Chương 7: Quan Tài Trống (7)

Editor: Lizy317

Điểu Yêu bay mất, một lát sau đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng, chỉ còn lông chim tung bay đầy trời.

Tây Phong gắt gao túm chặt túi, hít vào thật sâu, từ từ thở ra, hít vào, thở ra, lặp lại bảy tám lần. Bỗng nhiên có bàn tay giơ đến, đem lông vũ dính trên mặt nàng lấy ra.

Thanh Uyên nhẹ nhàng phủi tay, lông tơ bay vào không trung, bay một hồi lại thần kỳ rơi ngay trên đỉnh đầu Tây Phong. Thanh Uyên chớp mắt, lại nhặt cái lông tơ kia ra.

Nếu không phải Tây Phong đánh không lại hắn, nàng thật sự rất muốn đạp cho hắn một trận.

Tây Phong bắt lấy tay hắn, cắn răng nói: "Thanh Long đại nhân, ngươi tới nơi này làm gì?"

Tiểu Hỏa nói chen vào "Bởi vì cô chưa trả tiền bánh bao nên chủ quán thả chó đuổi bọn ta. Bọn ta đành phải chạy thôi."

Tây Phong trừng mắt: "Các ngươi là hai con yêu quái, một lớn, một bé, sao lại sợ chó chứ?"

"Nhưng chúng ta là yêu quái có đạo đức."

"Ngu ngốc!" Tây Phong gào lên một tiếng, thoáng nhìn qua Thanh Long thấy hắn đang nhìn chính mình, nàng cười mỉa hai tiếng, lắc lắc hắn tay nói, "Ta không có mắng ngươi."

Tiểu Hỏa giật mình một cái, trời sập rồi!!! Chủ nhân của nó mà cũng biết làm nũng, hù chết người rồi!!!

Thanh Uyên theo bản năng nhìn nhìn tay nàng, lần này không có bùn, tay cũng không tính là trắng, nhưng ấm áp, một làn gió nhẹ thổi qua làm tay nàng càng thêm ấm áp.

Hắn giơ tay cầm lấy tay nàng, Tây Phong sợ hãi cho rằng hắn muốn đánh mình, nhưng đợi một lúc nàng liền thấy không đúng.

Thanh Uyên không có đánh nàng, còn đang sờ sờ tay nàng.

Tây Phong kéo kéo khóe miệng, đưa tay rút về nhưng không thành công.

Hiện tại con rồng này đang đếm số ngón tay của nàng.

Tây Phong tiếp tục cắn răng, mỉm cười: "Thanh Long đại nhân, ngươi đang làm cái gì thế?"

"Tại sao, tay của ngươi, lại ấm như vậy."

Tây Phong ngay lập tức thương cảm cho hắn, haiz, con rồng đáng thương, nàng đã sớm nghe nói cơ thể Thần, Ma đều không có độ ấm, hắn lại đem chính mình phong ấn mười vạn năm, không biết thế gian đã xuất hiện Nhân giới, người phàm vô cùng yếu ớt, nhưng lại có một điểm tốt hơn so với Thần, Ma.

Con người có tình cảm.

Ít nhất thì nàng là cho là như vậy.

Con rồng kia còn đang đếm số ngón tay của nàng, giống như nàng là Thiên Thủ Quan Âm*, hắn phải đếm hết một ngày mới xong. Tây Phong híp mắt nhìn hắn, âm trầm trầm mà nhón chân ở bên tai hắn thổi hơi: "Ta vừa rồi bắt một đám chim chóc, còn chưa kip rửa tay đâu."

* Thiên Thủ Quan Âm: Phật Bà Nghìn Tay

Thanh Uyên bối rối, chậm rãi buông tay nàng ra, sau đó nghiêm túc mà lau lau, xoa xoa trên quần áo của nàng.

"......" Chiêu này rõ ràng là nàng đã nghĩ ra được một biện pháp hay, nhưng tại sao tâm tình lại không thoải mái như vậy?

