Chương 40: Chị Em Tốt Bị Hại Gây Thêm Phiền.

"Không phải, anh cả... anh phải trả lời em, đứa bé kia rốt cuộc có phải của anh không!" Đây mới là điểm quan trọng, cũng là điều Hoắc Lăng Uyên quan tâm nhất.

Nhưng Hoắc Lăng Tiêu lo lắng miệng em trai không kín, càng sợ nếu trong nhà biết việc này sẽ trực tiếp đi tìm hai mẹ con họ, vậy thì tất cả kế hoạch của anh sẽ bị quấy nhiễu.

Vì thế Hoắc Lăng Tiêu đành phải phủ nhận: "Không phải."

"Không phải? Nhưng nhìn dáng vẻ nó..."

"Trung Quốc có đến một tỉ bốn trăm triệu người, dáng vẻ giống nhau thì sao? Tóm lại chú đừng đi quấy rầy hai mẹ con họ, cũng không thể nói chuyện này cho trong nhà, nếu chú lắm lời, cẩn thận anh xử lí chú!"

Điện thoại dứt khoát bị cúp, Hoắc Lăng Uyên khó hiểu nhíu mày: "Thật là lạ, nói một hồi, vừa muốn điều tra rõ ràng lại nói đứa bé không phải con anh... trước sau mâu thuẫn thật!"

Nhưng lời anh cả nói anh không dám chống lại, anh đối với anh cả vừa là kính sợ vừa là sùng bái, bẩm sinh đã vậy, kết cục chọc giận anh cả thật rất khủng khϊếp.

Cúi đầu nhìn con trai, thấy nhóc con đỏ mắt cực kỳ đáng thương, Hoắc Lăng Uyên sờ sờ đầu con trai: "Được rồi, đàn ông con trai khóc cái gì! Không phải ngày mai lại gặp đó sao!"

Hoắc Tử Khiêm dùng tay nhỏ đáng yêu xoa xoa hai mắt đẫm lệ, vừa bước theo bố vừa nói: "Con muốn tìm bác cả, bác cả có thể để con chơi cùng anh Quân Hiên!"

Hoắc Lăng Uyên vốn đã buông tha chuyện này, nhưng nghe đến đây lập tức cúi đầu nhìn về phía con trai: "Con nói cái gì? Bác cả con dẫn bạn học kia cùng đi chơi?"

"Vâng." Nhóc con gật đầu.

"Khi nào?"

Khi nào? Hoắc Tử Khiêm mới ba tuổi, có thông minh cũng chỉ có hạn, suy nghĩ rồi nói: "Đã lâu!"

Đối với cậu em trai luôn cảm thấy chơi với anh Quân Hiên bao nhiêu cũng không đủ, một tuần trước đúng là đã lâu rồi.

*

Phương Nhược Ninh vốn định đón con trai xong sẽ ăn ở ngoài, nhưng lại gặp được Hoắc Lăng Uyên ở nhà trẻ khiến cô mất hồn mất vía, lập tức cảm thấy bên ngoài không an toàn, lại dẫn con trai về nhà.

Mới vừa vào tiểu khu di động đã vang lên, Phùng Tuyết Tĩnh gọi đến.

"Đi công tác về rồi?"

"Về rồi." Lòng còn sợ hãi, Phương Nhược Ninh nói chuyện có phần hữu khí vô lực.

"Đây là làm sao vậy, đi công tác về mệt?"

Trong lòng quá phức tạp, cấp bách muốn có người để xả ra, Phương Nhược Ninh lập tức nói: "Buổi tối cậu có việc gì không? Không có việc gì thì đến đây một chuyến đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Nghe giọng điệu của bạn tốt, Phùng Tuyết Tĩnh lập tức nghiêm túc hẳn: "Làm sao vậy?"

"Hai ba câu trong điện thoại không nói rõ được, sau khi tan tầm cậu qua đây đi, ăn cơm ở nhà."

"Được, vậy lát nữa gặp."

Dẫn con về nhà, Phương Nhược Ninh mở tủ lạnh ra nhìn, không có đồ ăn gì.

Tầm này rồi cũng không định đi ra ngoài mua đồ ăn, dứt khoát dùng di động đặt hàng, chọn một ít đồ tươi, rau dưa và hoa quả, dùng thời gian dạo chợ mua đồ ăn để chơi cùng con trai.

