớn tiếng nói: “Đây là Alpha ông đây mới tìm được, tin tức tố của cậu ta so với anh mạnh hơn nhiều, đừng tưởng rằng chỉ có anh là nhất.”

Alpha đứng phía sau Thi Mộc Nhiên có vẻ bị lời nói của Omega kích động, tin tức tố bỗng bùng nổ, ngày càng dày lên. Đầu Thi Mộc Nhiên choáng váng, cả người khó chịu, chân cẳng như nhũn cả ra.

Lúc này, Thương Bách giật tay ra khỏi Omega, lực độ tuy không lớn nhưng Omega vì khá bất ngờ, lảo đảo suýt nữa thì té.

Alpha bên này thấy vậy thì nóng lòng chạy tới, đến chỗ Thi Mộc Nhiên thì ngại cậu cản đường, thô lỗ xô đẩy một chút. Thi Mộc Nhiên vỗn dĩ đang hoa mắt chóng mặt, bị đẩy một cái như vậy trực tiếp ngã xuống, chân không may đập vào cái thùng rác bên cạnh.

Thùng rác chất liệu khá dày, nện trên cổ chân của Thi Mộc Nhiên, khiến cậu đau đến chảy nước mắt, gắt gao cắn lấy môi.

Alpha cuối cùng cũng đỡ được Omega, sau khi hai người đứng vững thì giật mình nhìn về phía Thi Mộc Nhiên.

“Tề Hạo, xem chuyện tốt mà anh làm kia kìa!”

“Hàn Hàn, anh không phải là đang lo lắng cho em sao.....Uể, cậu đẩy tôi làm cái gì?”

Thương Bách không chút khách khí đẩy Tề Hạo ra, đến gần Thi Mộc Nhiên đang tái cả mặt mũi.

“Chân cậu thế nào?”

Thi Mộc Nhiên đau đến nỗi không nói được, vành mắt đỏ hồng, Thương Bách thấy chân cậu sưng lên cả một cục, bởi da quá trắng, cục u càng thêm phần khủng bố.

“Có thể bị bong gân rồi, tới bệnh viện đã.” Nói xong liền xoay người nhìn Tề Hạo đang ngơ ngác: “Anh đi xe tới đây?”

Tề Hạo gật gật đầu.

Thương Bách một bên cẩn thận bế Thi Mộc Nhiên lên, một bên phân phó: “Đi xuống lấy xe, lái tới bệnh viện gần nhất.”

Alpha ừm à vài tiếng, rồi vội vàng đi theo phía sau bọn họ.

Thương Bách không dám đυ.ng vào chân của Thi Mộc Nhiên, cậu ấm nhỏ này thân thể ngàn vàng, chạm vô một chút lỡ xảy ra chuyện gì thì rất phiền phức.

Nhưng mà Thi Mộc Nhiên lại cực kỳ ngoan, đầu rũ ở trên người Thương Bách, mắt khẽ nhắm, không phát ra tiếng gì. Cổ Thương Bách bị tóc của cậu cọ đến phát ngứa, tâm trạng cũng tốt lên một chút.

Thương Bách ôm người vào trong xe, nói với Alpha: “Kiểm tra toàn diện cho cậu ấy, khả năng sẽ phải nằm viện, anh tốt nhất là thông báo cho người nhà cậu ấy vài câu.”

Nói xong hắn liếc nhìn Thi Mộc Nhiên một cái, thấy cũng không còn điều gì muốn nói, liền quay người rời đi, đầu mới quay được một nửa thì bị người giữ chặt lại.

“Đừng đi, Thương Bách....”

Thương Bách ngẩn ra, đυ.ng phải ánh mắt cầu khẩn của Thi Mộc Nhiên

“Tôi sợ lắm, cậu có thể đi cùng tôi không?”

Thi Mộc Nhiên thấy rất đau, từ nhỏ cậu đã không chịu đau nổi, da lành lại cũng rất lâu, bị thương đều sẽ lưu lại sẹo.

Người ba alpha của cậu không thích cậu bị thương là khóc lóc, cho nên khi bị ngã cậu đều tự mình chịu đựng, chỉ có thể nhẫn nhịn nhưng vẫn rất sợ hãi.

Đi cùng với người không quen tới bệnh viện, chi bằng bảo Thương Bách đi cùng.

Cũng may, Thương Bách không tuyệt tình tới vậy, cuối cùng vẫn lên xe.

Thi Mộc Nhiên không thương đến xương cốt, nhưng vẫn bị yêu cầu ở lại bệnh viện quan sát một tuần.

Omega đỡ cậu làm xong kiểm tra, đưa về giường bệnh. Mặc kệ lời nói của Tề Hạo, nhất quyết ở lại chăm sóc cho Thi Mộc Nhiên, Tề Hạo nghe xong cũng nói mình không muốn đi.

Lăng Lan không có ở nhà, cậu không gọi nổi ai ra chăm sóc mình cả, cho nên cuối cùng người ở lại chỉ còn Thương Bách.

Thi Mộc Nhiên một chân đeo thạch cao, đi lại thật sự không tiện, Thương Bách không vô tâm tới mức đó, nhẫn nhịn chấp nhận ở lại.

Thi Mộc Nhiên đêm hôm đó đau đến nỗi không ngủ được, Thương Bách cũng chẳng thể chợp nổi mắt. Bệnh viện người ra người vào, giường lại chật hẹp, ai có thể ngủ ngon được.

