Chương 2: Nhớ lại năm xưa, ân ái với nam thần trong ký túc xá của crush

Xin lỗi mọi người -)) mình đi chơi về say xe nên quên đăng ;-; Chương sau có h nha, đọc tạm chứ tui eidt hong kịp :>----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi mặt trời mọc, những tia sang ấm hồng chiếu qua khung cửa sổ xuyên qua chiếc rèm sáng màu bên cạnh bàn làm việc khiến khung cảnh dần trở nên sáng sủa. Tống Khánh Dư cuối cùng đã viết một bức thư tình khác. Hắc Trạch còn chưa tỉnh lại, hoa huyệt giữa hai chân đã trở nên ướŧ áŧ, làm thấm đẫm cả qυầи ɭóŧ, dươиɠ ѵậŧ nhỏ hồng bị dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình, càng phun ra màu trắng đυ.c trên mặt bàn. bắn tung tóe khắp nơi, ngay cả trên giấy của bức thư tình.

Tống Khánh Dư hoàn toàn khỏa thân, ánh sáng mặt trời chiếu vào người cậu, hiện lên một màu trắng chói lọi. Đào Ninh đã thường trêu chọc cậu, nói rằng cậu thực sự giống như được tạo thành từ băng và tuyết, trắng đến mức đặc biệt, sợ chạm vào sẽ bị tan chảy. Trong khi nói chuyện, Đào Ninh thích dùng ngón tay chọc vào má cậu, cảm giác da mềm và mịn như da em bé, chỉ cần chạm nhẹ sẽ lộ ra màu đỏ hồng hấp dẫn, giống như quả đào chưa chín.

Hắc Trạch thỉnh thoảng gặp Tống Khánh Dư qua Đào Ninh do phần lớn thời gian họ đi ăn cùng nhau. Đào Ninh thích làm những hành động nhỏ gần gũi với Tống Khánh Dư, cậu ấy thể hiện ra rất rõ ràng. Đào Ninh không bao giờ để ý tới ánh nhìn và suy nghĩ của người khác, đối với Tống Khánh Dư, cậu ấy như ngọn lửa ấm áp, là động lực.

Bây giờ ngọn lửa đã tắt, song Tống Khánh Dư vẫn không thể quên đi sự sáng ấm ấy, chỉ nhắm mắt lại và tận hưởng nụ hôn của Hắc Trạch. Khi nguồn ấm ấy di chuyển và gặm nhấm tận sâu bên trong mình, Tống Khánh Dư sẽ luôn vô thức nhầm hắn thành Đào Ninh. . Không lâu sau khi bị Hắc Trạch làm phai đi, cậu và Hắc Trạch lại tiếp tục làʍ t̠ìиɦ trong khuôn viên trường đại học, nơi ba người họ từng học cùng nhau.

Tống Khánh Dư vẫn nhớ rõ nơi đó là sân bóng ở phía đông của trường, thường thì khoa của họ và khoa của Hắc Trạch sẽ cùng học tiết giáo dục thể chất trên sân này. Ngay trước khán phòng là bãi cỏ, ngồi ở vị trí cao nhất và chính giữa có thể phóng tầm mắt nhìn bao quát toàn bộ sân chơi, Hắc Trạch và cả lớp đang chạy dọc theo đường đua nhựa bên ngoài. Đào Ninh kéo Tống Khánh Dư giả vở bị bệnh ra ngoài để đi xem. Đào Ninh cũng là một người mảnh khảnh và cao ráo. Cậu ấy ngưỡng mộ và khao khát thân hình cường tráng nhưng không mập mạp như loài báo của Hắc Trạch. Sức hút chết người của sự hoang dã, sự cảm thán đối với hắn ta không bị cậu ấy che giấu.

Đào Ninh nói: "Hắc Trạch là người đàn ông quyến rũ nhất mà mình từng gặp."

Tống Khánh Dư thấy có chút không thuyết phục. Trong mắt cậu, Hắc Trạch chỉ là một kẻ vụng về với tay chân phát triển và đầu óc đơn giản, giống như khi hắn ta thỉnh thoảng nhìn thấy thế giới động vật, một con tê giác không thể đánh bại một con sư tử sẽ bị đánh bại bởi một con linh cẩu nhỏ hơn nhiều. Ngoại trừ tính vũ phu và thân thể cứng rắn, Hắc Trạch không thể được đánh giá cao trí thông minh như thế, vậy lợi thế quyến rũ là gì?

Nhưng sau khi Đào Ninh vượt qua bảy năm đầu tiên, Hắc Trạch đưa cậu ấy đến ký túc xá sinh viên tốt nghiệp của trường cũ của cậu để mang những di vật mà cha mẹ của Đào Ninh không có thời gian mang đi.

Trong vài năm đầu đại học, Tống Khánh Dư và Đào Ninh quen nhau ở trường cấp hai và là bạn cùng lớp trong sáu năm. Tống Khánh Dư bị cha mẹ xem như con quái vật do sinh mà có khiếm khuyết trên cơ thể từ khi còn nhỏ. Khi sinh ra cậu bị một ca khó, để lại di chứng, khó có thai trong thời gian ngắn nên bố mẹ cậu phải tiếp tục nuôi nấng, cho Tống Khánh Dư cái ăn cái mặc rồi cho đi học.

Ngay khi biết nói, cậu đã hiểu thân phận của mình trong gia đình không bằng con chó cưng được mẹ nuôi, sau khi nhận thức được giới tính của mình, cậu lại càng ý thức được sự dị dạng, xấu xí của mình với cơ thể không đầy đủ. Ngay cả khi trong mắt người ngoài, Tống Khánh Dư là một học sinh hàng đầu xinh đẹp, hiền lành và ít nói với nhiều điều kiện đáng ghen tị có một không hai. Nhưng cậu vẫn không dám kết bạn với ai khác…

Ngoại trừ Đào Ninh.

Đào Ninh là người đồng giới đầu tiên chủ động tìm cậu làm bạn, tôn trọng và chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với cậu.

Tống Khánh Dư thích Đào Ninh sáu năm, học cùng trường đại học với cậu ấy, học cùng khoa, cùng chuyên ngành, thậm chí còn có chút mánh khóe chuyển đến ở cùng ký túc xá.

Hắc Trạch sống đối diện với họ. Tống Khánh Dư ghét anh ngay lần đầu tiên nhìn thấy anh, ngược lại Đào Ninh đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hắc Trạch cũng có vẻ thù địch với cậu.

Vào thời điểm đó, Tống Khánh Dư chỉ nghĩ đơn giản rằng Hắc Trạch cũng thích Đào Ninh và theo logic coi hắn ta như tình địch. Cho đến khi Đào Ninh mất, Hứa Trạch đã cưỡиɠ ɧϊếp cậu rồi dùng lý do giúp đỡ cha mẹ Đào Ninh giải quyết hậu sự, hắn ta bắt Tống Khánh Dư trở lại trường cũ của mình với hắn ta, đến nơi mà ba người họ quen biết nhau.

Trên thực tế, Hắc Trạch không hề đến ký túc xá sau đại học, hắn ta đã mua chuộc những sinh viên đại học sống trong ký túc xá của Tống Khánh Dư và Đào Ninh bằng tiền rồi để bọn con trai trong cả ký túc xá đi chơi với bạn gái trong những chuyến du lịch ngắn ngày. Vào cuối tuần cậu đến quán cà phê Internet thâu đêm để dọn những chiếc giường trống, bàn ghế cho hắn.

Hắc Trạch yêu cầu Tống Khánh Dư cởϊ qυầи dài, khỏa thân ngồi trên chiếc bàn mà Đào Ninh đã sử dụng, một chân giẫm lên chiếc ghế mà Đào Ninh ngồi, một chân dựng lên mở rộng ra, để lộ phần thân dưới không long hồng hào. Hắc Trạch từng nhận được rất nhiều quà từ Đào Ninh trong các dịp sinh nhật, lễ Christmase và nhiều lễ hội đông tây khác nhau. Hắn ta mang theo tất cả những thứ có thể sử dụng được trên người Tống Khánh Dư. Cây bút đã được cắm vào trai của cậu. Vòng đeo tay thể thao đã được sửa đổi bằng kim và chỉ do Đào Ninh để lại. Chuẩn bị trước khi bị đυ. và khịu xuống.

