Chương 8: Quan Tài Trống (8)

Editor: Lizy317

Tiếng hô cảnh cáo này không giống với khi Tây Phong thu phục Cẩu Yêu, Xà yêu và Điểu Yêu lúc trước, thậm chí yêu lực so với chúng nó còn cường đại hơn.

Người tới không có ý tốt.

Cũng không yếu.

Này thì tương đối phiền toái.

“Tây Phong.”

Vừa rồi bị cung phản xạ của hắn “đùa giỡn” một phen, Tây Phong vừa nghe thấy hắn kêu tên mình, trong đầu nàng toàn “Đông Phong. Đông Phong”, nàng khổ sở quay đầu lại: “Có chuyện gì?”

“Để ta đi đằng trước.”

Tây Phong ngẩn người, nàng nhìn Thanh Long từng bị nàng ghét bỏ vô số lần, trong lòng sinh ra vài phần cảm động. Có lẽ loại nguy hiểm này đối với hắn mà nói không tính là gì, nhưng rốt cuộc vẫn đem nàng che chở ở phía sau.

Tây Phong quyết định chia đôi tiền cơm chiều, lấy một nửa để mua thịt cho hắn ăn.

Thanh Uyên thấy nàng còn chưa tránh ra, lại nhìn phía trước, ánh mắt trầm xuống, quả nhiên, cái gì cũng không nhìn thấy: “Ngươi thấp, nhưng lại không phải thấp lắm, nhưng lại vừa vặn chắn ta. Chắn tầm mắt, chắn phong cảnh, chắn đường, chắn gió, chắn……”

“Được.” Tây Phong không cảm xúc mà nghiêng người, “Đi thôi.”

Có quỷ mới mua thịt cho hắn ăn!

Chờ sau khi xong việc ở Bát Thiện thôn, nàng liền đem theo Tiểu Hỏa trốn đi, lẫn vào nhân gian, xem hắn làm sao tìm được nàng.

Bát Thiện thôn thường có thợ săn đi qua, lại có thôn dân nhặt nhạnh củi lửa, cho nên chung quanh núi chẳng hề hỗn loạn. Nhưng vẫn có cỏ dại mọc dài ra, cản đường hai người.

Tây Phong phát hiện hắn đi ở đằng trước cũng tốt, ít nhất cũng không cần nàng phí sức mở đường. Mới vừa vui sướиɠ, bỗng nhiên thấy hắn quay đầu lại, hai mắt sáng ngời có thần mà nhìn nàng. Lá gan của Tây phong bị hắn đã thương tan nát, tâm trạng căng thẳng, khẩn trương nói: “Ngươi làm sao vậy?”

Thanh Uyên huơ huơ cây chổi trong tay: “Ta biết cây gậy này có tác dụng gì rồi! Là mở đường.”

“…… Ngươi vui vẻ là được.”

Thanh Uyên gật gật đầu, tiếp tục đi lên trên núi.

Tây Phong nhìn bóng lưng hắn, lại nghĩ tới ngày ấy hắn từ đáy vực đi ra, cứ tưởng là một nhân vật hủy thiên diệt địa, ai ngờ thế nhưng lại thiên chân vô tà* như vậy.

*thiên chân vô tà: ngây thơ, thật thà, không có ý xấu

Dù sao cũng tốt hơn là một con rồng hung ác, nàng thích nhân gian, không muốn thấy người ở đây gặp họa chút nào.

Huống chi nhân gian gặp họa, nàng lại đánh không lại ác long, căn bản sẽ không kiếm được tiền.

Không thể như vậy được.

Tựa như thấy hai người vẫn luôn tiến vào trong núi, tiếng hô cảnh cáo của dã thú kia đã bắt đầu trầm thấp, gào thét, đã không còn ý cảnh cáo, mà là đề phòng.

Như là chỉ cần hai người bước một bước vào cấm địa, bọn chúng sẽ ngay lập tức khai chiến.

