16.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, đã không còn biết bây giờ là mấy giờ.
Cửa sổ đã bị chặn bởi tấm gỗ bị đóng đinh, không có lấy một tia sáng lọt vào.
Trong phòng một mảng tối đen, tôi mò mẫm bật đèn lên.
Ánh sáng trắng cực kì chói mắt.
Tôi cảm thấy toàn thân đau nhức, vô thức sờ soạng.
Xung quanh lại không có một ai.
Thẩm Chí không có ở đây.
Tôi muốn đứng dậy nhưng suýt ngã xuống đất.
Chất lỏng ướŧ áŧ thuận thế chảy ra.
Tôi choáng váng.
Tôi bám vào mép tường đi vào phòng tắm.
Dòng nước ấm từ đỉnh đầu chảy xuống, tôi ngẩng đầu lên để hơi nước tạt vào mặt.
Thẩm Chí chưa bao giờ ép buộc tôi, đây là lần đầu tiên.
Tôi tắt vòi hoa sen, tôi biết rằng đây không phải là lần cuối cùng.
17.
Tôi luôn biết Thẩm Chí bị bệnh.
Trạng thái tinh thần của hắn dường như đang đứng trên bờ vực thẳm, hắn không thể chấp nhận bất cứ lời cự tuyệt nào của tôi.
Thẩm Chí coi tôi như cọng rơm cứu mạng mà bám chặt lấy tôi.
Nhưng tôi không biết nó có thể bị đứt.
Không biết từ lúc nào trên mặt bàn đã xuất hiện một bát cháo nóng hổi.
Tôi mở cửa muốn ra ngoài, nhưng phát hiện cánh cửa đã bị khóa trái.
Tôi điên cuồng đập cửa.
Đáp lại tôi chỉ có sự yên lặng.
Tôi cảm thấy như đang sống trên một hòn đảo trong bóng tối.
Cô đơn, trên thế giới chỉ còn lại một mình tôi. Cảm giác bị bỏ rơi khiến tôi cực kì hoảng loạn.
Nhưng tôi không nghĩ đến Thẩm Chí. Tống Kha Dữ đã nói sẽ vĩnh viễn ở bên chăm sóc tôi.
Tôi vùi đầu vào đầu gối.
Nói dối, tất cả đều là những kẻ nói dối.
18.
Liên tục mấy ngày tôi đều không ăn cơm. Sắc mặt tái nhợt nhìn như sắp ch.ết.
Người đưa cơm liếc nhìn tôi đầy ghét bỏ. Trực tiếp đặt cơm xuống sàn.
“Cố tiểu thư, tôi khuyên cô nên thức thời một chút. Lão đại đang bận rộn chăm sóc chị Mạnh, cũng không có rảnh rỗi quan tâm đến những suy nghĩ nhỏ nhặt của cô đâu.”
Anh ta ngồi xổm xuống, cầm đũa gắp mấy miếng đút vào miệng.
“Cơm nóng hổi cô không muốn ăn, phải làm sao đây? Muốn ăn đồ thừa của người khác à?”
Anh ta cười nhạo một tiếng, gắp thêm mấy miếng nữa, nhanh chóng bưng cơm đi.
Tôi nhìn một màn này mà chỉ muốn ói.
Trong dạ dày tôi trống rỗng, chỉ có thể nôn ra chút nước chua.
Tôi nhìn khuôn mặt gầy gò của người phụ nữ trong gương, nở nụ cười trào phúng.
Cố Niệm Thu, tại sao mày phải làm vậy? Mày đang ở đây kiên trì cái gì?
Những bông hoa được bày biện trên bàn đầu giường đã héo từ lâu, chiếc bình ngọc màu trắng trông có chút thê lương.
Thẩm Chí trước kia thích nhất là hái hoa cho tôi.
Trong vườn hoa trồng đủ loại hoa tuyệt sắc là cách hắn thể hiện tình yêu với tôi.
Thẩm Chí cực kì yêu thích ngôn ngữ của hoa.
“Bảo bối, nhìn này, bông hoa này biểu đạt cho tình yêu vĩnh hằng bất biến mà anh dành cho em.”
Hắn cầm tay tôi, cẩn thận tinh tế cắm bông hoa vào bình.
“Hoa trong bình sẽ mãi mãi không bao giờ tàn, bởi vì Thẩm Chí vĩnh viễn luôn yêu Niệm Niệm.”
Thẩm Chí nói dối.
Không có tình yêu vĩnh hằng, cũng không có ai sẽ không thay lòng đổi dạ