Chương 4 : Omega chưa phân hóa

Thi Mộc Nhiên nghe Alpha thở dốc nặng nề, rốt cụôc phản ứng muốn đẩy hắn ra, Alpha cảm nhận được cậu cự tuyệt, hai tay bất mãn dung thêm sức, phóng thích tin tức tố an ủi nồng hơn.

Thi Mộc Nhiên trầm mặc một hồi,dung hết bình tĩnh để nói với hắn:

"Buông tôi ra , được không?"

Alpha lập tức lắc đầu.

Thi Mộc Nhiên biết hắn không có ác ý, nói tiếp:

"Tôi cảm thấy rất khó chịu, bây giờ buông tôi ra để tôi nghỉ cái."

Alpha lúc này miễn cưỡng từ từ thả cái ôm đã giam cầm cậu.

Tim của Thi Mộc Nhiên như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, lúc Alpha buông tay, trong đầu cậu đếm:

Một, hai ...

"Ba----"

Sau đó dùng hết sức lực chạy về phía có ánh sáng đầu hẻm, Alpha phía sau không ngờ cậu đột nhiên chạy thoát, sửng sốt một hồi.

Thi Mộc Nhiên không thể ngu ngốc được, ngay cả khi Alpha không có ác ý với cậu vào lúc này, ai có thể đảm bảo rằng hắn ta sẽ bất ngờ cắn đứt cổ cậu trong giây tới.

Trước khi Alpha kịp phản ứng đuổi theo, Thi Mộc Nhiên đã lao vào vòng tay quen thuộc.

Cậu hoảng sợ ngẩng đầu, sợ tới mức giọng nói thay đổi:

"Lăng Lan..."

Lăng Lan liếc mắt nhìn Alpha phía sau như dã thư tìm thức ăn, kéo Mộc Thi Nhiên lên, nhét vào chiếc SUV* ven đường, Alpha thấy thế ánh mắt hung ác trầm xuống.

*Mandy: Là 1 loại xe thể thao :>

Beta này dám cướp Omega của anh!

Alpha chạy bay nhanh , pheromone cường đại trong đêm bùng phát dữ dội.

Thi Mộc Nhiên đầu óc choáng váng, khó khăn ngồi dậy, sau đó quay đầu nhìn Alpha, người đang đuổi theo xe như một con báo.

Ngay lúc đó, cậu như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt, ý thức hỗn loạn hoàn toàn tỉnh táo loại.

Không được, cậu kịch liệt lắc đầu, có cái gì không đúng, cậu nhắm chặt hai mắt, lại mở ra, Alpha vẫn là đuổi theo.

Alpha không ai khác chính là kẻ thù không đội trời chung của cậu kiêm tình địch – Thương Bách.

Thi Mộc Nhiên cả người ngốc:

"Thương Bách..."

Lăng Lan vừa đua xe vừa hỏi:

"Thương Bách là ai?"

Thi Mộc Nhiên định thần lại, ngây người đáp:

"Ò, không có gì, cái kia, Lăng Lan,tin tức tố của Alpha phía sau không ổn cho lắm, cậu ấy chạy thế này có ổn không?"

Linh Lan lắc đầu:

"Sẽ kông, cậu ấy sẽ dừng lại khi mệt, hoặc—"

"Sẽ ngất đi. Cậu ấy ở cao cấp như vậy sẽ không có việc gì."

Thi Mộc Nhiên sửng sốt một hồi: "Cấp gì cơ?"

"Ít nhất là cấp độ WIN1-A, ngang bằng với cha của cậu."

Cấp WIN1-A? Thương Bách hóa ra là một Alpha chất lượng cao như vậy, chẳng trách cậu ta có thể nhạy bé bắt giữ được tin tức tố của cậu.

Thi Mộc Nhiên ngơ ngác nhìn Alpha phía sau xe, Lăng Lan tăng tốc độ xen hơn mấy lần, Thi Mộc Nhiên cảm thấy choáng váng, Alpha phía sau từ từ thu nhỏ lại thành một chấm đen nhỏ cho đến khi biến mất.

Cậu đột nhiên lo lắng Thương Bách sẽ ngất xỉu trên đường sẽ không ai quan tâm, sau đó liền nghĩ xem phải làm sao, cậu ta chính là tình địch cũ của mình.

Nhưng cậu ấy vừa mới phóng thích tin tức tố an ủi mình. Cậu cũng không có khó chịu.

Thi thiếu gia thừa nhận sự mềm lòng nhất thời của mình là không cần thiết, bởi vì ngày hôm sau Thương Bách vẫn mang bộ mặt tảng băng vạn năm, vừa nhìn thấy cậu thì lạnh lùng bình tĩnh như ngày hôm qua đi theo cậu không phải là anh.

