Chương 1: Tặng táo cho Alpha

Mặt trời của mùa thu hạ chí đặc biệt chói lọi, chiếu vào mặt người ta sáng mờ mịt, cách đó không xa, bóng cây lốm đốm, gió thổi qua ngọn cành, làm rung động của sự yên tĩnh.

Thời tiết vào tháng 9 không quá nóng.

Thi Mộc Nhiên cầm chặt một quả táo đỏ to trong tay, không quan tâm vết nước còn chưa khô trên trái táo .

Những quả táo được hái từ sáng sớm khi trèo lên cây ăn quả sau trường, chúng còn tươi tốt, mà cậu đang ngồi trên đầu tường xem một chương trình hay.

Đó thực sự là một chương trình hay.

Omega với mái tóc màu nâu nhạt chớp chớp đôi mắt to ngấn nước, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ, không khí tràn ngập pheromone ngọt ngào có vị ngọt như táo đỏ trong tay Thi Mộc Nhiên.

Đây là một Omega quyến rũ, cậu đã từng bị mê hoặc đến chóng mặt.

--- Nếu bạn thích một ai đó, hãy tặng cho người đó một thứ gì đó tượng trưng cho tin tức tố của chính bạn.

Đây là cách Omega tỏ tình và tán tỉnh một Alpha mà bản thân yêu quý.

Cho nên, Vu Nguyệt Lãng đang tỏ tình với Thương Bách.

Đó là điều hoàn toàn không thể!

Thi Mộc Nhiên ngồi đung đưa chân trên đầu tường, nở nụ cười rạng rỡ, thổi còi thật to đối với hai người đang thầm mến:

"Thương Bách ~~"

Cậu có thể nổi hết da gà khi gọi một tiếng dài cho ai đó, nhưng cậu đành chịu, đành chịu thôi.

Ai bảo cậu là người duy nhất xứng đôi với Alpha của mình chứ.

Nghe thấy tiếng buồn nôn này, Alpha đẹp trai vóc dáng cao lớn với mái tóc đen ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp thâm thúy ánh mắt lộ ra tia lạnh lẽo.

Omega này thực sự khá đẹp trai, ừm, thực sự rất đẹp không đến nỗi tệ. Mái tóc xoăn mềm mại màu mật ong vàng óng, đôi mắt nâu nhạt, trong suốt đầy mê hoặc, dù nhìn thế nào đi nữa thì cũng là một Omega xuất sắc, tuy nhiên, không phải vậy.

Có lần, cậu kiêu ngạo làm bậy nói mình là một Alpha cường đại.

Thi Mộc Nhiên đã quen với sự thờ ơ của anh , ngựa quen đường cũ nhảy ra khỏi tường một cách dễ dàng.

Cậu đến gần hai người họ, Omega Vu Nguyệt Lãng hương hoa hồng có chút ngại ngùng, cố tỏ ra ôn hòa:

" Thi Mộc Nhiên, cậu đừng hồ nháo, tớ chỉ nói -"

“Phắn lẹ!”

Thi Mộc Nhiên đẩy cậu ta ra ,nhìn chằm chằm vào Thương Bách.

Vu Nguyệt Lãng không ngờ rằng vị thiếu gia lúc trước đi theo sau mình đuổi không đi thê snhuwng baya giờ đẩy mình ra.

"Tớ chỉ muốn nói... Chúng ta chỉ là bằng hữu."

Thi Mộc Nhiên hỏi:

"Ai nói chúng ta là bằng hữu?"

Vu Nguyệt Lãng sửng sốt một chút:

"Cái , cái gì?"

"Chúng ta là đối thủ của nhau." Là tình địch đấy hiểu không?

Vu Nguyệt Lãng vẻ mặt khϊếp sợ, sốc nghẹn không thể nói được gì.

Thi Mộc Nhiên không để ý đến cậu ta, đưa quả táo đến gần Thương Bách:

"Thương ~ Bách ~, đây là quả táo em đưa cho anh nè ~"

Cậu lần đầu tiên trong lòng run run, đây đều là quản gia dạy cho cậu – dụ dỗ Alpha mình thích trước tiên phải làm Omega yếu ớt, không có Alpha nào thích một Omega mạnh hơn chính mình.

Cậu tự nhủ mình phải học cách cư xử như đứa trẻ làm nũng, Thi Mộc Nhiên đã tìm rất nhiều thông tin. Omega ngọt ngào không bao giờ nói "Tôi", tất cả họ đều tự gọi mình là " em ", và một âm điệu " ~ " sẽ được thêm vào cuối câu.

Thi Mộc Nhiên thầm thích thú với khả năng học tập siêu phàm của mình, tiếp tục bán táo:

"Quả táo này là của bố, ối lộn, em hôm nay mới hái trên cây ăn quả."

Cuối cùng, cậu nói them một câu :

"Em không có trèo cây hái, em là một Omega yếu đuối."

Đúng, rất yếu đuôi, vừa rồi còn mới nhảy qua tường.