Chống chọi đến 3 giờ sáng, hắn chịu không nổi chợp mắt một chút. Nhiều nhất được hai tiếng, hành lang ngoài phòng bệnh lại tấp nập, âm thanh đi lại, âm thanh chậu nước va vào nhau, âm thanh người bệnh ho khan, Thương Bách nhíu mày thật sâu, xoa xoa thái dương, mở mắt.

Thi Mộc Nhiên nằm nghiêng về phía tay không truyền dịch, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thương Bách. Sáng sớm, khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua chiếu rọi vào khuôn mặt ấy đúng là kinh động lòng người.

Hai người bốn mắt nhìn nhau vài giây, Thi Mộc Nhiên vội vàng quay đầu đi chỗ khác, Thương Bách cũng nháy mắt ngây người.

Im lặng một lúc lâu, Thi Mộc Nhiên từ từ mở miệng:

“Tên Tề Hạo kia đúng là keo kiệt, chỉ thuê phòng bình thường, mới 5 giờ hơn mà bên ngoài đã ồn như vậy rồi.”

Thương Bách im lặng, không có ý muốn tiếp lời cậu.

Thi Mộc Nhiên lại thình lình nói một câu:

“Thương Bách...”

Thương Bách nhìn cậu một cái, Thi Mộc Nhiên lại nghiêm túc nói:

“ Thật ra, cậu lớn lên đẹp trai lắm.”

Thương Bách thờ ơ, từ trên giường đứng dậy.

Thi Mộc Nhiên sợ hắn cứ như vậy mà rời đi:

“Tôi, tôi đói rồi.”

“Cái gì?”

“Thương Bách, tôi đói bụng lắm. Từ ngày hôm qua đến bây giờ tôi chưa có ăn cơm, cậu có thể mua cho tôi đồ ăn sáng được không. Yên tâm, tiền tôi sẽ trả lại cho cậu.”

Thương Bách không trả lời, thong thả xuống giường rồi đi ra ngoài. Thi Mộc Nhiên nhỏ giọng lầu bầu một câu:

“Thương Bách...”

“Hôm nay người nhà cậu có đến đây không?”

Thi Mộc Nhiên nghe hắn hỏi như vậy , biểu tình khẽ biến: “Không biết nữa.”

Thương Bách nhướn nhướn mày, cậu ấm nhỏ này một người chăm sóc cũng tìm không nổi sao?

“Ba tôi rất bận, vài tháng rồi tôi chưa thấy mặt ông, bình thường trong nhà chỉ có tôi với Lăng Lan, nhưng gần đây anh ấy bận đi công tác rồi.”

Thương Bách đứng ngược sáng đối mặt với Thi Mộc Nhiên, cậu chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của vị Alpha này, trên mặt không có quá nhiều biểu tình.

Một lúc sau, Thương Bách từ giường bệnh đi vòng qua, Thi Mộc Nhiên gọi:

“Thương Bách, cậu đi đâu thế?”

Thương Bách: “Mua đồ ăn sáng.”

Thi Mộc Nhiên lập tức mỉm cười, trong nháy mắt cậu cảm thấy Thương Bách vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng.

Thương Bách vừa mới rời khỏi, Omega xinh đẹp ở quán bar liền lộc cộc chạy tới. Y bê một chậu nước đến gần Thi Mộc Nhiên, cười cười:

“Thật sự ngại quá, tên thần kinh kia anh đã mắng gã một hồi rồi.”

Thi Mộc Nhiên ngửng mặt lên mỉm cười với Omega trước mặt, nói thật cậu rất thích tính cách của vị Omega này, dám yêu dám hận.

“À, đúng rồi, anh tên là Thầm Hàn Hàn, là đồng nghiệp của Beau.”

“Em là Thi Mộc Nhiên, là bạn của Thương... Beau.”

Thẩm Hàn Hàn mở to hai mắt:

“Các em là bạn học á? Anh còn tưởng em là Omega của cậu ấy cơ.”

Thi Mộc Nhiên nghe xong, mặt liền đỏ bừng: “Em còn chưa phân hóa.”

“Chưa phân hóa thì làm sao, Beau bình thường lạnh lùng lắm, anh còn chưa nghe thấy cậu ta nói chuyện cơ, anh thấy cậu ta đối xử với em không tồi.”

Thi Mộc Nhiên trong lòng cười khúc khích, cậu cũng không giải thích, cũng không thể nói với mọi người rằng vì da mặt mình dày nên mới kiếm được chút đậu hủ nhỉ.

Nói chuyện một hồi, điện thoại trong túi Thẩm Hàn Hàn bỗng vang lên, y móc ra vừa nhìn thấy tên liền bực bội ngắt máy, chưa được ba giây, người kia lại gọi đến.

Thẩm Hàn Hàn kìm nén tức giận, nghe máy:

“Tề Hạo, anh bị cái gì đấy? Không phải đã nói đừng làm phiền tôi rồi cơ mà!”

Mắng chửi Alpha một hồi lâu, Thẩm Hàn Hàn mới bình tĩnh trở lại, y vẫy vẫy tay với Thi Mộc Nhiên rồi mở cửa đi ra ngoài.

Mười phút sau, cửa lại mở ra, Thương Bách mặt không biểu tình cầm theo túi đồ ăn nhìn Thi Mộc Nhiên. Khi hai người chạm mắt nhau, Thi Mộc Nhiên bỗng nhớ tới lời của Thẩm Hàn Hàn, có chút hoảng loạn dời mắt đi.