Đây là lần đầu tiên Tống Khánh Dư bị Hắc Trạch đối xử không chút thương tiếc, hoa huyệt đỏ ửng, âʍ ѵậŧ sưng tấy đến mức thò ra khỏi môi hoa huyệt, mấy ngày nay đều bị hắn tra tấn rất khó chịu, qυầи ɭóŧ gây đau và rát do ma sát, khi đi lại sẽ bị tê, cảm giác dồn lên khiến cậu bị người lạ nhìn nhiều lần khi ra ngoài. Hắc Trạch cũng cố tình không lái ô tô cá nhân mà đi tàu điện ngầm, bằng cách đeo ba lô của Tống Khánh Dư lên chân để che lại, đưa tay ra xoa bóp hoa huyệt của cậu để khơi dậy ham muốn tìиɧ ɖu͙© từ trước.

Cậu bị cây bút không đủ dài và dày nhét vào, dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra trong chốc lát, đọng lại thành vũng nhỏ ở gốc đùi. Hắc Trạch cắt đứt sợi chỉ khâu vòng tay, bóp chặt qυყ đầυ căng phồng của Tống Khánh Dư, cậu lắc eo, bịt chặt miệng bị bịt chặt chỉ còn cách thở hổn hển. Thấy vậy, Hắc Trạch lại lấy một cây kim mỏng đâm vào núʍ ѵú đang run rẩy của cậu, cơn đau nhói cùng với cái lạnh một lần nữa khiến Tống Khánh Dư run lên và nước mắt trào ra trên má ửng hồng.

“Đĩ da^ʍ, giữ lại những giọt nước mắt vô giá trị của em đi.” Hắc Trạch vỗ nhẹ lên mặt Tống Khánh Dư, tay bóp chặt cằm cậu dơ lên, hắn thè lưỡi liếʍ đi những giọt nước đang lăn trên má, thấy đôi má tái nhợt của cậu đỏ bừng,không hiểu sao cái thứ dưới đáy quần của hắn ngay lập tức cương lên.

Hắc Trạch đột nhiên trở nên rất dịu dàng, bỏ kim chỉ xuống, hai tay ôm mặt cậu xoa xoa chóp mũi, nụ hôn nhỏ nhẹ nhẹ nhàng rơi xuống như mưa rào, khi đầu lưỡi lướt qua môi Tống Khánh Dư, hắn bắt đầu cúi xuống liếʍ lên phần thịt mềm màu đỏ.

Tống Khánh Dư nhắm mắt lại, cả người bị hắn đè lại dựa vào giá sách phía sau, tâm tư tràn đầy giọng nói cùng nụ cười của Đào Ninh. Một cái móc nhỏ trên kệ đâm vào lưng cậu, Tống Khánh Dư định thần lại, khuôn mặt lai tạp của Hắc Trạch phản chiếu trong đôi mắt hoa đào mở to của cậu làm cậu nhớ rằng mình đang đóng vai một cô gái điếm thấp hèn.

Hắc Trạch không ngạc nhiên trước sự thay đổi trong biểu cảm của cậu, một tay chống lưng, hắn rút chiếc móc mà Đào Ninh đã gắn trước đó ra, hắn sờ xuống buốt ve hoa huyệt của cậu với tay còn lại, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra như suối. Ngoài ra, ngay cả trên miếng bảo vệ cổ tay cũng bị làm ướt một mảng. Hắc Trạch lùi lại một bước và nhìn cậu một cách trịch thượng, khuôn mặt của Tống Khánh Dư thực sự rất đẹp và sáng sủa, cậu ấy sẽ không nổi điên lên rồi vặn vẹo khi bị bắt nạt hay cậu cũng sẽ không nói nên những lời khó nghe.

“Đào Ninh đã bao giờ hôn em như thế này chưa?” Hắc Trạch hỏi cậu, dùng một tay véo cằm cậu. Tống Khánh Dư lắc đầu phản kháng rồi cười khinh, "Đào Ninh rất hiểu chuyện và lễ phép nên cậu ấy không thể là một thứ cầm thú như anh."

Hắc Trạch thích thú hôn cậu, túm cổ cậu kéo ra khỏi bàn: " Thứ cầm thú ? Ngày nào em cũng dụ dỗ Đào Ninh với vài thủ đoạn nhỏ, em nghĩ tôi không biết sao? Tôi là cầm thú rồi sao?Thế em là gì đây?