Hai mẹ con ngồi xuống bên bàn trà, Phương Nhược Ninh ôm con trai vào lòng, cậu nhóc vẫn nghiên cứu cái lâu đài gỗ Harry Potter đã được lấy về nhiều ngày, thật ra đã sớm hoàn mỹ xếp xong, nhưng con trai lại phá đi xây lại.

"Hiên Hiên, mấy ngày nay con ở trong nhà chú Vệ thế nào?" Ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt non mềm của con trai, Phương Nhược Ninh nhìn con trai chằm chằm, nhìn sao cũng không đủ.

"Khá tốt, bà nội Vệ rất thích con, đối với con rất tốt."

Bà nội Vệ?

Phương Nhược Ninh sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, hóa ra là nói mẹ của Vệ Vân Triệt, bà nội của Vệ Chanh Chanh.

"Vậy mấy ngày nay ở nhà trẻ học gì thế?"

Cậu nhóc dường như có chút ghét bỏ: "Không học gì, Hoắc Từ Khiêm đều phiền con."

Phiền?

Dù cô cũng sợ hãi người Hoắc gia nhưng Phương Nhược Ninh vẫn dạy bảo: "Giữa bạn bè không nên nói chuyện không lễ phép như vậy, không có giáo dưỡng. Cậu ấy là thích con mới vẫn luôn dính lấy con."

Phương Quân Hiên im lặng.

Phương Nhược Ninh nghiêng đầu nhìn con trai: "Con không thích cậu ấy sao?"

"Cũng không phải không thích..." Phương Quân Hiên cau mày, còn nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Chỉ là, cậu ta rất thích khóc, con không để ý đến cậu ta cậu ta sẽ khóc ngay, rất phiền."

"..." Phương Nhược Ninh có chút cạn lời, vị tiểu thiếu gia Hoắc gia kia lại dính người như vậy? Thế cũng khoa trương quá rồi.

Hai mẹ con hàn huyên một lát, chuông cửa vang lên, nhân viên giao hàng đưa đồ ăn và hoa quả đến.

Rửa sạch trái cây bày ra bàn, đặt trà lên trên bàn, Phương Nhược Ninh dặn dò con trai tự mình chơi trước, cô vào phòng bếp làm bữa tối.

Không được bao lâu chuông cửa đã vang lên, biết là bạn tốt đến, Phương Nhược Ninh kêu con trai ra mở cửa, hai mắt nhóc con nhìn chằm chằm lâu đài gỗ, vội vàng ra mở cửa.

"Chào mẹ nuôi ạ."

Phùng Tuyết Tĩnh nhìn thấy con trai nuôi cũng thật thích, chỉ là còn chưa kịp ngồi xổm xuống ôm hôn con trai thì người ta đã vội vàng chạy về trước bàn trà.

"Tiểu Tĩnh đến rồi hả."

Phùng Tuyết Tĩnh buông túi xách, theo tiếng đi vào phòng bếp: "Sao lại không ra ngoài ăn chứ, ăn ở nhà phiền phức bao nhiêu."

Phương Nhược Ninh thở dài: "Bên ngoài không an toàn."

"Không an toàn?" Phùng đại tiểu thư nghe vậy thì không hiểu thế nào, trừng mắt nhìn cô: "Có ý gì?"

Phương Nhược Ninh quay đầu lại nhìn phòng khách một chút, thấy con trai chuyên chú liều mạng xếp lâu đài gỗ, sắc mặt trầm xuống vài phần, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Cậu đoán buổi chiều tớ đến nhà trẻ đón Hiên Hiên đã gặp ai?"

Phùng Tuyết Tĩnh cầm quả cà chua đã rửa sạch cắn một miếng, nhàn nhạt tùy ý hỏi: "Gặp được ai?"

"Hoắc Lăng Uyên."

"Hoắc Lăng Uyên?" Vẻ mặt Phùng Tuyết Tĩnh cũng ngẩn ra, sau đó mới chậm rãi nhai nuốt: "Anh ta nhận ra cậu?"

"Sao có thể." Phương Nhược Ninh trắng mắt liếc cô ấy một cái: "Cũng gần năm năm rồi, lại là trong bóng tối, sao có thể nhớ rõ tớ trông thế nào chứ."

"Vậy cậu sợ cái gì?"

