Chương 1.2: Bị nam thần của crush cưỡиɠ ɧϊếp, bí mật thân thể bị lộ (2) H nhẹ

Hắc Trạch ngẩng đầu lên nhìn tôi, môi vẫn còn vương vết máu chưa xóa. Ánh mắt sắc bén biểu thị rõ ràng là không tin tôi, hắn giật mạnh tay tôi, cởi dây đai và luồn nó vào giữa hai cổ tay tôi, tạo thành một nút thắt với dải vải áo sơ mi trước dùng để buộc tôi và buộc chặt tôi vào tay nắm cửa phía trên đầu tôi.

“Em không muốn tôi cởϊ qυầи em sao?” Hắc Trạch hỏi, tôi gật đầu nhanh chóng và nhỏ giọng cầu xin hắn ta làm gì với tôi cũng được, chỉ cần đừng cởϊ qυầи của tôi. Hắn đứng dậy đi đến tủ rượu tìm một con dao gọt hoa quả, lưỡi dao kề sát mặt tôi, kim loại như đá lạnh từ từ trượt xuống má tôi, trượt ngang ngực và đến rốn của tôi. Đi xuống từ từ và dừng lại ở điểm trước túp lều nhỏ đang nhô lên.

“Hắc Trạch!!!” Tôi hét lên với hắn ta một cách dữ dội. Một cảm giác ngứa ran khó tả lan từ hạ thể lan khắp tứ chi, hô hấp của tôi trở nên dồn dập, trước khi Hắc Trạch cắt quần, tôi bất giác vặn vẹo hai chân dài thẳng tắp của mình để cọ vào người hắn.

Hắc Trạch cụp mắt xuống thì thấy trên đũng quần của tôi có một vũng nước đọng lại, không thể là nước chảy ra từ hậu huyệt, cũng không thể là ướt từ dươиɠ ѵậŧ. Anh tò mò nâng đầu gối của tôi lên, ở trước gương, để tôi nhìn vệt nước sẫm màu càng ngày càng lớn: "Em chưa từng ngủ với ai? Tống Thanh Như nhìn tôi, đây là gì? Sao em dám lừa tôi!! "

" Không ... Tôi không ... ah ... " Tôi thút thít mà biện minh, không đợi tôi nói xong, Hắc Trạch đã đè tôi xuống một cách nặng nề, vô tư bóp chặt vào âʍ ɦộ được che chắn bởi lớp vải mỏng. . Tôi chưa bao giờ tự mình chạm vào vị trí nhạy cảm và dơ bẩn này, cơn đau nhói xen lẫn kɧoáı ©ảʍ tột độ đưa tôi đến cực khoái ngay lập tức, tôi gần như có thể cảm nhận được một dòng nước ngoằn ngoèo phun ra từ hoa huyệt mà chỉ nữ nhân mới có.

Mặt khác, Hắc Trạch nhìn thấy qυầи ɭóŧ phía dưới phồng lên, trong lòng tự khắc có cảm giác vui sướиɠ đến khó hiểu. Trước mắt, dao gọt trái cây bị hắn vứt dưới đất rồi từ từ chậm rãi vươn đầu ngón tay chạm vào hoa huyệt.

HẮn bất ngờ tấn công khiến tôi hốt hoảng, đầu óc hỗn loạn, hét không nổi, sắc mặt tái nhợt đi. Hắc Trạch khép hai ngón tay vào nhau,được chất dịch do hoa huyệt tiết ra bôi trơn, nhanh chóng thọc tay vào sâu bên trong, vừa từ từ mò mẫm, vừa không quên dùng ngón tay cái xoa nắn âʍ ѵậŧ màu hồng được bao bọc trong môi tiểu hoa huyệt.

Hắn ta hỏi tôi, "Đây là cái gì? Tống Khánh Dư, em rốt cuộc là phụ nữ hay đàn ông?"

