Sau khi tiễn các vị đối tác người Anh lên xe, Hoắc Lăng Tiêu quay lại nhìn người phụ nữ bên cạnh, giọng điệu trầm lắng trở nên nhẹ nhàng hơn trong gió đêm: "Luật sư Phương, đã muộn rồi, tôi đưa cô về."
Phương Nhược Ninh giật mình, ấp a ấp úng: "Không cần đâu, Hoắc tổng, tôi có thể tự bắt taxi về. Rất tiện đường."
“Đây không phải là lần đầu tiên. Luật sư Phương sao lại xa cách như vậy?” Có vài phần mập mờ ẩn ý không rõ xen lẫn trong giọng điệu lạnh lùng của người đàn ông.
Phương Nhược Ninh: "..."
Càng đôi co sẽ càng khiến người khác để ý. Nghĩ đi nghĩ lại, đành phải phải lên xe.
Người lái xe là Lý Quyền, ngồi cạnh ghế lái là thư kí Trần. Xe vừa khởi động, Phương Nhược Ninh giả vờ bình tĩnh nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy một âm thanh giống như tiếng cửa sổ xe hạ xuống.
Khi quay đầu lại, đột nhiên choáng váng!
Giữa hàng trước và hàng sau, một tấm vách ngăn lặng lẽ được nâng lên.
Trong vô thức, cô mở to mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Sắc mặt của Hoắc Lăng Tiêu rất bình tĩnh, trước khi cô lộ ra vẻ hoảng loạn cùng sợ hãi, giọng nói lạnh lùng của anh đã vang lên: "Đứa nhỏ đang ở cùng ai thế?"
"..." Phương Nhược Ninh trong đầu tràn đầy nghi hoặc, cô không biết người này có dụng ý gì, ngay cả người nhà cũng không vượt quá giới hạn như vậy, nhưng nhìn tấm vách nâng cao ngăn cách phía trước và phía sau, cô không thể không đề phòng.
Ép mình bình tĩnh lại, cô lịch sự nói: "Cảm ơn Hoắc tổng đã quan tâm. Để gửi người trông giúp. Một lát sẽ đón về".
"Bố của đứa bé đâu?"
Phương Nhược Ninh có chút cắn rứt lương tâm, ngay lập tức định thần suy nghĩ và tìm ra lý do: "Tôi ly hôn."
“Ly hôn?” Hoắc Lăng Tiêu nhìn qua, bình tĩnh phun ra hai chữ.
“Vâng… anh ấy xuất thân là luật sư, bào chữa rất giỏi..vợ chồng tôi không hợp. Anh ấy đã bao nuôi một người phụ nữ bên ngoài, bị tôi bắt quả tang tại chỗ. Tôi ly hôn và quay trở lại Trung Quốc với con tôi…”
“Có lẽ Hoắc tổng sẽ nghĩ anh ta là một tên cặn bã…”
"Đứa nhỏ không giống cô, có lẽ giống bố."
Toàn thân Phương Nhược Ninh căng cứng, cô chỉ hy vọng về nhà sớm, nếu không cô không thể tiếp tục trả lời những câu hỏi như này thêm nữa.
"Vâng... Thực ra thằng bé cũng không khác tôi mấy. Có thể là do gen lặn trong tôi đã phát huy trong người thằng bé."
“Thật sao?”
“Vâng…” Trái tim cô như sắp nổ tung, Phương Nhược Ninh muốn phát điên lên, hối hận vì đã lên xe này.
Người đàn ông không nói thêm lời nào, bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt và bối rối không thể giải thích được. Phương Nhược Ninh càng lúc càng khó chịu, thở thôi cũng phải thận trọng.
Cuối cùng, cô phải lấy điện thoại ra và giả vờ bình tĩnh lướt xem.
Những tưởng cô sẽ mãi căng thẳng thế này tới lúc xuống xe, lại bất ngờ nghe thấy tiếng "Rầm…", chiếc Bentley Mulsanne đang lái êm ái bất ngờ bẻ lái gấp, cô hét lên, toàn thân ngã về phía người đàn ông bên cạnh.
Sau đó, lại một lần phanh gâos! Cơ thể cô theo quán tính ngã trở lại phía bên kia!