Tây Phong đi nhanh vài bước, theo sát sau lưng Thanh Long. Nàng sợ lát nữa đột nhiên có một con yêu quái nhào ra, hắn sẽ không phản ứng lại kịp.

Dù sao thì hắn vẫn là tên ngốc.

Nàng vừa xác định xong, liền thấy trong núi bay lên mấy trăm con chim chóc, kêu to lao tới chỗ hai người.

“Cẩn thận.” Tây Phong nhảy về phía trước, nhanh chóng vẽ ra một chú thuật vô hình trước mặt.

Đàn chim bay đâm loạn, rõ ràng không thấy cái gì, nhưng khi lao tới trước mặt hai người lại bị một bức tường cản trở, bọn chúng bị cản mạnh đến mức váng đầu hoa mắt, đầu rơi máu chảy.

Tây Phong cho rằng chúng nó sẽ ngừng lại một lúc, ai ngờ lát lại có yêu thú đột kích, gào lên rống giận, lần này là một con hổ thành tinh.

Hổ Yêu kia có cơ thể khổng lồ, từ trong rừng nhảy xổ ra, đáp xuống đất mạnh mẽ đến mức khiến cho mặt đất rung động. Hàm răng sắc bén tràn ngập nguy hiểm, nhìn xuống hai người, giống như có thể đớp một miếng nghiền nát xương cốt bọn họ.

“Đáng tiếc Tiểu Hỏa không có ở đây, nếu không đã ăn một cái no luôn ba bữa rồi.” Tây Phong đáng tiếc, tay đã đυ.ng vào ống sáo.

Hổ Yêu thấy nàng muốn rút ống sáo, giống như đã biết nàng muốn làm cái gì, lập tức nhảy lên, hướng nàng đánh tới.

Tây Phong hừ lạnh một tiếng, liền phải hóa kiếm, bỗng nhiên tay bị người khác nắm lấy, nhẹ nhàng kéo một cái, đem nàng kéo đến phía sau. Nàng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy nửa mặt Thanh Uyên.

Ánh nắng bị núi rừng che lấp hơn nửa, chùm tia sáng nhu hòa khuynh chiếu khiến cho nét mặt Thanh Uyên phá lệ ôn hòa. Giống như một thư sinh tuấn lãng, vân đạm phong khinh, đứng ở thành trì phía trên, kiêu ngạo nhìn xuống dưới thành muôn vàn binh mã.

Hổ Yêu đã bổ nhào đến trước mặt hai người, đánh vỡ chú thuật yếu ớt, trực tiếp nhào vào hai người.

Cú đánh đó đã phá đến mức không còn gì để phá nữa chỉ còn lại có một cái chổi xể ở trong tay Thanh Uyên nhẹ nhàng chuyển động, quét ra một trận gió.

Gió nhẹ, tựa như một ngọn gió xuân lướt nhẹ qua người.

Nhưng vừa thoát ra khỏi cái chổi trong nháy mắt ngọn gió nhẹ kia đã thành mưa rền gió dữ, thổi bay Hổ Yêu kia ra ngoài.

Hổ Yêu ngẩn ra một lúc, liền bị tầng tầng lớp lớp gió cuốn bay, thân hình khổng lồ của nó bị thổi mạnh vào rừng, đâm qua mấy chục gốc đại thụ mới ngừng lại được. Nó chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều vụn vỡ, trong khoảnh khắc đáp xuống mặt đất liền biến thành một con hổ nhỏ, cả người đều là máu.

Tây Phong kinh ngạc, linh lực của Thanh Uyên thật quá cường đại, yêu lực của Hổ Yêu tuy rằng không khiến nàng quỵ ngã nhưng vẫn phải khua tay múa chân mấy kiếm.

Nhưng hiện tại, Thanh Uyên chỉ là vẫy vẫy cây chổi, liền đem Hổ Yêu đánh đến chỉ còn nửa cái mạng.

