Chương 3 : Chạy trốn trong ngõ tối

Thi Mộc Nhiên phải mất một ngày một đêm hoặc nói là bát lẩu cay cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng mình là một Omega.

Lúc đó cậu mới cầm gương nhìn vào khuôn mặt mình một cách nghiêm túc, như thể ma kính hiện lên nói cho cậu biết ai là người đẹp nhất trên thế giới.

"Mình lớn lên khá ưa nhìn, mắt to mũi cao, làn da trắng và mềm, mịn như trứng gà bóc, trông thế này ..."

"Diện mạo xinh đẹp như vậy, hẳn là một Omega cấp cao. Xem ra trước kia chính mình hiểu lầm một chút."

Thi Mộc Nhiên hai mắt sáng ngời nhìn quản gia Beta đang cắt chanh:

"Lăng Lan, Omega hiếm thấy, hiếm mới là thứ quý giá nhất, cho dù anh nói tôi có phân biệt thành Omega, cha ta cũng sẽ không ghét bỏ nhỉ? "

Huống chi mình cũng sẽ là Omega mê người chất lượng cao giống ba.

Lăng Lan ngẩng đầu nở một nụ cười dịu dàng, anh đặt mấy lát chanh vào trong cốc.

"Cho thêm mật ong vào, có thể dưỡng nhan sắc."

"Được rồi, thiếu gia."

Thi Mộc Nhiên :

"Tôi không thích Lăng Lan gọi là thiếu gia."

Độ cong khóe miệng Lăng Lan càng lớn, thay đổi cách gọi:

"Hừm, Nhiên Nhiên."

Quản gia Beta có lẽ đã được chủ nhân của mình mang về khi Mộc Nhiên tám tuổi. Khi đó, Lăng Lan vừa tròn 20 tuổi, được đào tạo bài bản và vô cùng điêu luyện.

Thi Mộc Nhiên chỉ biết gọi anh là Lăng Lan, là một Beta mạnh mẽ có lực lượng ngang ngửa Alpha.Trầm mặc ít nói, ít khi cười nhưng tính cách ôn hòa, trừ mấy cái này ra thì chẳng biết gì nữa.

Lăng Lan đối xử rất tốt với Thi Mộc Nhiên, là người duy nhất trong ngôi nhà rộng lớn này sẵn sang tâm sự với Thi Mộc Nhiên, đối với cậu anh ta như là người anh trai thân thiết.

Lý do khiến Lăng Lan quen cậu là anh ta cảm thấy đứa trẻ này quá cô đơn, nhất thời chỉ muốn được nhiều người quan tâm hơn.

Lăng Lan nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Thi Mộc Nhiên, cậu ngồi một mình trên sô pha cuộn mình thành một quả bóng, trên tay ôm một con búp bê thỏ, hoảng hốt ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động.

Vừa nhìn thấy chủ nhân Alpha phía sau, hắn hiển nhiên là bất an, Alpha cao lớn cũng không có cho cậu khóe mắt.

Thi Mộc Nhiên đứng ngồi không yên, ngây người nói:

"Cha, đây là ai?"

"Người quản gia Beta của con."

Lăng Lan cứ như thế dọn vào Thi gia, căn nhà rất rộng và trống trải, nhiều khi chỉ có hai người họ.

Phu nhân rất yêu quý Thi Mộc Nhiên, nhưng từ khi Lăng Lan đến, phu nhân rất khó chạm mặt, ngay cả chủ nhân Alpha quanh năm suốt tháng cũng không thấy quá vài lần.

Lăng Lan có thể thấy chủ nhân không thích vợ mình và Thi Mộc Nhiên ở cùng nhau quá lâu, hiếm khi cả hai mới được gặp nhau thì sắc mặt chủ nhân Alpha đều cực kỳ khó coi.

Thi Mộc Nhiên thực sự là một người cô độc, nhưng sự kiêu ngạo đã khắc vào trong xương cốt rồi khó mà thay đổi được.

Lăng Lan đều biết, nên rất nhiều lần bảo vệ cậu, vì phu nhân làm bạn với cậu quá ít, mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm,cuối cùng thì những cục diện rắc rối toàn là phu nhân và Lăng Lan dọn dẹp.

Người cha Alpha của cậu rõ ràng là chán ghét điều này, ông chưa bao giờ kiên nhẫn với Thi Mộc Nhiên.

——

Từ khi Thi Mộc Nhiên biết mình sắp phân hóa thành Omega, cả người đều an tĩnh ngoan ngoãn, trong thời gian đó, cậu không còn đến muộn và về sớm, cũng như rất hiếm khi trốn học, khiến chủ nhiệm Hồ có chút vui mằng trong lòng.

