Chương 8: Alpha không về nhà

Bữa sáng Thương Bách mua là cháo bí đỏ với một ít bánh ngọt. Thi Mộc Nhiên ăn đến hăng say, lần đầu tiên cậu cảm thấy cơm canh đạm bạc mà ngon tới như vậy.

Chiếc bụng nhỏ được thoải mãn, Thi Mộc Nhiên thoải mái duỗi người nằm ườn trên giường, Thương Bách thấy thế liền nói:

“Cậu ngoan ngoãn nằm chờ y tá đến truyền nước, tôi đi trước đây.”

Thi Mộc Nhiên đứng phắt dậy:

“Vậy buổi tối cậu có tới không?”

Thương Bách cảm thấy quan hệ bạn bè từ trước tới nay với Thi Mộc Nhiên đã vượt qua giới hạn bình thường của bản thân, hắn thành thật đáp:

“Không tới.”

Thi Mộc Nhiên cũng không muốn làm khó hắn, xỏ dép vào, khập khiễng đi tới chiếc tủ bên cạnh, cố sức kiễng chân lên vói tay tìm đồ.

Đối với tình trạng của Thi Mộc Nhiên hiện tại, hành động này vô cùng khó nhằn, cậu loay hoay chưa lấy được đồ thì liền có cảm giác được ai đó ở phía sau.

Thân thể cậu cứng đờ, chỉ nghe bên tai truyền đến âm thanh:

“Muốn tìm cái gì?”

Thi Mộc Nhiên hơi hơi ngẩng đầu, Thương Bách đang bình tĩnh đứng phía sau, cậu sửng sốt một chút đáp:

“Tìm.. tìm quần áo, quần áo trên người tôi toàn là mồ hôi thôi.”

Thương Bách dáng người cao, cánh tay cũng dài, không tốn sức vòng tay qua đỉnh đầu Thi Mộc Nhiên, giọng nói từ trên cao phát ra:

“Chỉ có đồ bệnh, cậu mặc tạm đi.”

Tiếng hít thở rõ ràng của Thương Bách lọt vào tai của Thi Mộc Nhiên, hai bên tai cậu đỏ rực, phía sau cổ bỗng cảm thấy ngứa ngáy.

Một luồng tin tức tố nóng bỏng của Alpha luồn vào xương cốt của cậu, Thi Mộc Nhiên giật mình, cả người bỗng mềm nhũn dựa vào trong ngực Thương Bách

Thương Bách như bị điện giật, lui mình về phía sau vài bước, xong tay lại duỗi ra để sau ót Thi Mộc Nhiên, phòng người cậu bị thương lần nữa.

Thi Mộc Nhiên bị nắm đến đau đầu, hành vi của Thương học bá có chút thô lỗ.

Đôi mắt nhỏ của Thi Mộc Nhiên nhìn hắn đầy oai oán, bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã.

“Nhiên Nhiên, sao lại như thế này?”

Cậu quay đầu lại, thấy Lăng Lan phong trần mệt mỏi đứng ở cửa phòng bệnh, theo bước chân đến gần của cậu, cậu đồng thời chạy nhanh như điên đến trước mặt anh ta.

Thi Mộc Nhiên nhìn thấy Lăng Lan, mọi uất ức bỗng bùng lên, giả vờ ngoan ngoãn trước đó chẳng còn lại gì.

“Lăng Lan, bọn họ như thế mà lại đưa tôi đến phòng bệnh thường, tôi đau muốn chết.”

“Người tôi bẩn lắm, không có quần áo, cũng không tắm rửa được.”

“Tôi đi WC còn phải tự mình đẩy xe lăn đi, ván giường cứng dã man, chân còn đau. Cả ngày hôm qua tôi ngủ không có ngon.”

Lăng Lan nghe xong, đau lòng sờ sờ tóc cậu, trong giọng nói tràn đầy yêu thương:

“Nhiên Nhiên chịu khổ rồi, giờ chúng ta đổi phòng bệnh nhé!”

Thương Bách sắc mặt âm trầm, bỗng thấy hối hận vì thương xót cho tiểu thiếu gia này.

Hừ , quả nhiên, cậu ấm nhỏ này toàn thân ương bướng như khắc vào trong xương, khó mà thay đổi.

Thương Bách lười tiếp đón người khác, liền rời khỏi phòng bệnh, ai ngờ Thi tiểu thiếu gia một bên làm nũng, một bên lại len lén nhìn hắn.

Sau khi Thương Bách đi ra khỏi phòng bệnh, mơ hồ nghe được Thi Mộc Nhiên kéo dài âm cuối nói:

"Lăng Lan, tôi rất nhớ anh."

Giọng nói này không thể so sánh với lúc cậu đỏ hồng vành mắt năn nỉ hắn ở lại.

Không có Omega ưu nhã đáng yêu, cố tình làm ra vẻ, thành tích thì tháp lẹt đẹt .

Omega thấp kém vẫn là Omega thấp kém mà thôi.

Thi Mộc Nhiên nhìn về phía cửa, trong lòng có chút mất mát:

"Lăng Lan, lần trước anh nói tôi với Thương Bách có độ phù hợp rất cao đúng không?"