May mắn thay, Hoắc Lăng Tiêu phản ứng cực kỳ nhanh chóng, ngay lập tức ôm vai cô, chiếc xe dừng lại đột ngột khiến hai người ngã lên ghế cùng nhau.
Tai nạn xảy ra quá đột ngột khiến Hoắc Lăng Tiêu cũng không kịp phản ứng, cả người đều có chút bối rối Khi bình tĩnh trở lại, Phương Nhược Ninh giật mình ngẩng đầu lên.
Tuy nhiên, cô lại không để ý tay mình đang đặt ở đâu, chỉ nghe thấy người đàn ông khịt mũi và toàn thân đột nhiên cứng đờ thành một tảng đá.
"Tôi xin lỗi! Tôi có làm anh bị thương không?" Phương Nhược Ninh ngay lập tức hỏi khi nghe thấy giọng nói đau đớn của anh. Cô thấy ánh đèn neon trên đường phố soi chiếu khuôn mặt đẹp trai và trang nghiêm của anh đang dần trở nên căng thẳng với hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Hoắc Lăng Tiêu tuy rằng có bạn gái, nhưng hắn chưa bao giờ cùng cô ta tiếp xúc thân mật, làm loại chuyện nam nữ yêu nhau. Lúc này lại bị một người phụ nữ dùng tay chạm đến đột ngột khiến cho cảm xúc sâu thẳm phòng kín trong lòng chảy tràn từ sống lưng tới bụng.
Có điều, người phụ nữ người phụ nữ này đang giả ngu hay thực sự ngu ngốc mà thậm chí còn không nhận ra tay mình đang ở đâu!
Chịu đựng đến cực điểm, anh gằn giọng, lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp kia: "Phương tiểu thư, tay của cô!"
Phương Nhược Ninh sau 2 giây mới chợt nhận ra, nơi vốn dĩ mềm mại đột nhiên có kết cấu cứng rắn như ma thuật, cô trợn tròn hai mắt, đột nhiên như bị sét đánh. "A…” tiếng hét vang lên đột ngột.
"Tôi xin lỗi, Hoắc tổng, tôi xin lỗi, tôi không cố ý"
Kết quả là, cô di chuyển quá nhanh lại vô tình va vào đầu, liền nắm chặt lấy phần tóc trên đỉnh đầu của mình vì bối rối.
Cùng lúc đó, Lý Quân vội vàng hỏi từ trong thùng xe: “Hoắc tổng, anh không sao chứ?"
Sắc mặt Hoắc Lăng Tiêu sắc mặt lạnh băng, lông mày nhíu chặt, giọng nói của anh khiến Phương Nhược Ninh cảm thấy anh giống như đang phải chịu một cơn đau dữ dội nào đó: "Không sao, đã xảy ra chuyện gì?"
Xe phía trước bên phải đột ngột chuyển làn, xe phía trước không kịp né và va chạm từ phía sau, rất may tôi đã kịp thời dừng lại. "
Hoắc Lăng Tiêu không nói được gì, thêm vào đó cảm giác nóng bỏng cứng rắn đã mất từ lâu ở bụng dưới xuất hiện khiến anh giật mình, nhất thời nhíu chặt mày.
Phương Nhược Ninh ngẩn ra, ngồi ở ghế bên cạnh, chỉ nghĩ tới nơi vừa rồi tay chạm phải.
Nếu cô đoán đúng, cô vừa đè vào…‘cậu nhỏ’ của anh ta.
Trời ơi, thật muốn chết mà…
Loại chuyện này làm sao lại có thể xảy ra vào ngay ngày đầu tiên cô hợp tác với thân chủ mới, đối phương sẽ nghĩ gì về cô đây?
Hơn nữa, vừa rồi cô vô tình chạm phải, Hoắc Lăng Tiêu nhanh chóng có phản ứng, chẳng lẽ…
Hai má cô bỏng rát, cô xấu hổ đến mức hận không thể nhảy xuống xe chạy thoát ngay lập tức!
Rồi bọn họ sẽ gặp gỡ và làm việc cùng nhau trong tương lai như thế nào? Thật là điên rồ!
Trong khi Phương Nhược Ninh xấu hổ đến mức muốn chết, tâm trạng của Hoắc Linh Hạo lúc này lại có chút xao động, thậm chí hưng phấn.