Vốn tưởng rằng thiếu gia nhà họ Thi biết lỗi, cải tà quy chính, không biết đã gọi bao nhiêu cuộc gọi về báo cáo với ba cậu – An Bạc

Omega ở đầu bên kia điện thoại đang ưu nhã cầm một tách cà phê, sau khi nhấp một ngụm, trên môi nở một nụ cười dịu dàng xinh đẹp, nhẹ nhàng đáp:

"Thầy Hồ, đã làm thầy lo lắng rồi, Nhiên Nhiên nghe lời như vậy đều là thầy dạy dỗ. "

Chủ nhiệm Hồ nào dám kể công, lập tức cười lớn:

"Không có chuyện gì đâu, anh An, em Thi thật ra rất thông minh."

Nghe được lời này con ngươi An Bạc sâu thẳm, liếc nhìn Alpha cao lớn bình tĩnh đang thắt nơ bên cạnh.

Mặc dù Alpha quay lưng về phía anh, có thể cảm giác được An Bạc ánh mắt dần dần lạnh đi, nhưng hắn cũng không có nhìn lại:

"Là của Hồ Hưng gọi?"

Omega bình tĩnh đáp lại:

"Ừ, thầy Hồ nói dạo gần đây Nhiên Nhiên rất nghe lời."

Alpha nghe xong nhíu mày, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

Đúng như dự đoán, An Bạc nói sau một hồi im lặng:

"Tôi… Tôi đã lâu không gặp Nhiên Nhiên rồi. Cuối tuần này muốn đi xem ---"

Alpha cắt ngang:

"Có một bữa tiệc quan trọng trong tuần này, cậu phải đi cùng tôi."

An Bạc để cà phê trong tay xuống, sắc môi gần như trắng bệch:

"Anh không phải có người đi cùng rồi sao?"

Một Omega nóng bỏng và gợϊ ȶìиᏂ, tuy rằng độ phù hợp của bọn họ không cao, nhưng Omega lại gợi cảm và ngoan ngoãn,so với anh được sủng ái rất nhiều.

"Cậu ấy không phải là chính chủ."

Chuyện này thật thú vị, không biết có liên quan gì đến chính chủ, anh hiện tại là chính chủ còn không bằng địa vị của tình nhân Alpha này đi.

Quá nhiều lần, An Bạc cũng lười phản bác, đưa mắt nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, mệt mỏi nói:

"Thi Lệ Nghiêm, chúng ta ly hôn đi, buông tha chính anh đi."

Nghe vậy, Alpha tiến về phía An Bạc nắm cằm của anh:

"Chúng ta, hừ, là mấy ngươi sao? Tôi mới là dư thừa.

An Bạc không có đẩy tay hắn ra, nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt rất bình tĩnh không một gợn sóng.

Thi Lệ Nghiêm không còn kiên nhẫn nhìn anh, hất mặt đi, lạnh lùng nói:

"Tôi đêm nay sẽ không trở về, ở nhà ngoan ngoãn đợi đi."

Nếu không ngoan, thì đừng có mà đi xem con. Mỗi lần đều như vậy.

Trên thực tế, chủ nhiệm Hồ rất coi trọng Thi Mộc Nhiên vì cậu nhận ra rằng trèo qua tường và trèo cây sẽ làm nhục hình ảnh tổng thể của một Omega chất lượng cao.

Ngoài ra, cậu không còn theo đuôi Vu Nguyệt Lãng mỗi ngày. Mọi người cũng không thấy lạ, dù sao thiếu gia nhà họ Thi dùng tiền khi đuổi người ta cũng không nhìn ra được mức độ nghiêm trọng, càng giống như cậu và Thương Bách đang cố ý tranh giành.

Chỉ là học bá này căn bản không để vị học tra này vào mắt.

Thi Mộc Nhiên không thiếu Omega, nhưng lại thiếu một Alpha cao cấp. Sau vài lần suy nghĩ, cảm thấy điều quan trọng nhất đối với cậu hiện tại là tìm được một Alpha xứng đáng với cậu, quan trọng nhất là tin tức tố đừng là hoa tươi.

Không quá khó để tìm thấy, nhưng thời điểm tìm thấy Alpha này, cậu gần như bị đưa đến ICU một lần nữa, bị sốc như thể cậu biết rằng mình sẽ phân hóa thành Omega.

Sự khác biệt của Omega chất lượng cao phải trải qua ba giai đoạn, vì Thi Mộc Nhiên thiếu chút nữa là bị Thương Bách đánh dấu sơ cấp, nên sau gáy của cậu thỉnh thoảng sẽ cảm thấy đau như kim châm.

Lăng Lan đoán trước Thi Mộc Nhiên đến giao đoạn trung cấp không xa, anh ta liền chuẩn bị rất nhiều thuốc ngăn chặn đau đơn.