"Alpha mà lần trước đuổi theo cậu á?"

"Ừm, là cậu ấy đưa tôi vào bệnh viện."

Lăng Lan lúc này mới nhớ lúc mình đi vào có nhìn thấy một Alpha nhưng lúc đó lại quá nóng vội nên không chú ý tới.

"Theo lý mà nói thì đúng là như vậy."

Thi Mộc Nhiên cong cong khoé miệng, làm tròn lên thì là đúng rồi, Thương Bách tuy rằng đôi lúc rất lạnh lùng nhưng lại rất đẹp trai, khi mình say rượu với bị thương cậu ấy cũng không hề khoanh tay đứng nhìn, thái độ cũng rất tốt.

Đỉnh cấp Alpha như vậy rất khó tìm, nếu ngay bên cạnh mình có thì tội gì mà không húp.

Tục ngữ có câu Tiên hạ thủ vi cường*, Thi Mộc Nhiên nhìn nhìn Lăng Lan, lầm bầm:

*Mandy : ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế

"Thương Bách, cậu ấy...cũng không phải không thể làm Alpha của tôi."

-------------------------------

Sau đó cả tuần Thi Mộc Nhiên đều tặng táo cho Thương Bách, cũng không chê phiền cùng hắn giải thích rằng chính mình cũng thích táo chứu không phải phân chim… Đệt mợ cái gì kia?

Cậu cảm thấy Thương Bách đối xử với mình ngày càng lạnh nhạt, đến mức cậu cảm thấy người đem cậu về khi say rượu, đưa cậu đến bệnh viện khi bị thương đều là do mình tưởng tượng ra.

Thi Mộc Nhiên tưởng rằng bọn họ ít nhất cũng trở thành bạn bè, suy cho cùng là do cậu nghĩ nhiều, Thương Bách coi cậu như không khí, sự xa cách chán ghét một chút cũng chẳng giảm bớt.

Cái đuôi nhỏ cật lực tìm sự tồn tại trong kỳ nghỉ hè đột nhiên im bặt.

Ngày tháng Mười, cuối thu mát mẻ.

Thi Mộc Nhiên cuộn tròn ở trên giường cùng người ba Omega của cậu trò chuyện, khoé miệng đều là ý cười, giọng nói ngọt lịm như mật.

Thi Mộc Nhiên nằm viện đến ngày thứ ba An Bạc mới tới, còn ở lại cho tới khi cậu xuất viện cùng khai giảng mới rời đi. Từ đó tần suất ba Omega gọi điện nói chuyện với Thi Mộc Nhiên nhiều hơn ngày trước.

"Nghe thầy Hồ nói con gần đây ngoan hơn rất nhiều. Nhiên Nhiên nhà chúng ta trưởng thành rồi."

Thi Mộc Nhiên cười ha hả: "Ba à, con cũng sắp thành niên rồi mà."

An Bạc ôn nhu nói :

"Đúng vậy, hơn một tháng nữa là sinh nhật của con. Muốn ba mua gì cho thì cứ nói ra."

Thi Mộc Nhiên một bên đạp đạp chân một bên trả lời, nói chuyện một lúc lâu nữa mới cúp máy.

An Bạc cầm đoạn thoại, ý cười vẫn chưa dứt, anh đã rất lâu không cười như vậy. Khi ở bên cạnh Thi Lệ Nghiêm, anh hầu như không có biểu tình gì.

Anh ở trên sopha trải nhẹ một lớp chăn mỏng lên đùi, tắt đèn, nhìn bốn phía đều là bóng tối, chỉ có màn hình TV cách đó không xa vẫn hiện lên những ánh sáng rực rỡ.

An Bạc khẽ khàng nhắm mắt lại, tiếng hít thở ở trong không gian yên tĩnh này bỗng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Vách tường bên trái phòng khách có treo một chiếc đồng hồ đeo tường, vị trí không cao cũng chẳng thấp, An Bạc chỉ cần hơi hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, đúng là một vị trí phong thủy quái gở.

Alpha của anh rạng sáng hai giờ sẽ về tới nhà.

Cứ như vậy không biết đợi bao lâu, An Bạc chậm rãi nhắm mắt ngủ trên ghế sopha

Khi ý thức có chút rõ ràng thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai :

"Sao lại ngủ ở đây?"

An Bạc nghe được âm thanh này, cảm giác trống trải trong lòng đột nhiên bình tĩnh trở lại. Anh vòng đôi tay lên cổ đối phương, gần như làm nũng nỉ non:

" Lệ Nghiêm, anh đã về rồi."

Thi Lệ Nghiêm ổn định thân mình, tiện đà ôn nhu đem người kéo lại vào lòng, một luồng tin tức tố Omega nhạt nhẽo cùng với mùi rượu len lỏi vào mũi của An Bạc, ngay tức khắc ý thức của anh tỉnh táo lại.

An Bạc mở to mắt, lạnh băng đẩy Alpha bên người ra, trong mắt chứa đựng đầy tức giận nhưng chưa đợi Alpha mở miệng lửa giận lại nhanh chóng yên tĩnh đi xuống.