Tôi nghẹn cổ, nước mắt tuôn ra nhanh hơn cả cảm xúc, tôi nức nở không kìm chế được. Hắc Trạch khịt mũi tỏ vẻ khinh thường, nhưng ngón tay phía dưới vẫn không có ý định dừng lại, không mệt mỏi đâm thọc ,muốn khám phá sâu hơn. Tôi cảm nhận được vật lạ xâm nhập vào hoa huyệt chật hẹp của mình, đau và sưng lên, tôi muốn khép chặt chân lại giữu cho tay hắn dừng lại. Hắc Trạch cho rằng tôi muốn vùng vẫy trốn thoát nên tát một cái rất mạnh vào tiểu huyệt khiến tôi tê dại toàn thân, không dám nhúc nhích, ngón tay hắn đào bới bên trong như chạm đến được điều gì đó, đột ngột thọc mạnh vào, đau quá.!! Nó như thể một mảnh thịt của tôi bị xé ra, toàn thân tôi run rẩy dữ dội,.

"Hắc Trạch, tên khốn kiếp, ngươi có biết hôm nay là ngày gì không? Nếu Đào Ninh còn sống mà biết anh sau lưng hãʍ Ꮒϊếp tôi , anh cho rằng cậu ấy sẽ còn thích một thằng chết tiệt như anh sao!"

Tôi ác ý nói, không ngừng mắng hắn ta là một đứa con hoang, nhắc nhở Hắc Trạch rằng hắn ta cũng chỉ là một đứa con hoang được sinh ra bởi một người mẹ với xuất thân thấp hèn và một kẻ hoang dã không có địa vị. Vào ngày chôn cất Đào Ning, hắn ta đã cưỡиɠ ɧϊếp người bạn của mình sau lưng mình, nhưng điều đó thực sự không làm được lòng thành của Đào Ninh đối với anh ta.

Hắc Trạch đã vượt qua rào cản và dường như tin rằng tôi không có kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙©. Sau đó, hắn ta lại nhét thêm một ngón tay khác vào tiểu hoa huyệt được mở rộng một chút và đâm mạnh vào. Khi đầu ngón tay chạm vào thành thịt, nó sẽ khựng lại một lúc nữa, xoi mói xung quanh trong đó, tìm kiếm điểm nhạy cảm của tôi.

"Về phần Đào Ninh ..." Hắn thêm ngón tay thứ tư, nước da^ʍ chảy ra càng ngày càng nhiều, tôi bất giác há to miệng thở dốc, hắn cứ chơi đùa trong hoa huyệt như vậy khiến tôi không khỏi co quắp lại. "Cứ để cho cậu ấy biết tôi đang có một khoảng thời gian vui vẻ" Hắn nhìn tôi với vẻ mặt đói khát "Nếu Đào Ninh không thích tôi, cậu ta có yêu em không? Cậu ta khi còn sống có biết em là song nhi không? "

Tôi nhìn thấy khuôn mặt dâʍ ɖu͙© trong tấm gương phản chiếu. Tôi thậm chí còn cảm thấy chất lỏng sền sệt tràn ra từ lỗ huyệt phía sau, căn phòng tràn ngập mùi dâʍ ɖị©ɧ của tôi.

“Hắc Trạch, anh cho tôi loại rượu gì vậy?” Tôi bắt đầu nóng ran cả người, ý thức choáng váng bắt đầu mất kiểm soát. Du͙© vọиɠ càng mạnh, tứ chi càng ngày càng yếu, chỉ có cảm giác hoa huyệt dưới thân bị mở rộng cực đại, vô thức ngậm lấy ngón tay của hắn ra vào.

“Chỉ là thứ giúp em sướиɠ hơn thôi, không có tác dụng phụ, em không cần phải sợ.” Nhìn thấy tác dụng của thuốc bắt đầu phát huy, Hắc Trạch thực sự cởi trói cổ tay cho tôi, đồng thời cởi hết mấy bộ quần áo. Tôi muốn chạy, tay anh ôm chặt giữ lấy tôi, cả người bị kéo đến giữa phòng, trần nhà cũng làm bằng gương.

Tôi nằm bẹp dưới hắn, hai chân dạng rộng ra, qua gương soi soi thấy vài vết đỏ thẫm trên thân thịt trắng như tuyết, hai đầṳ ѵú căng tròn do bị hắn cắи ʍút̼, chỉ có huyệt hồng giữa hai chân là mềm mại và dễ thấy, cả bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam và nữ đều lộ ra ngoài. Tôi từ nhỏ đã không giống như bao người con trai khác, không có nhiều lông, phía dưới còn có một hoa huyệt quý hiếm, không biết Hắc Trạch có phải cố ý hay không mà sắp xếp loại phòng này khiến tôi xấu hổ.

Khi tác dụng của thuốc truyền đến phía sau, tôi thậm chí không thể quay đầu sang một bên, vì vậy tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm lên trần nhà với khuôn mặt mất hồn. Hắc Trạch chỉ mở khóa quần ra, lộ ra dươиɠ ѵậŧ không thua gì người Âu Mỹ, qυყ đầυ to béo nhìn như quả trứng, toàn thân nổi đầy gân xanh, dươиɠ ѵậŧ dài ngoằng. và độ dày của cơ thể hắndường như đối với tôi chỉ bằng cách nhìn vào nó.

Hắc Trạch leo lên trên người tôi như một con chó đực, hắn đặt qυყ đầυ lên trước miệng huyệt, và nói, "Tống Khánh Dư, nhìn kỹ, tôi đã sử dụng ©ôи ŧɧịt̠ của tên khốn khiêp để hϊếp em như thế nào, đồ cɧó ©áϊ nhà em"

Ngay khi anh ta ȶᏂασ vào, tôi thấy cơ thể hắn ta lắc lư về phía trước, ©ôи ŧɧịt̠ thô to được đưa vào đột ngột khiến tôi vừa cảm thấy đau đớn vừa thỏa mãn, thậm chí còn rêи ɾỉ theo tiếng đυ. của Hắc Trạch, hăn ta chửi “cɧó ©áϊ”, và tôi cũng theo đó mà rêи ɾỉ. Hắn ta nói hắn sẽ đυ. tôi một lần, và tôi nói "đυ. tôi như một com đĩ" một lần.

Tống Khánh Dư viết đến đây, dừng bút trong tay, quay đầu nhìn Hắc Trạch vừa làm xong việc trên giường. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ sau đó vẫn còn trong mông cậu, gần như cho đến bình minh. Ngay khi Tống Khánh Dư nghĩ đến ©ôи ŧɧịt̠ mà Hắc Trạch dùng lấp đầy hai lỗ của mình một cách dễ dàng, cậu không thể không rút ra một vài cây bút từ ống đựng bút, thứ mà Hắc Trạch thường dùng để viết. Sau đó đặt chân lên ghế đẩu, và dùng những bó bút để nghịch những lỗ thịt non hồng giống bào ngư của mình, cậu tiếp tục viết trong bức thư tình của mình cho Đào Ninh:

"Một bí mật sâu xa và đen tối nhất khác của tôi là kể từ ngày đó, tôi đã yêu Hắc Trạch. Anh ấy rất thô lỗ trong chuyện tình cảm. Đó là lần đầu tiên tôi bị anh ấy tàn phá như thế này. Tôi thậm chí còn không nhớ, ai đã đưa tôirời khỏi căn phòng đó. Anh ấy không nhắc chuyện đó với tôi. Anh ấy nói tôi sẽ không muốn biết. Nếu anh ấy nói với tôi, tôi chắc chắn sẽ lắc mông và làm ầm lên.

Tôi biết nếu anh ấy nói điều đó trước mặt cậu, cậu sẽ hoàn toàn ghê tởm và thậm chí còn vẽ ra ranh giới với anh ấy. Cậu luôn ghét những người thô lỗ, khó chịu với tất cả các khuyết điểm của họ.

Nhưng tôi không quan tâm, tôi thích vẻ ngoài của anh ấy. Sáng sớm hôm đó, tôi thức dậy từ một chiếc giường bình thường và thấy anh ấy đang hút thuốc bên cửa sổ. Nghe thấy động tĩnh, anh ấy quay mặt lại và nói: "Em tỉnh rồi à?" Một làn khói tỏa ra, hợp nhất với vầng hào quang. Hình dáng của anh ấy ẩn dưới lớp màu xám, vẫn rõ ràng và cứng rắn:

"Đừng trách tôi. "