Tây Phong mặt vô biểu cảm tập mãi thành quen mà nhìn hắn làm xong chuyện này, nàng vốn nghĩ sẽ dọa hắn một trận, nói nơi nàng đến tiếp theo sẽ là một nơi vừa bẩn vừa loạn. Nhưng nghĩ kĩ lại, vừa rồi nàng không thể nhận thấy được khí tức của yêu quái, chỉ sợ đó là một siêu cấp đại yêu quái, nếu đi một thân một mình thì thật nguy hiểm.

Có Thanh Long ở bên, dù cho hắn có thể khiến nàng tức giận đến cắn răng, nhưng tốt xấu gì cũng có yêu lực nghịch thiên.

Nàng ngượng ngùng nói: "Thanh Long ca ca, ngươi cùng ta đi tới một nơi nha ~ "

Tiểu Hỏa lại run lập cập, trời sập rồi, trời sập mất rồi!!!!

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Sau giờ ngọ, Bát Thiện thôn cũng không có cái gì khác lạ, còn chưa tới ban đêm, nhưng thôn dân Bát Thiện thôn đều lấy săn thú làm nghề mưu sinh nên hầu hết mọi người đã vào rừng săn thú. Tây Phong đi vào thôn, thôn trưởng không có ở đây, một đại thẩm cầm ghế đưa cho bọn nàng ngồi, hỏi: "Chuyện của Nhân Tử như thế nào rồi?"

Tây Phong nói: "Đại thẩm yên tâm, đợi lát nữa thấy Nhân Tử, hết thảy mọi chuyện đều có thể giải quyết."

Đại thẩm trấn an nói: "Vậy thì tốt, Nhân Tử là một cô nương tốt, chính là có hơi không hiểu chuyện."

"Không hiểu chuyện?"

"Nàng khác với những đứa trẻ khác, thích chơi đùa cùng với dã thú, những con vật đó tuy đều voi cùng nguy hiểm, vậy mà lại không hề gây tổn hại đến Nhân Tử, thật là kỳ quái." Đại thẩm vừa tán gẫu vừa nhặt đậu nói, "Mỗi lần Nhân Tử nhìn thấy chúng ta đi săn thú trở về, lại khuyên chúng ta đừng tiếp tục săn thú nữa, nhưng mà thôn chúng ta nhiều thế hệ đều làm thợ săn, không săn thú nữa thì ăn cái gì mà sống?"

Tây Phong như suy tư gì đó rồi gật gật đầu: "Đại thẩm, ta muốn hỏi một chút, trước khi xuất hiện con yêu quái bắt Nhân Tử làm tế phẩm, trong thôn có phát sinh chuyện gì kì quái không?"

"Trong thôn?"

Đại thẩm nghĩ nghĩ, lắc đầu. Nàng nghiêng đầu, phụ nhân bên cạnh liền thò qua nói: "Có đấy, ngay trước một ngày khi yêu quái xuất hiện, châu chấu bay thành đàn, có cóc nhảy lên bờ. Cả đàn châu chấu đem che khuất bầu trời, vô cùng đông đúc, thế nhưng chúng lại không ăn hoa màu của chúng ta. Còn có cóc nữa, nhung nhúc đầy đất, nhảy loạn xạ, hù chết ta."

Tây Phong bất chợt muốn nói: "Chúng thoạt nhìn như là đang chạy trốn?"

"Đúng đúng đúng, ngày hôm sau liền có yêu quái đến đây muốn tế phẩm, chúng ta nghĩ nhất định là yêu quái kia chora oai phủ đầu chúng ta."

Thanh Uyên hỏi: "Ra oai phủ đầu là gì?"

Tiểu Hỏa giải thích: "Chính là cho ngươi thấy sự lợi hại trước."

"Ồ."

Tây Phong lại hỏi: "Hôm đó Nhân Tử đang làm cái gì?"