"An Bạc, anh..."

"Nếu về rồi thì đi ngủ đi."

Biểu tình của An Bạc vừa khách khí vừa xa cách, ngữ khí vẫn đều đều, không hề gợn sóng.

Thi Lệ Nghiêm bởi động tác ôm cổ vừa rồi làm rạo rực, hắn đến gần ôm lấy sau lưng An Bạc, giọng nói cũng trở lên ôn như:

" An Bạc, chúng ta có thể quay về giống như trước được không em?”

An Bạc cười một tiếng, không cao không thấp nhưng vào tai của Thi Lệ Nghiêm lại khó nghe vô cùng.

"Lệ Nghiêm, em đợi anh về nhà, đừng quên chuyện mà anh đã đáp ứng em."

Thi Lệ Nghiêm sắc mặt biến đổi, vươn người tóm lấy cánh tay y: "Sao em cứ lựa những thời điểm tốt để làm người khác mất hứng vậy?"

An Bạc ngẩng đầu:

" Anh cảm thấy bầu không khí giữa chúng ta thật sự tốt đẹp hay sao?”

“ Con mẹ nó! Thi Lệ Nghiêm, cho dù anh dùng bao nhiêu nước hoa đi chăng nữa vẫn không thể lấn át được hương vị của Omega kia, anh nghĩ rằng cả người mang theo mùi của người khác mà đi ôm tôi là tốt hay sao?"

"Không tốt, vậy còn em, đối xử với tôi lạnh nhạt như vậy, một lòng đều không quan tâm đến tôi là tốt hả?"

An Bạc cười khổ một chút:

"Thi Lệ Nghiêm, trách tôi, đều trách tôi, là tôi muốn lạnh nhạt với anh à? Là tôi hả?"

Anh cười cười, dòng nước nơi khoé mắt không nhịn được chảy xuống:

"Không thể nghĩ tới, thật sự không thể ngờ, Thi Lệ Nghiêm, anh như thế nào...Chúng ta như thế nào mà trở lên như vậy?"

Thi Lệ Nghiêm tâm can đau đớn, một giây phút nào đó hắn nghĩ hay liền buông tha An Bạc, buông tha chính mình.

Hắn vẫn yêu An Bạc, dù ở bên ngoài có chơi bời như thế nào thì hắn vẫn biết rõ mình vẫn phải về nhà, An Bạc sẽ không rời đi hay hắn tuyệt đối sẽ không để ý rời đi.

Đôi lúc, thời điểm An Bạc ngồi dưới ánh mặt trời đọc sách, khoé miệng sẽ lộ ra ý cười khó có, Thi Lệ Nghiêm dù đang bận rộn với công việc vẫn sẽ ngẩng lên chăm chú nhìn anh, hy vọng thời gian sẽ vĩnh viễn dừng lại giây phút ấy thì tốt biết bao.

Mà sau khi hắn biết sự tồn tại của Thi Mộc Nhiên, những ảo tưởng tốt đẹp về cuộc sống sau này của hắn cũng An Bạc bỗng tan biến.

Thi Lệ Nghiêm nắm lấy tay của Omega, rốt cuộc vẫn không đành lòng, thoả hiệp: "An Bạc, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi."

"Cái gì?"

"Bắt đầu một lần nữa, chúng ta vẫn còn khá trẻ, còn kịp."

An Bạc bỗng hoảng hốt, hỏi:

"Nhiên Nhiên đâu? Anh chuẩn bị..."

"Không cần nhắc tới nó!"

Thi Lệ Nghiêm bực bội chen ngang lời An Bạc, đá đá cái chân bàn bên cạnh:

"An Bạc, em vẫn luôn như vậy, xem ra chúng ta vĩnh viễn không hợp nhau, nhưng tôi không bao giờ buông tha em đâu."

An Bạc xoay người đưa lưng về phía hắn, há miệng muốn nói như không phát ra được một từ, đem chua xót nén lại trong lòng, bình tĩnh tiếp tục nói:

"Vị Omega kia tới tìm tôi, nói rằng anh muốn cưới cậu."

Thi Lệ Nghiêm tay tháo cà vạt bỗng dừng một chút, quay đầu nhìn người đang cuộn tròn trên Sopha.

"Anh ở bên ngoài ăn chơi như nào tôi không quan tâm nhưng Thi Lệ Nghiêm, anh không được đem người tới nhà. Kết hôn hả? Ha ha, sao có khả năng.?"

Yêu cầu An Bạc đề ra để hắn không rời đi, có thể ngoan ngoãn ở nhà đợi hắn, có thể nhìn thấy được Nhiên Nhiên từ hắn,chính là Thi Lệ Nghiêm không được đem Omega bên ngoài tới phá hoại gia đình của họ.

Thi Lệ Nghiêm dù có chơi bời nhưng cũng biết điểm dừng, cho nên họ mới có thể chung sống qua nhiều năm như vậy.

=========================================

Mandy : Chuyện tình 2 ba ba của Nhiên Nhiên làm tui đau tym quá :)))