Phương Nhược Ninh nhíu mày lắc đầu: "Lòng tớ không yên, tuy rằng anh ta không biết tớ là ai, nhưng anh ta vừa nhìn Hiên Hiên lại nói thằng bé giống anh cả anh ta, hẳn là sau khi tớ đi anh ta nhất định sẽ gọi điện thoại cho Hoắc Lăng Tiêu, nhắc đến Hoắc Lăng Tiêu..."

Nhắc đến Hoắc Lăng Tiêu tâm trạng Phương Nhược Ninh càng buồn bực.

Phùng Tuyết Tĩnh cũng nghe ra sự ngập ngừng của cô, mắt đẹp liếc một cái: "Nhắc đến Hoắc Lăng Tiêu lại làm sao?"

Phương Nhược Ninh tiếp tục khom lưng rửa rau, đột nhiên im lặng, nhưng chỉ nhìn nghiêng cũng có thể thấy một bên gò má và tai cô đều đã đỏ cả.

Việc kia quá khó mở miệng, dù cho là chị em tốt thì cô cũng không nói thành lời được.

Phùng Tuyết Tĩnh là một người nóng nảy, ghét nhất dáng vẻ ấp a ấp úng này, lập tức hỏi: "Hoắc Lăng Tiêu làm sao? Cậu đi công tác về sao giống như thay đổi thành một người khác vậy."

"Hoắc Lăng Tiêu..." Phương Nhược Ninh đột nhiên xoay người lại, sắc mặt đỏ bừng, đến cả ánh mắt cũng ngập xấu hổ và giận dữ như muốn nhỏ nước: "Tiểu Tĩnh, hiện tại tớ đang không biết làm sao đây, không phải hôm qua là sinh nhật tớ sao, vốn chỉ nghĩ là có cậu biết, không ngờ đến Hoắc Lăng Tiêu cũng biết. Sau đó anh ta tự mình làm chủ làm một bữa tiệc sinh nhật cho tớ, khiến tớ cảm thấy cực kỳ lãng mạn tuyệt vời, suýt nữa đã mất khống chế làm ra chuyện dẫn đến hiểu lầm, nhưng người ta lại chỉ nói đây là đãi ngộ của công ty, thế còn chưa hết, mấu chốt là tối hôm qua tớ không cẩn thận uống nhiều quá, sau đó, sau đó..."

Phương Nhược Ninh vung tay, thật sự không nói lên lời, mặt đỏ như bị thiêu, cô chỉ cần nhớ đến việc này, thì trong đầu đã hiện lên từng màn tối hôm qua, thân thể cũng mất tự nhiên theo, giống như vẫn còn đang trải qua trận mưa rền gió dữ đó vậy.

Phùng Tuyết Tĩnh nghe xong ngây người, cà chua đặt bên miệng cũng quên cắn, trừng mắt nhìn cô, nhẹ giọng không dám tin tưởng: "Sau đó... các ngươi lên giường?"

Cả người Phương Nhược Ninh phát run, nhìn chị em tốt gật gật đầu: "Ừ."

Phùng Tuyết Tĩnh cứng đờ tại chỗ, cũng mất đi khả năng phản ứng.

Một hồi lâu sau Phương Nhược Ninh mới phục hồi lại tinh thần, hít vào một hơi nói với bạn thân: "Tiểu Tĩnh, cậu nói nên làm sao bây giờ? Tớ thật muốn dẫn Hiên Hiên rời đi, nhưng công việc bên này, lại còn những chuyện linh tinh rối loạn ở Phương gia kia nữa... Những chuyện này cũng không là gì, nếu tớ mạnh mẽ dẫn nó đi, anh ta nhất định sẽ không cho phép."

Phùng Tuyết Tĩnh vội vàng trấn an: "Cậu đừng gấp, chúng ta nói từng chuyện từng chuyện một, các cậu phát sinh quan hệ, sao lại vậy... Hoắc Lăng Tiêu nói thế nào?"

Phương Nhược Ninh nhớ lại lời Hoắc Lăng Tiêu đã nói, không nhịn được lại oán giận: "Xảy ra chuyện thế này, có hại là tớ chứ nhỉ? Tớ không cần anh ta chịu trách nhiệm, việc này lẽ ra nên bỏ đi. Nhưng anh ta lại nói do tớ chủ động, do tớ coi anh ta là Lâm Lãng, ôm không buông tay, anh ta còn chẳng biết xấu hổ nói mình là người bị hại, cho nên anh ta có yêu cầu với tớ!"