…… Nàng phải cẩn thận suy xét một chút có nên hay không mang Tiểu Hỏa chạy trốn mới được.

Nàng tiến lên muốn thu thập tinh phách của Hổ Yêu, mới đi nửa đường liền dừng lại.

Bởi vì yêu khí trong núi càng thêm nồng đậm.

Có mấy con hồ ly nhảy ra, đứng ở trước mặt Hổ Yêu, như là muốn bảo vệ nó. Chỉ một lát sau, lại có lợn rừng xuất hiện, cũng tiến lại đứng trước mặt Hổ Yêu.

Từng con dã thú từ trong rừng rậm đi ra, hồ ly, lợn rừng, khỉ, sói, chó, mèo,... toàn bộ thú vật trong núi rừng đều đi ra.

Một số con đã thành yêu, nhưng phần lớn chỉ là dã thú bình thường.

Chúng nó không hẹn mà đều đứng ở trước mặt Hổ Yêu, che chở nó, mặt đối mặt với Tây Phong.

Tây Phong trầm mặc, hỏi: “Cô có phải muốn ta bắt được toàn bộ chúng nó thì mới chịu xuất hiện hay không? Nhân Tử cô nương.”

Thấy nàng nhắc đến cái tên này, nhóm dã thú càng thêm cảnh giác.

“Các ngươi đừng hoảng sợ.”

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng từ trong tầng tầng lớp dã thú truyền ra, là tiếng nói của một cô nương, thật nhẹ, cũng thật ôn nhu.

Tây Phong khoanh tay nhìn về phía bên kia, những con dã thú đã yên lặng mở đường, một cô nương không quá mười sáu, mười bảy tuổi chậm rãi đi ra.

Đúng là Nhân Tử.

Khí sắc Nhân Tử còn chưa khôi phục, thân hình lại đơn bạc, thoạt nhìn mỏng manh như tờ giấy, một trận gió to liền thổi bay nàng.

Chỉ là hai mắt nàng kiên định có thần, không giống như tiểu cô nương bình thường ngượng ngượng ngùng ngùng. Chỉ là một phàm nhân, nhưng trong ánh mắt của muông thú nàng giống như vạn thú chi vương (vua của muôn loài).

“Không cần phải gây tổn thương chúng nó.” Nhân Tử khẩn cầu nói, “Chúng nó đối với cô không hề có ác ý, chỉ là muốn đuổi cô đi mà thôi.”

“Ta biết.” Tây Phong đạm nhiên nói, "Dù là Cẩu Yêu hay là Xà Yêu, Điểu Yêu, Hổ Yêu đều chỉ muốn đuổi ta đi, chúng nó ngay từ đầu đã không có sát khí, nếu không ta cũng không chỉ đem nhốt bọn chúng vào trong yêu cầu, mà sẽ giống trước kia, một kiếm lấy mạng.”

Nhân Tử giật mình, ngạc nhiên nhìn nàng: “Cô biết chúng nó chỉ muốn đuổi cô đi?”

“Đương nhiên biết.” Tây Phong nhìn nàng, nói, “Hơn nữa ta còn biết, chính là cô bày mưu đặt kế xui khiến chúng nó làm như vậy, đúng không? Bao gồm coi cô như tế phẩm.”

Nhân Tử kinh ngạc.

“Chỉ là ngươi không nghĩ tới, cô mới bị chôn xuống đất, đã bị Hắc Yêu bắt đi, coi ngươi như chìa khóa mở phong ấn.” Nàng quét mắt, liếc qua một đám yêu thú, nói, “Tuy rằng cô có thể thao túng chúng nó, nhưng yêu lực chúng nó quá yếu, ngay cả năng lực đánh lại Sơn Yêu cũng không có.”

“Ta không có thao túng chúng nó, ta và chúng nó là bằng hữu.” Nhân Tử cãi lại.

