Chương 4: Ngày thứ tư: đêm nôel ảm đạm!
Có phải càng lớn thì sẽ càng cảm thấy cô đơn trong những ngày lễ lớn? Hôm qua là Giáng Sinh, nhưng tôi cảm thấy có khoảng 1/3 số học sinh Việt trong tương lai sẽ không được đón một Giáng sinh trọn vẹn, theo đúng nghĩa đen. Vì sao ư? Tôi không đi học thêm nhiều, so với bạn bè trang lứa thì đúng là nhàn rỗi hơn hẳn. Và tôi luôn tự hào về điều đó:v Tôi chỉ đi học thêm 2 buổi/tuần, và không biết gọi là xui xẻo hay may mắn vì tối ngày Noel, tôi phải đi học thêm. Thực ra cũng không có gì quá nghiêm trọng, học sinh mà, đi học thêm là truyện bình thường, thời gian không quan trọng. Tối qua, tôi lên Facebook như thường lệ, biết bao status của bạn bè than vãn. Có hai chủ đề status, một là than không có người yêu, hai là phải đi học vào đêm nôel. Hà, đúng thật, chắc cái này cũng chẳng phải đăng theo phong trào. Thằng Bốp ít dùng facebook mà lại treo một cái trạng thái đúng đêm Nôel, thật chẳng bình thường chút nào. Tôi đọc một lượt, like một lượt, sau đó tôi cũng đăng một status của mình: “Đêm nôel thật ảm đạm. Thà rằng không có, thà rằng như thế!” Không ngờ rất nhanh đã có nhiều người like. Tôi xin thề chưa bao giờ tôi đăng status mang mục đích câu like. Phải chăng đấy là hiện tượng ngẫu nhiên trong đêm Giáng sinh?
Sáng hôm qua trời đã ảm đạm rồi, không khí không chút rộn ràng của lễ hội Giáng Sinh. Đêm hôm trước còn mưa ẩm, lạnh nữa, không có nắng. Tôi ra đường mà chỉ cảm nhận một sự yên tĩnh đến lạ lùng, chẳng bù cho ngày hôm trước. Trời nắng đẹp, gió thổi, mây cao, trời xanh. Hôm qua cũng có gió. Tôi đứng ngoài đường chờ bố đón, gió thổi rất mạnh. Cơn gió lạnh luồn qua áo khoác, luồn vào cơ thể khiến tôi rùng mình. Tóc tai cũng bị thổi cho tứ tung.
Trưa hôm ấy, tôi mời nhóm bạn thân gồm con My, thằng Minh, thằng Hoàng, thằng Việt Anh và thằng Công Hiếu về nhà mình ăn bún, uống café rồi chiều cả lũ đạp xe đi học. Nhà tôi mở hàng điểm tâm và café mà. Hôm đấy đứa nào cũng phải đi học thêm nên làm gì có thời gian xem phim, chơi bời đúng kiểu gọi là “quẩy” Nôel. Tranh thủ một tiếng buổi trưa ăn uống cùng nhau đã là vui lắm rồi.
Tôi biết vậy nên càng trân trọng khoảng thời gian ấy. Nhanh lắm, chỉ còn chưa đầy 5 tháng nữa là chúng tôi phải chia tay nhau.
Tự nhiên tôi thấy buồn. Tôi rất muốn nói với bọn nó rằng: “Năm sau liệu chúng ta có được đón Giáng sinh cùng nhau không?” Không biết có đứa nào giống tôi cũng nghĩ đến điều này không nhỉ? Nếu mà biết chắc tôi sẽ vui hơn.
Có lúc tôi tự hỏi, không biết bao giờ tôi mới có thể đón Giáng Sinh cùng nửa kia của mình? Tôi tự cười chế giễu bản thân, học không lo học, yêu đương cái gì? Thằng Minh với con My A (lớp tôi có hai bạn My, My A là bạn khác) đấy, là một cặp như vậy mà đêm giáng sinh cũng không chat nổi với nhau một câu, cũng là vì chữ HỌC! Hai năm trước, khi mà lớp tôi tổ chức Nôel chung tại lớp, tôi đã từng muốn được nhận món quà của thằng Vũ. Ông trời nghe thấy tiếng lòng của tôi đấy. Món quà của nó xuất hiện trước mặt tôi, nhưng tôi thấy con Mai đang lưỡng lự nhìn tôi, vậy là tôi đưa cho nó luôn. Hồi đấy, Mai cũng thích Vũ. Kết quả là hôm ấy, tôi không cầm về bất cứ thứ gì gọi là quà Giáng Sinh cả. Giáng Sinh năm ngoái, tôi tham dự Nôel chung với hai lớp khác, nhận được quà nhưng cũng chẳng biết của ai. Ha, tôi đã nghĩ mình phải biết chủ nhân của món quà, nhưng lực bất tòng tâm. Vậy là tôi cũng quên luôn.
Bây giờ mới thấy, chỉ cần đứa mình có thiện cảm, một đứa mà mình quý nó cùng xem phim, ăn một cái gì đó với nhau ở ngôi nhà ấm cúng, vậy là hoàn hảo. Là con trai thì càng tốt. Tôi thừa nhận mình có xúc cảm rất mạnh mẽ đối với người khác giới.
Thôi vậy, dù sao Giáng Sinh cũng đi qua rồi, cho nó trôi theo gió đi….!