Chương 7

19.

Tôi mang bình hoa vào phòng tắm.

Đặt những bông hoa héo vào bồn tắm.

Tôi ném chiếc bình ngọc bích màu trắng xuống đất, chân trần giẫm lên những mảnh vỡ.

M.áu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra, vô cùng chói mắt.

Tôi nằm trong bồn tắm, dòng nước ấm vô tận ôm lấy toàn thân tôi.

Nước chạm vào cổ tay tôi.

Vết thương đau đến tê dại, khiến toàn thân tôi run rẩy vì lạnh.

Nhưng tâm trí của tôi thực sự hạnh phúc.

Tôi nhìn ánh sáng mờ nhạt phía trên đầu mình và mỉm cười.

Cuối cùng tôi cũng được tự do.

20.

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi cảm giác toàn thân vô cùng yếu.

Tôi nhìn lên trần nhà trắng toát.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, đã biết đây không phải là thiên đường.

Tôi không có một tia lưu luyến, lần nữa hai mắt nhắm nghiền lại.

“Niệm Niệm!”

Giọng nói của Thẩm Chí vang lên bên tai tôi, lúc này tôi mới có cảm giác chân thực như đang ở địa ngục.

Tôi không mở mắt, cảm thấy Thẩm Chí đang nâng người tôi lên.

Sau lưng kê một chiếc gối làm đệm, tôi dựa vào đầu giường.

“Niệm Niệm, mở mắt nhìn anh đi.”

Là Tống Kha Dữ.

Tôi mở mắt ra để nhìn kẻ nói dối này một cái.

Anh ấy đã gầy đi rất nhiều, trong mắt đều là vẻ đau xót.

Tôi không nhịn được mà mỉm cười với anh ấy.

Tôi đang định nói chuyện thì Thẩm Chí đã đẩy Tống Kha Dữ ra xa như sư tử bị xâm chiếm lãnh địa.

Trong giọng điệu của hắn tràn đầy sự bướng bỉnh.

“Niệm Niệm, sao em không nhìn anh, để anh đuổi hắn đi, có được không? Chỉ có hai người chúng ta, có phải em sẽ nhìn anh không?”

Tôi muốn nói với Thẩm Chí là không, nhưng vẫn là không nên nói.

Tôi biết hắn sẽ nổi điên, điều đó không tốt cho bất cứ ai cả.

Thẩm Chí sẽ không làm tổn thương tôi, nhưng hắn chưa từng nương tay với những người bên cạnh tôi.

Tôi không sợ Thẩm Chí buồn, tôi sợ Tống Kha Dữ bị tổn thương.

Giống như… Trần Thanh.

21.

Có lẽ hắn đã bị chọc giận bởi thái độ mắt không thấy tâm không phiền của tôi.

Thẩm Chí bắt đầu điên cuồng mất kiểm soát.

Trong tay hắn không biết từ lúc nào đã nắm chặt một mảnh thủy tinh vỡ.

Cạnh sắc nhọn đâm mạnh vào lòng bàn tay hắn.

M.áu tươi không ngừng chảy ra.

Nhưng dường như hắn không có cảm giác đau đớn, trên mặt đều là kɧoáı ©ảʍ bệnh hoạn.

“Niệm Niệm, em đừng tức giận có được không? Anh có thể ch.ết vì em, xin em đừng phớt lờ anh.”

M.áu tươi chói mắt khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Tôi siết chặt tay mình trong lòng bàn tay hắn.

“Thẩm Chí, đừng ép tôi.”

M.áu tươi hòa vào nhau, không ngừng nhỏ giọt.

Thẩm Chí vô thức buông lỏng tay, mảnh thủy tinh nhuộm đỏ lập tức rơi xuống đất.

Tống Kha Dữ nghiêm khắc mắng Thẩm Chí rồi rời đi, Thẩm Chí ngây ngốc đứng đó nhìn tôi chằm chằm.

Tôi quay mặt đi, không nhìn hắn:

“Thẩm Chí, tôi không muốn nhìn thấy anh.”