"Ai mà biết được, nàng cả ngày chạy vaoc trong rừng, ở đó suốt cả nửa ngày. Cũng may chúng ta dân phong khai hoá, mọi người đều biết nàng là một cô nương tốt, nếu không thế nào cũng cho rằng nàng có tình lang trong rừng, làm chuyện không thể cho ai biết."

Thanh Uyên lại hỏi: "Cái gì là chuyện không thể cho ai biết?"

Tiểu Hỏa giải thích nói: "Chính là cái chuyện ấy ấy."

"Cái gì là cái chuyện ấy ấy?"

"Chính là......"

Tây Phong nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hai người các ngươi, có thể hay không đừng - có - chen - ngang - lời - ta?"

Tiểu Hỏa ngồi xổm trên vai Thanh Uyên vừa nghe, thẳng lưng, đắc ý nhìn nàng - tới đây, có giỏi thì đến đánh ta đi.

Nó còn chưa kịp đắc ý xong, đã thấy Tây Phong chụp một phát.

"Bang."

Chụp xong quả câu lông ném lên trời tâm tình Tây Phong vô cùng thoải mái, nàng bình tĩnh mà vỗ vỗ vai Thanh Uyên, cười lấy lòng: "Có con sâu."

Đại thẩm xem đến hoảng hốt: "Ngươi đối xử với tiểu tuỳ tùng như vậy cũng được à?

Dù nhỏ bé nhưng nó vẫn là một tiểu yêu quái."

"Không cần lo." Tây Phong xem sắc trời, nói, "Ta đi một chuyến đến nhà của Nhân Nhân cô nương đây."

Bát Thiện thôn cũng không lớn, ước chừng có hơn một trăm hộ nhân gia, Tây Phong không phải đứa mù đường, đi qua một lần liền nhớ đường đến nhà Nhân Tử.

Sơn thôn được xây trên núi, bốn phía núi vây quanh, trừ con đường đến cái trấn nhỏ, ba con đường còn lại vượt qua núi này lại thấy núi khác.

Cho nên thôn dân nơi này lấy nghề săn thú để kiến sống cũng là việc đương nhiên.

Mỗi ngọn núi đều có Sơn Thần, mà nếu không có Thần thì cũng có Yêu.

Người có thất tình lục dục, núi cũng có.

Chỉ là một người bình thường thì không thể nhìn thấy được.

Nghĩ đến Sơn Thần, Tây Phong lúc này mới nhớ tới Tiểu Yêu đáng thương kia, hỏi: "Thanh Long đại nhân, Hắc Yêu kia ngươi xử trí nó như thế nào?"

"Tại sao phải xử trí?"

"Nó tự tiện đánh thức ngươi."

"Nó đã phí nhiều sức lực để phá vỡ phong ấn, không dễ dàng gì, nỗ lực như vậy khó có yêu quái nào làm được, cho nên ta khen ngợi nó." Thanh Uyên khó hiểu nói, "Nhưng mà nó vẫn khóc, cầu xin ta tha cho nó."

"......" Tây Phong thật là...... Chưa bao giờ gặp qua nhân vật nghịch thiên nào thật thà như vậy.

Nhưng mà thành thật như vậy, trong mắt người khác, chính là cạm bẫy, cạm bẫy đó.

"Cho nên ngươi vì sao lại phong ấn chính mình lại?"

Ánh mắt Thanh Uyên ngước lên, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt thâm thúy. Trong lòng Tây Phong căng thẳng, chỉ sợ bên trong, có ẩn tình lớn.

"Quá nhàm chán."

"......" Tây Phong gãi gãi lỗ tai, "Hả?"

"Nhàm chán."

"......"

Nàng có phải bị Thanh Long lừa gạt hay không???

Nàng hoàn toàn không tin lời hắn nói!