Sau đêm năm đó, anh mắc một căn bệnh khó giải thích, ngoài hiện tượng thân thể ngắn ngủ mỗi sáng, khi tiếp xúc với phụ nữ, thậm chí rất mập mờ và thân mật, anh lại không có hứng thú gì.
Thời gian ở bên Nghê Diệc Khả không phải là quá ngắn, đối phương đã hơn một lần ám chỉ rằng mối quan hệ của họ có thể thân thiết hơn, thậm chí còn dụ dỗ anh.
Nhìn cơ thể phụ nữ trẻ trung gợi cảm, anh cũng muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông phong độ, nhưng khi Nghê Diệc Khả ngồi trong vòng tay anh, anh dù rất phấn khích vui vẻ cũng không muốn làm gì hơn.
Cuối cùng, anh chỉ đành đẩy cô ra, giả vờ là một quý ông đứng đắn và kiếm cớ để ra ngoài.
Sau khi đi khám, tất cả các xét nghiệm đều cho thấy anh vẫn bình thường. Cuối cùng, bác sĩ chẩn đoán có lẽ anh đã mắc rào cản tâm lý.
Anh cho rằng bệnh không thể chữa khỏi, nhưng anh không nghĩ rằng cái bóng mà người phụ nữ này để lại trên người anh lại phải do người phụ nữ này hóa giải?
Trong im lặng, người đàn ông cảm thấy rõ ràng xung lực căng thẳng và kí©h thí©ɧ ở eo và bụng của mình, cả người anh nhanh chóng nóng bừng lên.
Sau một lúc dừng lại, chiếc xe Bentley Mulsanne khởi động lại trên đường. Trên ghế sau, Phương Nhược Ninh nhìn về phía bóng đèn neon bên đường, lúng túng không biết nên nói cái gì.
Người đàn ông bên cạnh cô không nói một lời, cô nghĩ, chắc hẳn anh ta cũng đã nguôi ngoai rồi chứ? Đầu óc cô choáng váng, cô tự hỏi làm sao người này lại như thế, chỉ cần chạm vào thôi mà đã....
Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe lại dừng ở đèn giao thông.
Sự im lặng tiếp tục trong khoang phía sau khiến Phương Nhược Ninh cảm thấy không khí như đông cứng lại, trên mặt cô vẫn chưa hết nóng, cô nghĩ nếu cứ im lặng như thế này thì thực sự sẽ gϊếŧ chết cô, nên cô di chuyển cơ thể và giải tỏa. Cô khẽ hắng giọng, giả vờ bình tĩnh, đảo mắt nhìn về phía anh, giọng nói cô trầm xuống với lương tâm cắn rứt: "Hoắc tổng...tôi xin lỗi vừa rồi…Tôi, tôi thực sự không cố ý…"
Hoắc Lăng Tiêu đang xem cô giả câm đến cuối cũng không nghĩ cô vẫn có dũng khí nói lời xin lỗi.
Trong không gian tĩnh mịch và mờ mịt, người đàn ông trầm mặc cười, "Nếu một lời xin lỗi có ích, cần luật sư các cô làm gì?"
Sao cơ?
Phương Nhược Ninh sửng sốt, ý của anh ta là gì?
Cô còn chưa nghĩ ra, cánh tay đột nhiên bị một lực nắm lấy, trái tim cô sợ hãi nhảy dựng lên, không có thời gian phản kháng, cô đã bị người đàn ông ôm vào trong vòng tay.
"Hoắc tổng, anh..."
“Luật sư Phương” Con ngươi sâu hẹp và nghiêm nghị của người đàn ông ẩn chứa nụ cười khinh thường, giọng điệu chậm rãi: “Hóa ra cô không chỉ có năng lực kinh doanh mà về phương diện đàn ông cũng rất đỉnh cao. "
Phương Nhược Ninh đang nằm trong vòng tay anh, nghe những lời nói ngạo mạn và phù phiếm của anh bên tai, trái tim anh như nghẹn lại, và khuôn mặt cô dần tái đi.
Người đàn ông này, tưởng rằng cô cố ý?
“Vậy thì kể từ bắt đầu tán tỉnh, cô phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ?” Khuôn mặt tuấn tú từ từ áp xuống, mũi thẳng của nam nhân lướt qua cổ cô, càng thêm ôn nhu.