Ban đầu Thi Mộc Nhiên nghĩ rằng anh đang giả vờ, xấu hổ khi thừa nhận rằng anh ta đã bị khuất phục bởi tin tức tố của đối thủ, nhưng sau khi quan sát kỹ lưỡng Thương Bách trong vài ngày, cậu phát hiện ra rằng anh thực sự không có ấn tượng gì về ngày hôm đó.

Thi Mộc Nhiên gãi đầu khó hiểu hỏi Beta quản gia:

"Lăng Lan, Thương Bách hình như không nhớ rõ ngày đó đã xảy ra chuyện gì."

"Thương Bách?"

"Đúng, Alpha chạy theo xe của chúng ta."

Lăng Lan suy nghĩ một chút rồi đáp:

"Hôm đó pheromone của cậu ấy bị rối loạn, ý thức không rõ ràng, cũng rất bình thường hay quên, nhưng không biết tại sao cậu ấy lại làm ra chuyện này."

"Tuy nhiên, việc cậu ấy có thể tìm thấy cậu bằng những sợi tin tức tố đó cũng đủ cho thấy hai người rất hợp nhau.”

Thi Mộc Nhiên há miệng có nuốt được vài quả trứng. Ớ, cậu rất hợp với que kem que - Thương Bách á.

Nói gì vui vậy, vừa định buột miệng nói tự nhiên nhớ ra Thương Bách có thể là alpha cấp WIN1 – A.

Việc cậu với một Alpha có độ phụ hợp cao như vậy, đồng nghĩa với việc cậu nhất định sẽ phân hóa thành một Omega chất lượng tốt nha.

Tâm trạng của Thi Mộc Nhiên cải thiện ngay lập tức khi nghĩ đến điều này, cậu cảm thấy sảng khoái trong vài ngày.

Về phần Alpha, có thể từ từ tìm, sẽ luôn tìm được, không nhất định là Thương Bách, cậu không tin không có Alpha đỉnh cấp ngoại trừ Thương Bách.

Trong nháy mắt đã kết thúc năm hai cấp ba, ngoại trừ Thi thiếu gia, cả lớp đều giống như kẻ thù lớn, như cậu đã nói, chỉ cần cậu muốn nộp hồ sơ vào trường đại học nào, thì thành tích gì đó đơn giản như giấy bỏ đi.

Cậu không cần phải nỗ lực phấn đầu, nhưng những người khác cần điều đó. Khi kỳ nghỉ hè thực sự đến, cậu bắt đầu trở nên rất cô đơn.

Những đứa con nít nịnh nọt sau mông cậu giờ suốt ngày bị bố mẹ chèn ép, học thêm, xin vào lớp mỹ thuật các thứ.

Trong thời gian đó, Lăng Lan quá bận rộn nên không thể nhìn thấy bóng dáng, nhiều lần cậu chỉ có một mình trong ngôi nhà khổng lồ to bự này.

Thi Mộc Nhiên không có nhiều bạn bè, cho dù xung quanh cậu có rất nhiều người hầu, nhưng không có ai thực sự muốn kết bạn với cậu.

Vào một đêm tháng bảy, không khí nóng rực, Thi Mộc Nhiên đi một đôi dép con thỏ cầm miếng dưa hấu lạnh ăn rất ngon lành, chớp chớp mắt nhìn bầu trời đêm đen kịt, chỉ có vài ngôi sao.

Cậu đếm từng sao một, chán muốn chết, Lăng Lan không có ở đó, đêm nay chỉ còn lại một mình cậu.

Cậu chợt nhớ lúc còn rất nhỏ, ba ba Omega luôn thích ngồi ở đầu giường kể chuyện trước khi đi ngủ cho cậu, nhưng nghe xong không được, mỗi khi nghe đến đoạn gay cấn cậu lại lăn ra ngủ.

Cho nên cậu không biết cuối cùng công chúa hoặc hoàng tử trong truyện cổ tích có được hạnh phúc hay không. Nhưng cậu, cũng không có hạnh phúc.

Không biết từ khi nào, ba ba Omega trở nên trầm mặc ít lời, không còn cười đẹp đẽ dịu dàng như trước, người cha Alpha của cậu số lần về nhà ngày càng ít.

Đôi khi cậu chạy ra ban công và nhìn xuống dưới, có lúc ba ba Omega bảo cậu là không ngủ được, lúc đó Thi Mộc Nhiên hiểu ra rằng, anh nói với cậu rằng anh đang nhìn những vì sao. Nhưng thật ra anh đang chờ cha Alpha của cậu. Cho nên cậu cùng ba ba chờ.

Những ký ức này có phần chua xót, Thi Mộc Nhiên xoa xoa đôi mắt cay, lấy điện thoại ra chụp bầu trời đêm.

Sau đó, nhấp vào một phần mềm xã hội mà cậu vừa đăng ký khi cảm thấy buồn chán, tải lên bức ảnh và thêm một chuỗi dòng chữ nhỏ: [ Sự cô đơn mỗi ngày đều giống nhau.]

Trong vòng chưa đầy năm phút, một bình luận xuất hiện dưới bức ảnh:

[ Tiểu khả ái, anh bồi cậu.]