Chỉ là, quá trình phân hóa của vị thiếu gia này cũng không được suôn sẻ, giống như lần trước vậy, bắt đầu đột nhiên không kịp phòng ngừa

Lần phân hóa thứ hai tin tức tố càng đau đớn và khó khăn.

Hôm đó, cậu đang đứng ở cổng trường đợi Lăng Lan đến đón, mọi chuyện vẫn như bình thường.

Nhưng sau đó vài phút thì có cảm giác đau nhẹ sau gáy, lúc đầu cậu cũng không quan tâm, mức độ đau này hầu như ngày nào cũng xảy ra. Nhưng dần dần, cơn đau không biến mất mà ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Thi Mộc Nhiên che lại sau cổ mỏng manh của mình, cắn chặt môi, không dám phát ra tiếng động, cũng không dám để người khác nhìn thấy sự khác thường của mình, nhưng cơn đau xé toạc khiến cậu cả người đổ mồ hôi lạnh.

Quá trình phân biệt Omega là một quá trình rất nguy hiểm, bọn họ sinh ra với cơ địa yếu ớt, các tuyến thể mới thức dậy mỏng như cánh ve sầu, chỉ cần cắn một cái là vỡ.

Thi Mộc Nhiên không chắc có bao nhiêu Alpha trong đám đông, nhưng chỉ cần có một Alpha nhạy bén nắm bắt được tin tức tố nhỏ bé tí tẻo của cậu, cậu sẽ gặp nguy hiểm từ bên trong.

Nghĩ đến đây, cậu chịu đựng cơn đau dữ dội, lảo đảo ra khỏi đám đông, một mình đi vào con hẻm sâu.

Lúc này, phía sau cậu là một Alpha cường đại với đôi mắt đỏ ngầu, mà cậu vẫn hồn nhiên không biết.

Ngõ nhỏ càng ngày càng tối, Thi Mộc Nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, chân mềm như bông, cảm giác không trụ được bao lâu.

Cậu không biết phân hóa nó lại đau đớn đến như vậy.

Cư như vậy đi bộ hơn mười phút, một tin tức tố áp chế mạnh mẽ xông vào mũi cậu, cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được quấn chặt lấy cậu.

Cậu đột nhiên dừng chân, trong lòng kinh hãi: Toang rồi, phía sau cậu còn có một Alpha không xác định! Cậu vội vàng đi vì đau, nhưng cậu không hề để ý đến điều đó. Lạc cmnr!

Thi Mộc Nhiên rùng mình, cố sức chạy một cách khó khăn, mà Alpha đang theo sau cũng chạy theo cậu.

Thi Mộc Nhiên vô cùng hoảng sợ, không biết mình đang ở đâu, không biết nên trốn ở đâu, như chú chim hoảng loạn tìm về tổ.

Alpha phía sau đang thở hồng hộc, giống như một con dã thú đang đi kiếm ăn.

Một Omega mong manh và một Alpha mạnh mẽ cạnh tranh nhau trong đêm tối với sức mạnh chênh lệch rất lớn.

Omega nghĩ Alpha phía sau sẽ cắn đứt cổ cậu, mất ý thức rằng Alpha bất giác chỉ muốn đuổi kịp cậu và cho cậu một cái ôm nhẹ nhàng.

Thi Mộc Nhiên quá sợ hãi, được cưng chiều nhiều năm như vậy, sao lại có thể trải qua nỗi sợ hãi như vậy, nhưng chỉ cần cậu bình tĩnh lại một chút, cậu sẽ nhận ra Alpha phía sau đang theo sát bước chân của mình. , không có ý định làm tổn thương cậu.

Cuối cùng, khi Thi Mộc Nhiên chạy đến ngõ cụt,, Alpha kia liền ôm cậu từ phía sau.

Ngay lúc đó, tim của Thi Mộc Nhiên như ngừng đập, nhưng Alpha chỉ ôm chặt lấy cậu, dụi miệng vào chiếc cổ trắng như tuyết của cậu.

Hắn cảm nhận được Thi Mộc Nhiên run lên, vội vàng phóng ra một ít tin tức tố ôn hòa, khàn giọng thì thào nói với Thi Mộc Nhiên:

"Đừng sợ, đừng sợ..."

Không biết vì cái gì, Thi Mộc Nhiên bị tin tức tố của hắn bao vậy, từ từ bình tĩnh trở lại, cơn đau phía sau cổ biến mất từng chút một, cậu không đẩy Alpha kia, sự yên tâm không thể giải thích khiến cậu ngừng mọi phản kháng.

Alpha phía sau lại cọ cọ cậu:

"Omega của tôi, tìm được rồi, đừng chạy trốn nữa."

=============================

Mandy: Bà nó , cha của Nhiên Nhiên vừa hãm lại còn tra nữa chứ :<