"Yêu cầu gì?"

Phương Nhược Ninh ngước mắt, nhìn từ cửa phòng bếp ra phòng khách, thấp giọng chậm rãi nói: "Anh ta muốn làm bố nuôi của Hiên Hiên, sau này thường xuyên gặp được Hiên Hiên."

Phùng Tuyết Tĩnh cũng quay đầu nhìn về phía con nuôi khiến cho người ta thích đang trong phòng khách, nhíu mày: "Chỉ mỗi yêu cầu này?"

"Ừ."

"Thế này... không khỏi có chỗ không tưởng tượng nổi đi? Anh ta thích Hiên Hiên vậy hả?"

"Đây mới là lo lắng của tớ, tớ càng hoài nghi có phải anh ta đã biết được gì hay không, nhưng nếu đã biết, anh ta còn xảy ra quan hệ với tớ, tớ cảm thấy người này không khỏi cũng..."

Rốt cuộc, nếu đã biết chân tướng, cũng nên biết cô là người phụ nữ đã từng ngủ với em trai mình chứ, vậy trong lòng anh ta chẳng lẽ không có kiêng kị sao?

"Đúng là có điểm quỷ dị, nhìn qua có chút giống như chơi xấu." Phùng Tuyết Tĩnh nhíu mày nói.

Phương Nhược Ninh nhìn về phía cô ấy: "Cậu cũng cảm thấy như vậy? Tửu lượng của tớ cũng coi như được, sao có thể say đến mất hết ý thức? Sau đó ngẫm lại, tớ nghi là rượu tối hôm qua có vấn đề, nhưng đường đường là Hoắc Lăng Tiêu, anh ta chẳng lẽ sẽ dùng thủ đoạn xấu xa như đi hạ thuốc một cô gái? Tớ nghĩ không ra, hiện tại chuyện phát triển đến bước này tớ thật sự không biết nên làm sao đây, hôm nay lại gặp phải Hoắc Lăng Uyên, tớ thật cảm thấy... tớ không thể tiếp tục ngây người ở đây nữa..."

Phùng Tuyết Tĩnh nhìn cô đồng tình: "Nhưng nếu cậu muốn đi cũng nên nói rõ với Hiên Hiên."

Phùng Nhược Ninh lắc đầu: "Nói không được, phỏng chừng chỉ có thể lừa."

"Cậu tính đi thật?"

"Vậy làm sao bây giờ? Tớ ở lại cho dù hiện tại không bị Hoắc gia phát hiện, vậy sớm muộn gì việc kia cũng bị bại lộ, tớ không thể để bọn họ cướp Hiên Hiên đi!" Phương Nhược Ninh cực kỳ kiên quyết.

"Nhưng nếu... Hoắc Lăng Tiêu đã không từ chối xảy ra quan hệ với cậu, đó có phải đã nói lên rằng, thật ra anh ta cũng có ý với cậu? Nói như vậy..." Phùng Tuyết Tĩnh nhìn chằm chằm cô cười cười, suy nghĩ đột phá: "Hoặc là, cậu cứ ở bên Hoắc Lăng Tiêu đi, như vậy các cậu vẫn là người một nhà, Hiên Hiên cũng sẽ không bị tách khỏi cậu... mọi người đều vui vẻ."

Phùng Nhược Ninh hung hăng liếc chị em tốt một cái, thấp giọng trách mắng: "Đầu óc cậu bị đứt dây thần kinh nào hả! Nếu thân phận của Hiên Hiên bị bại lộ, gia đình của Hoắc Lăng Uyên sẽ tiêu đời! Tớ còn ở bên nhau với Hoắc Lăng Tiêu? Cùng ở dưới một mái nhà? Đứng ở góc độ của Hoắc Lăng Uyên, vô duyên vô cớ lại lòi ra một đứa con, mẹ con trai lại còn là chị dâu, trong lòng anh ta sẽ cảm thấy thế nào? Vợ anh ta thấy tớ lại cảm thấy thế nào? Chỉ sợ toàn bộ Hoắc gia sẽ đá yêu tinh hại người là tớ đây đi mất!"