Chương 2: Phân hóa thành Omega?

Thi Mộc Nhiên luôn sống dưới ánh mặt trời, chưa bao giờ trải qua khó khăn, chỉ có điều tốt và tốt nhất trong cuộc sống của mình.

Cha của cậu là một Alpha cấp A của WIN1, cũng có một người cha là Omega cấp A. Họ đứng đầu chuỗi thức ăn, là dòng máu thuần khiết và cao quý.

Trong những năm gần đây, cậu luôn tùy ý làm bậy, kiêu ngạo như một con công đang nở hoa trên màn ảnh rộng.

Từ hồi còn bé, cậu đã mong đợi tương lai mình sẽ trở thành một Alpha mạnh mẽ, nhưng lâu rồi vẫn chậm chạp chưa phân hóa được.

Cậu đối với chuyện này rất lo lắng, sau này nghĩ lại, cảm thấy được không có phân biệt là bởi vì quá cường đại, những người đến muộn mới là tốt nhất, cậu có thể yên tâm làm chuyện đại sự -- tìm một Omega chất lượng cao.

Cuối cùng thì cậu cũng tìm thấy được.

Thi Mộc Nhiên gặp Vu Nguyệt Lãng khi đang báo cáo cho một học sinh năm nhất của trường cấp 3. Một hương thơm hoa hồng thoang thoảng lan tỏa trong không khí khi đi ngang qua. Đây là một Omega ngang hàng với mẹ anh.

Thi Môc Nhiên lưng thẳng tắp, ánh mắt rơi vào trên người Vu Nguyệt Lãng, ngóng rực đến nỗi khiến cậu ta có thể cháy rụi. Ầy, đừng hiểu nhầm, cậu vẫn chưa phân hóa được, cậu chưa bị tin tức tố mê hoặc, ừm cậu thực sự bị dị ứng với phấn hoa.

Vu Nguyệt Lãng là một Omega xuất sắc, đó là lý do tại sao cậu rất phấn khích, tung tang đi theo sau.

Phải thừa nhận rằng Vu Nguyệt Lãng là một cái vạn nhân mê, xinh đẹp lại dịu dàng, mẫu người mà nhóm Alpha sẽ thích. Nhưng Thi Mộc Nhiên không hề để mắt đến nhiều người cầu hôn, sự tồn tại của họ đều thể hiện ý thức vượt trội bẩm sinh của cậu.

Với vẻ ngoài điển trai, gia cảnh vững chắc và gen di truyền xuất sắc, ai mà không bị cậu dụ dỗ.

Nhưng mà, Vu Nguyệt Lãng thật sự là không động tâm, chỉ coi Thi Mộc Nhiên là bạn, một thiếu gia kiêu ngạo đối xử tốt với cậu ta, cũng là bởi vì cậu ta thích người khác.

Mộc Nhiên bất giác nhận ra điều này, rất khó chịu, múa may cánh tay trước mặt Lăng Lan:

"Vu Nguyệt Lãng này thật không biết tốt xấu. Tiểu gia đối xử tốt với cậu ấy như vậy, vậy mà lại thực sự đi thích người khác ! "

Họ của người kia là Thương tên Bách, Thi Mộc Nhiên đã thấy chán ghét khi lần đầu tiên nhìn thấy anh , ấn tượng đầu tiên đúng là xấu. Bởi vì anh phát ra pheromone alpha mạnh moẽ, loại không thể bị che giấu dù thế nào đi nữa.

Chuyện này cũng không có gì, Thi Mộc Nhiên cảm thấy mình cũng không hẳn là thua kém hắn, hai người thật sự không liên quan tới nhau mới là lạ, chẳng qua là học bá tram công ngàn việc đã quên hết mọi chuyện, Mộc Nhiên tức giận mà tổ chức báo thù. .

Hôm đó, khi Thi Mộc Nhiên trốn học về, cậu bị bảo vệ chặn lại không cho vào, trong lúc tuyệt vọng, cậu phải đi đường vòng và trèo lên bức tường phía sau của trường.

Làm thế nào mà cậu lại có thể làm những điều thô lỗ và nguy hiểm như vậy, mặc dù cậu không chỉ trở nên thành thạo trong việc leo tường mà còn học cách leo cây.

Sau khi cố gắng leo lên, kiểm tra độ cao bằng mắt thường, ngay lập tức chóng mặt. Nếu nhảy từ một nơi cao như vậy, cậu sẽ die hoặc bị thương!

Cái này không thể làm được, đôi tay và đôi chân gầy guộc của cậu rất quý giá nên chỉ có thể bám vào tường mà sầu đời.

Đúng lúc đó Thương Bách đi ra từ một khu rừng cây xanh rậm rạp, Thi Mộc Nhiện vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy anh:

"A, cái đó, cái đó, học bá có thể giúp tôi một việc được không?"

Thương Bách đứng tại chỗ, vô cảm nói:

"Làm cái gì vậy?"

"Tôi nhảy xuống, cậu đỡ tôi."

Thi Mộc Nhiên đung đưa chân, gió nhẹ cuốn mái tóc vàng óng màu mật ong, cơ thể tràn đầy ánh nắng rực rỡ, nói lời này còn cười toe toét.

Từ góc độ Thương Bách nhìn, nghĩ rằng đây là một thiên thần đáng yêu đơn thuần từ trên trời rơi xuống.

Chính là anh nghĩ quá nhiều, bởi vì Thi Mộc Nhiên nói tiếp:

"Nếu như đỡ được tôi, tôi cho cậu thù lao, nếu không tiếp được, tôi sẽ không thả cậu đi."

Thương Bạch vô thức kéo ra một nụ cười chế giễu:

"Vậy không đỡ."

"Này, cậu là ai, này ... đừng rời đi mòa ~"

Thương Bách không để ý tới cậu đang giương nanh múa vướt trên tường, trong khi Thi Mộc Nhiên bị gãy chân trái khi nhảy xuống ,ở trong bệnh viện hơn nửa tháng.

Sau này, câu càng tức giận hơn khi biết người mà Vu Nguyệt Lãng phải lòng chính là Thương Bách.

"Đầu gỗ , thanh băng, cùng với môi mỏng khiến ngươi nhìn không được thiện cảm, Vu Nguyệt Lãng cậu nhìn kĩ đi, cậu ta tốt ở đâu!"

Vu Nguyệt Lãng không vui: "Thi Mộc Nhiên, không phải, cậu hiểu lầm rồi, Thương Bách ... cậu ấy rất tốt."

Thi Mộc Nhiên tức giận nhảy dựng lên, đột nhiên cảm thấy Vu Nguyệt Lãng người thì đẹp nhưng mắt có vấn đề.

Nhưng điều chắc chắn là cho dù cậu có làm thế nào đi chăng nữa, không thể thắng nối Thương Bách.

Từ trong xương tủy, cậu có một sự lãng mạn giống như người cha Omega của mình, cậu luôn gửi một số thứ cho Vu Nguyệt Lãng, ngay cả đồ ăn nhẹ cho cậu ta cũng được nhập khẩu bằng đường hàng không. Khi Vu Nguyệt Lãng chán ăn, cậu sẽ đặc biệt mời một đầu bếp riêng nấu ăn cho cậu ta.

Đừng hỏi thiếu gia kiêu ngạo như vậy làm sao có tính kiên nhẫn, Beta quản gia Lăng Lan đã dạy cậu.

Cả thế giới đều biết vị thiếu gia nhà họ Thi này, còn chưa phân hóa được đang theo đuổi Vu Nguyệt Lãng, nhưng cũng biết Vu Nguyệt Lãng thích Thương Bách.

Mọi người đều không biết gì về bối cảnh Thương Bách. Cũng không biết anh là Alpha cấp bậc nào, cũng như tin tức tố của anh là gì, ngay cả bối cảnh cũng không biết chứ nói gì đến cái khác.

Nhưng anh có thể giam những Alpha kia bằng tin tức tố đủ để chứng minh thân phận anh không hề đơn giản.

Thi Mộc Nhiên có thể cho Vu Nguyệt Lãng cả một cửa hàng hoa, nhưng Vu Nguyệt Lãng chỉ si mê Thương Bách.

Cậu theo sát phía sau mông của Vu Nguyệt Lãng, Vu Nguyệt Lãng cam tâm tình nguyện chạy theo Thương Bách. Vì thế, cậu coi Thương Bách là tình địch lớn nhất của mình, nhưng Thương Bách lại thờ ơ căn bản là không để cậu vào mắt. Ngạo mạn vô lễ, ngang ngược muốn đấm, tính tình thiếu gia không dễ mến.

Điều trực tiếp khiến Thi Mộc Nhiên phát điên là, cậu bắt gặp Thương Bách đáng dấu Vu Nguyệt Lãng.

Hôm đó trời mưa to, Thi Mộc Nhiên sốt ruột đợi Lăng Lan đến đón, quản gia Beta đã bị hỏng điện thoại và xe hơi trên đường nửa tiếng trước, nên bảo cậu kiên nhẫn đợi ở trường.

Thi Mộc Nhiên đã có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình đánh dấu của cặp AO tại cửa nhà vệ sinh mờ mịt.

Thương Bách hai mắt lúc đó đỏ hoe, bắp thịt trên cánh tay lộ ra co rút lại, đè Vu Nguyệt Lãng vào tường, động tác khá nhẹ nhàng, tin tức tố mạnh mẽ của Alpha cũng tản ra.

Điều khiến Thi Mộc Nhiên phát điên không phải là Vu Nguyệt Lãng sắp bị anh đánh dấu, mà là các tuyến chưa phân hóa của cậu đột nhiên bị đau dữ dội.

Cậu còn chút lý trí hỏi: "Mấy , mấy người ... Đang làm cái què gì vậy?"

Thương Bách quay đầu lại, khoảnh khắc ánh mắt chạm vào người, giống như tia lửa châm ngòi cho ngọn cỏ khô héo, cháy thành từng mảnh.

Tin tức tố áp chế mạnh mẽ của Alpha xâm nhập vào từng tấc da của Thi Mộc Nhiên như một dã thú.

Thi Mộc Nhiên hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, Thương Bạch thả lỏng Vu Nguyệt Lãng ra đổi hướng, từng bước đến gần cậu.

Cuối cùng, anh dùng hai tay trói chặt cổ Thi Mộc Nhiên, hàm răng lộ ra vẻ lạnh lùng, giống như một con dã thú sắp sửa thưởng thức con mồi đã được bắt giữ cẩn thận.

Hóa ra Alpha đánh dấu Omega như thế này, tại sao lại đáng sợ như vậy.

Thi Mộc Nhiên thân thể mềm mại vô lực, cố sức đẩy Thương Bách ra, run rẩy nói:

"Thương Bách, tôi... Tôi còn chưa phân hóa được!"

Thương Bách cảm thấy được sợ hãi buông tay ra, ánh mắt hồi phục trở lại.

Thiếu gia nhà họ Thi sợ đến mặt không còn chút máu, Vu Nguyệt Lãng chạy tới bên cạnh muốn đỡ cậu dậy, nhưng Omega trời sinh mềm yếu, vừa mới phóng quá nhiều tin tức tố, làm sao có thể chăm sóc được người khác.

Thương Bách hiển nhiên bị chính mình làm cho giật mình, sửng sốt một hồi, mới luống cuống đỡ Thi Mộc Nhiên từ trên mặt đất dậy.

Ngay khi Thi Mộc Nhiên đặt tay chạm vào anh, sau cổ liền cảm thấy đau đớn không chịu nổi, đẩy Thương Bách ra, không biết sức lực từ đâu mà bay ra ngoài.

Thương Bách trước đây chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy, anh thực sự ngửi thấy trong không khí có một loại tin tức tố Omega nhàn nhạt.

Chất pheromone tương tự như một loại hương thơm trái cây nào đó, có vị ngọt dích người, sạch sẽ, mùi khiến lòng người mềm xuống.

Nếu có một Omega đáng yêu mê người như vậy, Thương Bách cảm thấy được chính mình nguyện ý ôm trong tay, yêu thương.

Sau đó, Thi Mộc Nhiên vẫn theo đuổi Vu Nguyệt Lãng, không bao giờ có mặt tốt khi nhìn thấy Thương Bách coi anh như tình địch lớn nhất của mình, còn tình tiết về tin tức tố mất kiểm soát của Thương Bách ngày đó cũng dần bị họ lãng quên.

Nhưng những thay đổi về thể chất không thể đánh lừa được con người, Thi Mộc nhiên phát hiện ra rằng sau cơn đau cổ sau, các tuyến ngủ cuối cùng cũng nhận biết được, cậu có linh cảm rằng mình có thể phân hóa.

Kết quả là, cậu chìm đắm trong niềm vui sướиɠ rằng mình sắp trở thành một Alpha quyền năng, trở nên vênh váo hơn bao giờ hết.

Thật đáng tiếc khi vị thiếu gia này không biết vui buồn là như thế nào.

Ngay sau đó, vị bác sĩ già đeo kính cầm lấy tờ giấy khám sức khỏe và nói một cách khách quan:

" Thi thiếu gia, quả nhiên các tuyến của cậu đang dần biệt hóa, dữ liệu cho thấy tin tức tố Omega của cậu đã vượt quá giá trị mong đợi và dần chiếm ưu thế. Xin chúc mừng, Thi thiếu gia , khoảng thời gian ngắn, cậu sẽ trở thành một Omega— "

"Kia, Thi thiếu gia , cậu bị sao vậy? Sắc mặt thật khó coi."

Thi Mộc Nhiên chỉ cảm thấy mặt đất bị sấm sét đánh tới, cả người như bị thổi bay, cậu nghi ngờ lõ tai có vẫn đề.

Nhưng số liệu của tờ giấy khám sức khỏe trắng đen đột nhiên được đặt trước mặt cậu.

Ừm, mắt cũng hỏng luôn.

Làm thế nào cậu lại phân hóa thành một Omega? Cậu không phải là một Alpha?

Cậu đẹp trai đến mức muốn trở thành người thống trị Alpha mà!

Thi Mộc Nhiên nặng đầu, cả người chóng mặt, suýt nữa bị tin này kí©h thí©ɧ khi tiến vào ICU.

"Tôi ... làm sao tôi có thể là một Omega..."

"Ớ hớ hớ ~ tại sao tôi lại là Omega!"

Suy nghĩ thực sự nhất của Thi Mộc Nhiên lúc đó là: Tôi bị dị ứng với phấn hoa mà vẫn cố gắng ở gần Vu Nguyệt Lãng, tại sao tôi lại có thể phép thuật win thành Omega!

Tôi ... xin lỗi vì vết mẩn đỏ đã biến mất trên làn da mỏng manh của tôi.