Thương Bách nhìn quả táo trong tay cậu, lãnh đạm đáp:

" Tôi không ăn."

"Ăn đi, ăn đi, táo rất ngon, chua chua ngọt ngọt, hoa hồng nếu để qua đêm sẽ héo vào ngày hôm sau."

Thương Bách cảm thấy có thể mình nói chưa tốt để người ta không hiểu, tiếp tục nói:

"Tôi không ăn phân chim."

Thi Mộc Nhiên kinh ngạc há to miệng: Hóa ra Thương Bách thô lỗ như vậy sao? Đây vẫn là học bá, giáo thảo? Anh ấy gọi quả táo là "phân chim" luôn, một hương vị tuyệt vời làm sao!

Mandy : ????

Cậu trong lòng thở dài một hơi, hầy, không thể nào, ai khiến cậu trở thành Alpha cấp WIN1, đây là Alpha ưu tú hiếm có nhất.

Vu Nguyệt Lãng cầm trên tay một bông hồng, cậu mặc dù không biết mình là loại pheromone nào, nhưng trong tay cậu chỉ có một quả táo.

Vì vậy, cậu cố sức đề cử quả táo của mình:

" Cái này, phân chim thật sự ăn rất là ngon. Nó có thể làm đẹp da mặt, dưỡng tim và bổ tỳ vị. Nó còn có thể bổ sung vitamin C. Hữu dụng biết bao."

Vu Nguyệt Lãng : "..."

Thương Bách: "..."

Thương Bách nhìn cậu như nhìn giống loại hiếm lạ, không sai, phân chim có chứa "Bột tám màu trắng", quả nhiên có tác dụng dưỡng nhan, làm đẹp.

"Ừ, vậy cậu cứ từ từ thưởng thức đi."

Thi Mộc Nhiên :

"Cùng nhau tận hưởng nà ~"

Thương Bách cảm thấy mình thật sự không cần giao tiếp với ánh mắt ngốc nghếch ngu ngốc như này, nhẹ nhàng quay về phía ánh trăng sáng :

" Chúng ta đi thôi."

Vu Nguyệt Lãng mặt đỏ như trái táo trong tay Thi Mộc Nhiên, cảm thấy cậu ta so với chính mình còn đạo đức giả hơn, thật sự không biết ngay từ đầu cậu đã yêu anh ta như thế nào.

Hai người coi câu như không khí ,bỏ đi không ở lại.

Thi mộc Nhiên tức giận nghĩ: Hờ, không phải là phù hợp 99% sao? Sau khi chia tay, ông đây muốn đạt được hoàn toàn phù hợp 100% với Thương Bách nhá.

Cậu cúi đầu liếc nhìn quả táo đỏ trong tay, sắc mặt lập tức giống như nuốt phải ruồi, trên quả táo ... Thứ màu trắng đó là gì?

Đúng lúc này, một con chim bay lượn trên mặt trời cất tiếng kêu rất thích hợp và vui tai.

Mùa hè còn dài, mùa hè mới chỉ vừa bắt đầu.

Khi Thi Mộc Nhiên quay trở lại lớp học, tình cờ gặp lão Hồ chủ nhiệm phòng giáo dục, lão Hồ tay trái cầm một thước dạy học và một cuốn sách giáo khoa ở bên phải, mắt trừng cậu hận sắt không thằng thép, cuối cùng lấy vở đập vào mặt cậu một phát không đau cũng không ngứa.

Không còn cách nào khác, ai bảo ba cậu là Alpha cấp WIN1-A , lại tặng một nửa tòa nhà dạy học.

" Thi Mộc Nhiên, nhìn xem cậu bộ dạng gì đây! Tuần này cậu đã đến muộn bao nhiêu lần rồi? Một tuần bảy ngày thì cậu không thấy bóng dáng trong tám ngày! Ra ngoài đứng cửa, cậu không được phép vào lớp học hôm nay! "

Thi Mộc Nhiên vẻ mặt cười cười, đứng thẳng trên tường rất ngoan ngoãn, vẻ mặt tức giận của chủ nhiệm Hồ cuối cùng cũng với bớt, đi vào phòng học.

Shi Muran nhếch miệng thở phào nhẹ nhõm trên cửa sổ, dùng tay cẩn thận lau sạch sẽ một mảnh quang minh, vị trí này tình cờ nhìn thấy Thương Bạch trong phòng học.

Gương mặt nhìn nghiêng của Thương Bách rất ưa nhìn, sống mũi cao, đôi mắt dài và đôi môi mím thành hình vòng cung mềm mại.

Thích không? không biết.

Dù sao đây cũng phải là Alpha của cậu.

Thương Bách lúc này đang nghiêm túc giảng đề cho Vu Nguyệt Lãng, Thi Mộc Nhiên rất thích nghe giọng nói của anh, tuy rằng anh trầm lặng như vậy nhưng vẫn luôn cho người ta ảo giác về sự dịu dàng.

Có lẽ đối với Nguyệt Lãng, anh thật sự rất dịu dàng.

Thi Mộc Nhiên áp tai vào tấm kính cố gắng nghe giọng nói của anh, nhưng giọng nói chói tai của lão Hồ đã vang lên trước:

" Thi Mộc Nhiên! Tránh xa một chút!"

Thương Bách liền ngẩng đầu, va chạm vào ánh mắt của Thi Mộc Nhiên, trong tưởng tượng không có một tia yêu thích, mà là một chút lãnh đạm cùng giễu cợt mà cậu đã đoán được từ lâu.

"Cái gì, tôi không thích những gì tôi không vừa ý."

Thi Mộc Nhiên nhỏ giọng oán trách một câu, bất đắc dĩ đứng cách xa một chút.

Ban đêm gió mát, Thi Mộc Nhiên ngồi trên bàn gỗ xoa xoa hai chân đau nhức, nóng lòng chờ đợi lẩu cay đến chảy nước dãi dài ba thước.

Anh đã ăn đủ thứ món ngon của núi rừng, nhưng anh cảm thấy chỉ có Mala Tang là ngon nhất, anh cho rằng thật là ngon.

Mộc Nhiên sinh ra đã ngậm thìa vàng, được cưng chiều và nâng niu, cậu cảm thấy mình xứng đáng với điều hay người tốt nhất trên đời.

Ví dụ, Thương Bách.

Tuy nhiên, Thương Bách có thái độ lạnh nhạt với cậu và không bao giờ nhìn cậu, nhưng có thể có, dù gì thì họ cũng đã là đối thủ của nhau gần hai năm rồi.

Chán nản, cậu chop chép ăn một bát lẩu cay, cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Anh đi ngang qua cửa hàng hoa trên đường về nhà và đứng ngẩn ngơ trước một bó hoa hồng đỏ lớn mà anh đã quyết định mua từ lâu.

Thương Bách có khả năng rất thích hoa hồng, nhưng quản gia Beta đã dạy rằng cậu nên chọn thứ Alpha mình thích để làm quà.

Nhưng mà người quản gia cũng mắc sai lầm, ngày hôm sau, khi cậu đang cầm bó hoa hồng phủ kín Thương Bách, đã bị người ta tàn nhẫn đẩy ra.

Hoa hồng vương vãi khắp nơi, Thương Bách lạnh lùng hỏi anh:

" Thi Mộc Nhiên, cậu muốn là gì??"

"Đương nhiên là muốn cậu là Alpha của ông đây."

Thương Bách lại hỏi:

"Cậu không phải là Alpha sao?"

Thi Mộc Nhiên không nhịn được muốn nhặt hết hoa ném lên mặt anh. Nếu không phải đối mặt với tin tức tố mạnh mẽ của anh , sao Thiếu gia Thi có thể cho phép anh làm nhục như thế này! Do tin tức tố thôi chứ cậu mạnh mõe lắm!

Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, mặt xanh tím xị, quay người lại vẽ một người que trên vở, trên người có ít nhất mười con dao găm vào người. Không cần nói cũng biết chính là Thương Bách, không ai có thể so tài với hắn.

Mỗi khi bị Thương Bách chọc tức, cậu sẽ vẽ một người vào vở, dù sao thì trên người cũng là người đeo dao hoặc đeo kiếm.

Thi Mộc Nhiên tuy dốt nát, kém cỏi nhưng lại có chút tâm hồn về nghệ thuật, từng học vẽ tranh cát một thời gian, nhưng sau đó cảm thấy đôi bàn tay trắng nõn và non nớt của mình thực sự không thích hợp để nắm cát sáng tạo, cuối cùng bỏ.

Cậu khó hiểu hỏi quản gia:

"Lăng Lan, tại sao Thương Bách không thích tôi, hay là cậu ấy vẫn ôm mối hận trước đây tôi cướp mất Vu Nguyệt Lãng sao, nhưng tôi chưa từng cướp của cậu ấy, cậu ấy tức giận như vậy sao?"

Lăng Lan nhìn nam nhân xinh đẹp tóc vàng quăn, xoa xoa mái tóc của cậu, nhẹ giọng đáp:

"Đương nhiên, trên đời này không phải cái nào thích đều có thể đáp lại."

"Vậy thì tôi vẫn phải đi theo Thương Bách sao?"

"Cậu từ bỏ khi cảm thấy buồn, nhưng ở khía trước cậu cần phải có kiên trì."

Hãy cứ thử, có thể sẽ thành công, nhưng nếu không, hãy quên nó đi.

Thiếu gia này luôn được mẹ bảo vệ chu đáo, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ biết thiên hạ vất vả như thế nào, lại thường xuyên phải chịu nhiều đau đớn cho con đường đó.

Thích một ai đó là một điều tuyệt vời, nhưng nếu chỉ là chuyện của một người thì đó phải là một quá trình luyện tập rất vất vả.

Nếu có thể, hy vọng rằng đứa trẻ vô tội này sẽ không bao giờ trải qua những đau khổ dù là nhỏ nhất.