Một hơi hỏi hắn nhiều vấn đề như vậy, Tây Phong có chút chột dạ, dựa theo lệ kết giao thông thường, nàng cảm thấy phải lấy ra chút vấn đề để trao đổi mới có thể bảo đảm tình hữu nghị của hai người bền vững - không đúng, là bảo đảm nàng an toàn mới chuẩn. Nàng hào phóng nói: "Ngươi có cái gì muốn hỏi ta thì hỏi đi, hỏi cái gì cũng được."

Thanh Uyên nghiêm túc hỏi: "Các ngươi vừa rồi nói "chuyện không thể để người khác biết" có nghĩa là gì?"

"...... Chủ đề tiếp theo."

"Hừm, "cái chuyện ấy ấy" có nghĩa là gì?"

"...... Chủ đề tiếp theo." Tây Phong hối hận, nàng cảm thấy hiện tại càng đắc tội Thanh Long hơn.

"Kia......" Thanh Uyên chợt hiểu ra cái gì, không hỏi nữa, "Ta sẽ không hỏi vấn đề ngươi không biết nữa. Ngươi không cần tự ái."

"......"

Tức chết đi được!

Nhưng vẫn phải duy trì nụ cười thân thiện!

Cũng may rất nhanh đã đến nhà Nhân Tử, Tây Phong bước nhanh hơn, phòng ngừa chính mình bị nghẹn chết.

Bởi vì Nhân Tử còn chưa khôi phục thần trí, cho nên mẹ của Nhân Tử không ra ngoài canh tác, đang ngồi ở cửa nhà nấu thuốc, vừa thấy Tây Phong đến liền chạy nhanh tới, ngừng lại những việc đang làm, đứng dậy tiếp đón nàng.

"Đại nương, Nhân Tử đâu?"

"Nhân Tử đang nằm trong phòng."

"Để ta vào xem."

Tây Phong đẩy cửa đi vào, tới trước cửa phòng Nhân Tử, vừa mở cửa đã thấy cái giường trống không, không thấy bóng người.

Mẹ Nhân Tử kinh hoảng nói: "Nhân Tử? Nhân Tử của ta đâu rồi?"

"Đi ra ngoài còn chưa về thôi." Tây Phong nói, "Ta biết nàng đang ờ đâu, đại nương không cần lo lắng, Nhân Tử không xảy ra việc gì đâu."

Nàng đâu chỉ không bị làm sao mà còn tung tăng nhảy nhót được ấy chứ.

Tây Phong thầm nghĩ, trấn an mẹ Nhân Tử, liền đi về hướng sau núi.

Có một số việc, cuối cùng rồi cũng sẽ tra ra manh mối thôi.

"Tây Phong."

Thanh âm thật thanh, cũng thật trong sáng, quá mức thẳng thắn nhẹ gọi, làm Tây Phong hoảng hốt trong nháy mắt. Nàng quay đầu lại nhìn lại, đối diện với gương mặt tuấn dật phi phàm của Thanh Long, trái tim thiếu nữ không kiềm chế nổi cứ đập thình thịch.

Dù cho nàng có muốn đánh hắn một trận thì đối diện với khuôn mặt đẹp đẽ đó cũng không nỡ ra tay.

Đáng chết, thế mà nàng lại bị sắc đẹp dụ hoặc! ヽ (`Д")ノ

Nàng đỏ mặt hỏi: "Làm sao vậy?"

Thanh Uyên hỏi: "Ngươi tại sao lại tên là Tây Phong?"

...... Này, cung phản xạ của hắn cũng quá dài rồi!

Tây Phong lừa gạt nói: "Bởi vì kêu Đông Phong khó nghe."

Thanh Uyên tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu, vẻ mặt tán thành.

"......" Bị nàng lừa gạt dễ như trở bàn tay vậy sao.

Thanh Long này không phải là giả đấy chứ!!!

Tây Phong đang muốn động thủ chọc một nhát vào ngực hắn, thăm dò linh lực của hắn sâu hay cạn, bỗng nhiên trong rừng truyền đến tiếng dã thú gầm nhẹ, tràn ngập ý cảnh cáo.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _