Chương 27: Trầm luân (1113)

Trong phòng bệnh, mấy người Lâm Tinh Vũ vây quanh bên cạnh Thẩm Hàn Chu, anh nhắm mắt lại, nhìn qua vẫn chưa tỉnh lại, Lâm Tinh Vũ đợi cả đêm, thấy bộ dáng tiều tụy của anh, hốc mắt có chút hồng.

“Lão đại.” Hắn mở miệng, “Thật là, cậu cũng coi như là tài xế già, chưa từng thất thủ, sao lần này lại không cẩn thận như vậy.”

“Cũng may lần này bị thương không nặng, nếu không người đi rồi, chúng tớ khóc chết mất.”

Trần Dục vỗ vỗ Lâm Tinh Vũ, ý bảo Lục Yểu Yểu đang ở phía sau, Lâm Tinh Vũ kiềm chế một chút, trầm giọng nói, “Chị dâu, chị ở lại với cậu ấy đi, chúng tôi không quấy rầy nữa.”

Lục Yểu Yểu tìm một cái ghế lẳng lặng ngồi xuống, cô không nói lời nào, giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tới bên miệng lại không biết phải mở miệng ra làm sao.

“Khi nào lão đại tỉnh lại?” Trương Dũng đứng ở một bên, đã đói bụng kêu rột rột, “Từ lúc vào đến giờ tớ vẫn chưa được ăn cơm đâu.”

“Cái đồ ngốc nhà cậu!” Lâm Tinh Vũ hung hăng phỉ nhổ, “Người còn chưa tỉnh, cậu còn nghĩ đến ăn cơm à?”

Trương Dũng xoa xoa bụng, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không phải nói không có việc gì rồi sao… Hơn nữa sức khỏe cậu ta tốt như vậy, nhất định có thể bình phục rất nhanh.”



“Ồn chết mất.”

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh nhíu mày, nhỏ giọng phun ra ba chữ, “Sao vừa tỉnh lại đã thấy mấy người các cậu rồi, xui xẻo.”

“Lão đại!” Ba người đồng thời tiến lên, Thẩm Hàn Chu híp mắt, lên tiếng.

“Yểu Yểu đâu?” Anh hỏi.

“Ở đây, ở đây.” Lâm Tinh Vũ nhường chỗ cho Lục Yểu Yểu, cô ngồi bên cạnh Thẩm Hàn Chu, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh.

“Được rồi.” Thẩm Hàn Chu chớp chớp mắt, cao giọng nói, “Mấy cậu có thể lui xuống rồi đấy.”

“Này, Thẩm Hàn Chu.” Lâm Tinh Vũ chống nạnh, có chút không phục, “Cậu có vợ liền quên anh em à, mấy người chúng tớ canh giữ cậu cả đêm, thế mà một lời hay ho cũng không có?”

“Tớ quên lúc nào?” Thẩm Hàn Chu cợt nhả, “Thế này thì sao, tiền một năm ở quán bi a tớ trả, các cậu tùy ý chơi.”

“Cảm ơn lão đại!” Lâm Tinh Vũ vừa nghe lời này, hài lòng lôi kéo Trương Dũng chạy đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Thẩm Hàn Chu và Lục Yểu Yểu.

“Yểu Yểu.” Thẩm Hàn Chu vuốt ve đầu ngón tay lạnh lẽ của cô, nhìn cô vì thiếu ngủ mà khuôn mặt nhỏ tái nhợt, “Chúng ta về nhà đi.”

“Không được.” Lục Yểu Yểu từ chối, “Em đi hỏi bác sĩ xem có thể xuất viện được không đã.”

“Aizz.” Thẩm Hàn Chu uể oải thở dài, “Ở trong mắt em anh yếu đuối như vậy hay sao?”

“Đây chỉ là vết thương nhỏ thôi, chỉ sợ em vừa tới đã khỏi luôn rồi.” Anh xua tay, “Không sao, để anh về đi.”

“Không được.”



Thẩm Hàn Chu bất đắc dĩ liếc nhìn cô, “Điện thoại đi động anh đâu?”

Lục Yểu Yểu ngoan ngoãn đưa điện thoại di động cho anh, anh lướt đến một trang thông tin, gọi điện thoại cho Lâm Tinh Vũ, “Anh em tốt, lái xe đưa tớ về đi.”

“Anh!” Lực Yểu Yểu khó thở, cô vừa mới biết về cuộc đua xe F1, nước mắt giàn giụa rơi xuống, “Sao anh lại luôn như vậy cơ chứ?”

“Hả?” Thẩm Hàn Chu không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy, vội vàng đứng dậy ôm cô, “Làm sao vậy?”

“Anh Hàn Chu làm chuyện gì cũng không nói cho em biết.” Cô nói chuyện không thở kịp, chất vấn, “Ngày hôm qua là thi đấu vòng bảng F1 đúng không?”

“…” Bàn tay đang cầm điện thoại của Thẩm Hàn Chu khựng lại, “Ai nói với em?”

“Anh chỉ cần nói cho em biết có phải hay không.”

“Đúng vậy.” Thẩm Hàn Chu đỡ trán, trầm giọng nói, “Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến anh?”

“Là bởi vì em nên mới không đi sao?”

Khi nói đến những chuyện liên quan đến đua xe, Thẩm Hàn Chu luôn đặc biệt kháng cự, anh lạnh giọng mở miệng, “Không phải.”

“Anh không muốn đi thôi, em đừng suy nghĩ nhiều.”

Lục Yểu Yểu đang chuẩn bị hỏi tiếp thì Lâm Tinh Vũ đã chạy đến, nói với họ rằng xe tới rồi, hai người cùng nhau ngồi ở ghế sau, nhưng không nói gì.

Lâm Tinh Vũ lái xe, dường như cảm nhận được bầu không khí khó xử, “Này, hai người trước đây còn anh anh em em, sao bây giờ lại im lặng không nói gì thế?”

“Lo lái xe đi.” Thầm Hàn Chu nhìn bên ngoài cửa sổ, bộ dạng lười biếng không muốn trả lời, Lâm Tinh Vũ không dám hỏi nhiều, đưa hai người đến dưới lầu.

“Aizz.” Thẩm Hàn Chu giả vờ thoải mái thở dài, vừa mới vào nhà liền nóng lòng cởϊ áσ khoác ra, “Anh muốn đi tắm.”

Lục Yểu Yểu không thích anh chuyển đề tài sang chuyện khác, có chút giận dỗi, không đáp lại anh.

“Anh đi tắm đây.” Thẩm Hàn Chu thấy cô không phản ứng, cố ý lặp lại một lần nữa, “Có muốn đi tắm chung không?”

“Không muốn.” Cô ngồi trên ghế sô pha, cảm giác được Thẩm Hàn Chu đến gần, còn cố tình lui về phía sau một chút.

“Được.” Thẩm Hàn Chu nhướng mày, không dây dưa thêm, lập tức đi vào trong phòng tắm.

Lục Yểu Yểu ngồi một mình trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, đi theo tiếng bước chân của anh, trong phòng sương mù mênh mông, thiếu niên cởϊ áσ sơ mi dính máu ra, thân hình rắn chắc gợi cảm nhìn không sót cái gì, bên dưới bụng rắn chắc là đường nhân ngư như ẩn như hiện.

Thẩm Hàn Chu vừa định bước vào bồn tắm thì nhìn thấy Lục Yểu Yểu đứng phía sau, anh vòng tay ôm lấy người cô, hôn lên trán, thì thầm, “Ngoan, vẫn còn tức giận à?”