Tây Phong không chê cười nàng, thậm chí còn tin tưởng nàng lời nói.

Bởi vì nhìn qua Nhân Tử, không thấy có một chút năng lực để thao túng yêu quái nào.

Nhưng mà có thể khiến nhiều yêu quái như vậy nghe lời nàng nói, phối hợp cùng nàng diễn trò, cũng là một loại năng lực.

“Cô nương, ngươi có thể hay không đừng quản việc nơi này, cô đi đi, nếu không đi, sẽ không kịp nữa.”

Tây Phong không nhúc nhích người, nhìn cô nương đang nôn nóng này, nói: “Bởi vì Sơn Thần tức giận, đúng không?”

Nhân Tử ngẩn người: “Sao cô biết?”

“Đoán thôi, châu chấu bay qua mà không phá hoại mùa màng, cóc nhảy lên bờ chạy trốn, chỉ sợ không lâu nữa, vùng này sẽ có địa long hiện thế.”

Địa long vừa ra, đất rung núi chuyển, Bát Thiện thôn ở bên trong dãy núi, sơn động rung chuyển, núi đá lăn xuống, cây cối đổ sập, toàn bộ Bát Thiện thôn đều sẽ bị hủy diệt trong một khắc.

Tây Phong tiếp tục nói: “Sơn Thần tức giận, muốn huỷ hoại nơi này, đúng không?”

Nhân Tử thấy nàng đã đoán được tám chín phần, nhưng vẫn không có ý rời khỏi, liền biết nếu không nói hết chân tướng cho nàng thì nàng sẽ không chịu rời đi. Nhân Tử nhẹ giọng nói: “Sơn Thần tức giận, nhưng ta cầu xin ngài cho ta thời gian mười ngày.”

“Dùng thời gian mười ngày đó để đưa toàn bộ thôn dân Bát Thiện thôn rời đi?”

Tây Phong đại khái có thể đoán ra dụng ý của nàng, có lẽ là Nhân Tử từ muông thú biết được tin Sơn Thần tức giận, sẽ có địa long xuất hiện, vì thế nên cầu xin Sơn Thần bớt giận, cho nàng mười ngày để đưa thôn dân đi.

Nhưng mà người ở Bát Thiện thôn sẽ không vì một câu nói của nàng mà rời bỏ vùng đất đã gắn bó nhiều đời.

Vậy nên Nhân Tử nhờ bằng hữu yêu quái của nàng giả làm yêu quái đi dọa thôn dân ở Bát Thiện thôn, vì để cho chân thật, Nhân Tử liền trở thành “Tế phẩm”.

Nếu không có Hắc Yêu cản trở, nói không chừng Nhân Tử đã tiến hành bước tiếp theo “Dọa chạy thôn dân”.

Lại nếu không có nàng cản trở, nói không chừng Nhân Tử cũng thật sự đã thành công.

Nhưng mà kế hoạch này lại gặp quá nhiều cản trở.

“Đúng vậy.” Nhân Tử gật gật đầu.

“Sơn Thần này cũng coi như là có chút tình cảm, nhưng mà đang êm đẹp mà lại muốn hủy diệt một thôn xóm, thì thật đáng giận.”

“Không, Sơn Thần đại nhân không làm sai cái gì cả.”

Thấy nàng nói đỡ cho Sơn Thần, Tây Phong thực bất ngờ.

Nhân Tử nói: “Bát Thiện thôn chúng ta nhiều thế hệ ở tại nơi này, được Sơn Thần phù hộ, thú săn phong phú. Nhưng sau này, ở trấn trên, trong nhóm phú thương ở huyện, thậm chí là nha môn triều đình, đều thích da, lông của động vật, không phải vì chống lạnh mà chỉ muốn khoe khoang mà thôi. Bọn họ bỏ ra số tiền lớn để mua, người Bát Thiện thôn chúng ta cũng cả ngày săn thú, kiếm lấy tiền tài, ngày này qua ngày khác…… Núi rừng thấy muông thú than khóc, Sơn Thần nghe thấy được, ta cũng nghe thấy, nhưng mà bọn họ lại không nghe thấy.”

Tây Phong im lặng, nói đến việc khoác da, lông thú lên người này cũng không biết có gì thích thú.

Khoác thi thể muông thú trên người, còn coi đây là vinh quang, bọn họ không thấy sợ hãi sao.

“…… Sơn Thần nổi giận, muốn bảo vệ con dân của ngài. Ta đau khổ cầu xin, ngài mới đồng ý cho ta ước hẹn mười ngày. Dựa theo Thiên quy, ngài không cho phép ta tiết lộ thiên cơ cho người trong thôn biết, nếu không thì cho dù thôn dân có rời khỏi nơi này vẫn sẽ chết oan chết uổng.”

Tây Phong lúc này mới hoàn toàn minh bạch, vì sao Nhân Tử hết lần này đến lần khác muốn đuổi nàng đi, nếu nàng ở đây, các yêu quái căn bản sẽ không có cách xuất hiện dọa nạt thôn dân.

Tới một con thu một con, tới một đàn bắt một đàn.

Tây Phong hỏi: “Việc có mấy cái quan tài trong rừng, có phải lúc ấy cô cũng có mặt ở đó?”

“Đúng vậy, là ta làm bảo Sơn Ca Yêu đến dọa cô.”

“Khó trách...” Khó trách lúc đó nàng rõ ràng cảm nhận được có người thao túng Điểu Yêu, nhưng khi nàng tới vị trí đó, lại không cảm thấy được yêu lực. Hóa ra không hề có đại yêu quái nào cả, mà căn bản là một phàm nhân, cho nên nàng không truy tìm được khí tức.

Nhân Tử nhìn về phía đám muông thú, vuốt ve lông hồ ly, đầu ngón tay cùng mặt mày đều nhẹ nhàng run rẩy. Trong mắt nàng dần dần có nước mắt, giọng nói cũng run rẩy: “Xin lỗi, ta thay mặt các trưởng bối xin lỗi các ngươi……”

Bàn Cổ khai thiên, Nữ Oa tạo ra con người, núi rừng, sông suối, thức ăn. Nhưng mà con người lại không biết đủ, săn gϊếŧ quá độ, tàn nhẫn, tham lam, cuối cùng chọc giận thần linh.

Con người so với thiên tai thì căn bản chẳng là gì cả.

Ngu Công dời núi chưa từng chọc giận Sơn Thần, bởi vì hắn không phải vì thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân.

Nhưng bị săn gϊếŧ muông thú chỉ để thỏa mãn sự tham lam và hư vinh của con người.

Nàng nghe thấy muông thú khóc lóc, kêu rên.

Sơn Thần nổi giận.

Bát Thiện thôn sắp bị hủy diệt.

Nhân Tử lại một lần cảm nhận được sự nhỏ bé của chính mình.

Hồ ly nhảy lên liếʍ tay, trấn an nàng khóc thút thít.

Muông thú than khóc nức nở, giống như Sơn Thần đang thở dài, khóc nức nở.

Tây Phong im lặng nhìn chúng, bỗng nhiên có tiếng nói: “Ngươi không vui.”

Tây Phong bối rối, nghiêng đầu nhìn hắn: “Ta không vui rõ ràng như vậy à?” Gần như trong nháy mắt, nàng chợt nảy ra một ý, nắm lấy tay hắn lay lay: “Thanh Long ca ca, ngươi làm ơn giúp ta một việc nha?”

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tác giả có lời muốn nói:

Quần chúng: Chỉ khi nào có công chuyện ngài (Thanh Long) mới được coi trọng

┑( ̄Д  ̄)┍

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _