Chương 6: Nhìn Yểu Yểu tắm (1215)

Thẩm Hàn Chu trở lại nhà Lục Yểu Yểu, trong phòng yên tĩnh, ngoại trừ cửa phòng tắm đang đóng chặt.

“Yểu Yểu?” Anh gọi một tiếng, nhưng bên trong không có người trả lời.

Thẩm Hàn Chu gõ gõ cửa, bên trong im ắng, anh có chút lo lắng liền mở cửa bước vào, trong phòng hơi nước quanh quẩn, thân thể tinh tế kiều nộn của thiếu nữ xuất hiện trước mắt anh, Lục Yểu Yểu vừa mới cởϊ qυầи áo, nghe thấy tiếng bước chân của cô không khỏi hét lên một tiếng.

“...” Thẩm Hàn Chu không biết nên nhìn chỗ nào, anh lui về sau một bước giải thích, “Anh gọi em không trả lời nên cho rằng em xảy ra chuyện gì.”

“Em đang đeo tai nghe.” Hai tay Lục Yểu Yểu che ngực, sắc mặt ửng hồng, nhỏ giọng trả lời anh, “Rất xin lỗi.”

“Không, không sao.” Thẩm Hàn Chu không nhịn được liếc nhìn cô một cái, dáng người Lục Yểu Yểu tuy rằng mảnh mai nhưng không gầy yếu như anh tưởng tượng, bộ ngực cô căng đầy, giống như hai quả đào chín mọng, hầu kết anh trượt một cái, thân dưới có chút khác thường.

“Vậy anh ra ngoài trước.” Anh giả vờ bình tĩnh, “Em tắm xong thì gọi anh, đồ anh đã mua xong rồi.”

“Vâng.” Lục Yểu Yểu cúi đầu, trong không khí tràn ngập hơi thở xấu hổ, Thẩm Hàn Chu đóng cửa lại cho cô, trong lòng vẫn không yên được.

Anh đang ở tuổi sinh lực tràn đầy, sao có thể không ảo tượng chuyện giường chiếu, trong đầu anh chỉ toàn là bộ dáng xinh đẹp mong manh của Lục Yểu Yểu, thứ trong quần anh bị đè ép khó chịu, sau đó anh đi đến phòng bếp rót một cốc nước đá để bản thân bình tĩnh một lúc.

Lục Yểu Yểu... Anh nghĩ đến việc chiếm cô gái nhỏ cho riêng mình, lại tự hỏi như thế có phải quá lưu manh không. Cô sạch sẽ thuần khiết như vậy, là người Thẩm Hàn Chu anh có thể nhúng chàm sao?

“Anh Hàn Chu.” Giọng nói của Lục Yểu Yểu kéo anh lại thực tại khỏi những suy nghĩ miên man.

“Chuyện gì vậy?”

“Cái kia...” Lục Yểu Yểu do dự nói, “Em quên không lấy quần áo, ở trên giường trong phòng ngủ.

“À.” Thẩm Hàn Chu mở cửa phòng ngủ, một hương hoa linh lan xông vào mũi, anh là người theo chủ nghĩa đơn giản nên phòng ngủ ngoài những vật dụng cần thiết không có thêm đồ trang trí gì, còn tủ trang điểm của Lục Yểu Yểu lại đầy ắp những đồ trang trí nhỏ, trong góc phòng là chiếc ghi ta, Thẩm Hàn Chu tìm thấy bộ đồ ngủ trên giường.

Được làm bằng vải thuần bông, làn váy còn được trang trí bằng ren mỏng, khi ngửi kỹ còn có mùi thơm của nước giặt, Thẩm Hàn Chu nghĩ đến thân thể kiều nộn của thiếu nữ trong chiếc váy này, bộ ngực như ẩn như hiện, không khỏi lại cảm thấy khô nóng.

“Mở cửa.” Anh cầm quần áo đứng ở cửa, Lục Yểu Yểu mở ra một khe hở nhỏ, tay nhỏ cầm lấy quần áo anh đưa đến, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Trong lúc cô thay quần áo, Thẩm Hàn Chu liếc quan sát trong nhà, một chiếc TV quá cũ, như là đồ của thế kỷ trước, sô pha tuy rằng sạch sẽ nhưng quá nhỏ, dường như chỉ có thể chứa được một người.

Lục Yểu Yểu mặc quần áo xong thì đi ra ngoài, tóc vẫn chưa lau khô, ướt dầm dề trên vai, giọt nước từ đuôi tóc chảy xuống ngực cô, Thẩm Hàn Chu thấy vậy nói, “Anh giúp em lau khô tóc.”

“Vậy phiền anh quá.” Cô đỏ mặt nói, “Em tự làm được mà.”

“Khách khí gì chứ.” Anh đỡ cô ngồi xuống, đốt ngón tay thon dài vuốt mái tóc dài của cô, tóc Lục Yểu Yểu đen bóng, mượt mà mềm mại như gấm.

“Đồ đạc của em.” Thẩm Hàn Chu chải đầu cho cô, nói tiếp, “Anh có thể đổi cho em.”

“Không cần đâu ạ.” Lục Yểu Yểu vội vàng lắc đầu, “Em đã làm phiền anh đủ rồi, thực sự không muốn anh phải tiêu tiền...”

“Này có tính là gì chứ?” Thẩm Hàn Chu không để ý mà hừ một tiếng, “Đúng rồi, hôm nay như thế nào mà nghĩ đến tìm anh?”

“Danh bạ của em.” Lục Yểu Yểu đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Em đặt anh Hàn Chu làm số liên lạc khẩn cấp.”

“Chỉ cần ấn giữ số 1 là sẽ gọi điện cho anh.”

Thẩm Hàn Chu sửng sốt, anh không ngờ cô gái nhỏ thật sự đặt anh trong lòng.

“Anh đừng nghĩ nhiều.” Cô do dự, “Cha em mất sớm, mẹ em lại nằm viện tâm thần, em cũng không có khuê mật nào cả.”

“Anh Hàn Chu là người bạn duy nhất mà em biết.”

“Ừm, anh không nghĩ nhiều đâu.” Thẩm Hàn Chu cầm máy sấy mái tóc dài của cô, “Về sau anh sẽ thường xuyên đến thăm em.”

“Thật không ạ?” Cô suýt nữa bật cười ra tiếng, nhưng đột nhiên cảm thấy không ổn, cẩn thận nói, “Em sẽ không làm phiền cuộc sống của anh chứ?”

“Anh Hàn Chu năm nay 20 tuổi, có còn đi học không ạ?”

“Không.” Thẩm Hàn Chu thở dài, từ trước đến nay anh luôn kiêu ngạo, gia đình gặp chuyện cũng không chủ động nhắc tới với ai, nhưng ở trước mặt Lục Yểu Yểu lại cởi bỏ đi lớp ngụy trang.

“Cha mẹ anh qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi nửa năm trước rồi.”

“Khi đó anh đang học đại học ở Anh, chỉ có thể thôi học trở về.” Anh bình tĩnh nói khái quát, “Hiện tại đang cùng bạn mở một quán bar.”

“Em xin lỗi.” Hai tay Lục Yểu Yểu đan chặt vào nhau, “Em không nên hỏi.”

“Không sao.” Anh cười khổ một tiếng, “Nếu em đã chia sẻ quá khứ của mình với anh, thì anh cũng nên thành thật một chút.”

“Anh Hàn Chu hiện tại còn lái xe đua sao?” Lục Yểu Yểu bất thình lình hỏi một câu khiến Thẩm Hàn Chu tò mò, “Làm sao em biết anh lái xe đua?”

“Em ấy à.” Môi đỏ cô khẽ nhếch, nói cho anh, “Em đã tìm kiếm tên của anh, trên đó viết vậy.”

“Ừm, khi ở Anh anh có chơi chơi qua.”

“Sau khi cha mẹ qua đời anh không chạm vào nữa.” Anh giả vờ bình tĩnh mà cười cười, “Nhưng anh tham gia một câu lạc bộ mô tô, đôi khi cũng đi.”

“Vậy sao?” Lục Yểu Yểu cái hiểu cái không gật đầu, sau đó cắn môi, rụt rè hỏi một câu, “Anh Hàn Chu.”

“Những cô gái thích anh... có phải rất nhiều hay không?”