Thi Mộc Nhiên đóng sầm, ngay lập tức xóa bình luận, mặc kệ anh ta.

Một lúc sau, người đó nhắn lại cho cậu một tin nhắn riêng:

[ Bé con, em có phải là Omega không?]

Đúng là như vậy, nhưng chỉ có kẻ ngốc mới hỏi loại câu hỏi này, chỉ cần anh ta không bị mù, tên trên mạng xã hội có thể đoán được – Omega chưa phân hóa.

Bên kia không đợi được câu trả lời, lại gửi một tin nhắn khác:

[Tôi là Alpha.]

Vô nghĩa trong vô nghĩa, avatar tùy tiện khoe khoang cho thấy cơ bắp cường tráng của Alpha, mùi pheromone nồng nặc có thể ngửi thấy qua màn hình.

Omega chưa phấn hóa:

[Tôi biết, tôi không mù.]

Đầu dây bên kia sững sờ một lúc:

[Ôi, cậu thật đáng yêu. Tôi cũng ở nhà một mình, nếu đều chán thì cùng uống rượu vào một buổi tối đẹp trời thì sao?]

Omega chưa phân hóa: [Không có hứng thú.]

Alpha: [Nhóc con, cậu là không dám đi, haha

~]

Thi Mộc Nhiên vừa định chặn hắn lại nhìn thấy những dòng chữ chế giễu hiện lên trên đoạn chat, lòng cậu bừng bừng, Thi thiếu gia chưa bao giờ là người có thể kích động.

Vì vậy, cậu nhanh chóng nhắn lại:

[ Ai không dám cơ, tiểu gia này liền đi.]

Cuối cùng, tự bổ sung rất hung ác:

[Ai không đi thì là cháu trai !!]

Alpha bên kia thành côngthực hiện được ý đồ giật giật khóe miệng, thật là một Omega đơn thuần đáng yêu, hắn cảm thấy chính mình đêm nay thực may mắn.

Sau khi Thi Mộc Nhiên gửi tin nhắn, cậu tùy tiện thay một bộ quần áo rồi đi ra ngoài, trên đường đi, Alpha liên tục nhắn tin hỏi hướng đi của cậu.

Thi Mộc Nhiên một bên đáp một bên quan sát đoạn đường, vừa đến cửa quán bar liền vẫy tay ra hiệu cho tài xế dừng lại.

Tài xế quay đầu lại, thấy Thi Mộc Nhiên không có ý định xuống xe, sốt ruột hỏi:

"Chàng trai, có phải là nơi này không?"

Thi Mộc Nhiên phản ứng lại, gật đầu trước khi bước ra khỏi xe.

Cậu cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi, bị một cái Alpha không biết nói vài câu liền đi, Lăng Lan đã biết còn nói cậu là không có não, nhưng lời nói đã nói ra, thu cũng không được.

Cậu đang do dự không biết có nên quay lại hay không thì tin nhắn của Alpha truyền đến:

[ Ây anh bạn nhỏ, sao rồi, hối hận chứ, cậu còn chưa phân hóa được, tôi cũng không làm gì được, đừng sợ.]

Thi Mộc Nhiên trong lòng rầu rĩ, tới cũng tới rồi, trốn trở về cũng không phải tính cách của cậu, Alpha kia nói đúng, cậu chưa phân hóa ,người ta còn có thể làm gì, còn không phải uống vài ngụm rượu, không thành vấn đề.

Thi Mộc Nhiên đáp: Ai sợ, tiểu gia đến rồi.

Alpha ngay lập tức nói:

[ Bảo bối, trên tay tôi đang cầm một bông hồng đỏ rực.]

Thô tục, quá thô tục.

Thi Mộc Nhiên đẩy cửa quán bar ra, đối diện cửa là ánh đèn rực rỡ tiệc tùng bên trong, bên ngoài thì củi gạo mắm muối, giản dị.

Đèn chùm trong quầy bar màu lộn xộn, đập vào mặt Omega này kinh diễm động lòng người, thế nhưng mỹ nhân như vậy chỉ mặc đơn giản áo phông trắng cùng quần bò, ánh mắt trong veo sạch sẽ, cùng với nơi hỗn loạn này không hợp.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, bởi vì Omega này không có lộ ra nửa điểm tin tức tố.

Trong nơi tối của ánh đèn, Alpha với bông hồng trên tay khẽ cau mày, đây là Omega mà hắn vừa hẹn trên phần mềm trò chuyện. Hắn thường xuyên ước người ta đến bonus thêm đêm mặn nồng, không nghĩ là chằng trai này, lúc đầu cảm thấy cậu đặt tên vui vui.

Không nghĩ tới cậu còn là Omega chưa phân hóa, tuy có chút thất vọng nhưng hắn vẫn cảm thấy rất thú vị.

=========================

Mandy: Mọi người sắp thi chưa nè?:>