Chương 14: Biết Rằng Đây Là Điều Không Thể Tránh Khỏi

Sau khi đến khách sạn, Phương Nhược Ninh đẩy cửa bước vào, trong phòng đã có một vài người.

“Luật sư Phương, cuối cùng cô cũng đến, vốn tưởng cô không đến.” Trưởng phòng Chung nhìn thấy người phụ nữ tẻ trung xinh đẹp bước vào, lập tức tươi cười chào hỏi.

Phương Nhược Ninh lúng túng cười: "Xin lỗi, trưởng phòng Chung, có chuyện ở nhà đã nên tôi đến trễ."

"Không thành vấn đề, mỹ nữ đáng để chờ!"

Phương Nhược Ninh phép cư xử xã giao thông thường giữa người với người.

Ngồi bên cạnh Vệ Vân Triệt, Phương Nhược Ninh trực tiếp nói nhỏ: "Sư huynh, em không muốn uống rượu, lát nữa anh giúp em."

"Đừng lo lắng, có anh ở đây, sẽ không bắt em uống." Vệ Vân Triệt đã chăm sóc Phương Nhược Ninh không phải ngày một ngày hai, nhưng khi thấy cô không tim không phổi như thế anh lại phải mang cảm xúc trong lòng che giấu thật kĩ: "Quân Hiên sao rồi? Anh đã bảo em đưa thằng bé đến nhà anh, em lại nhất định không chịu.”

"Không sao đâu, dì Lâm rất tốt, hơn nữa dì ấy cũng là người thân của bạn thân em. Nhờ cô ấy chăm sóc thằng bé mấy tiếng."

"Ừ, vậy được rồi."

Nhìn xung quanh, ngoài ba người của công ty luật Vân Thiên còn có một vị phó chủ tịch của Hoắc thị, một số lãnh đạo và chuyên gia có năng lực trong bộ phận pháp lý.

Thực sự không có Hoắc Lăng Tiêu.

Tâm trạng căng thẳng cũng được thả lỏng, Phương Nhược Ninh thầm thở phào, nụ cười trên mặt cũng trở nên tự nhiên một chút.

Bữa tiệc đã diễn ra được một nửa, trưởng phòng Chung đột nhiên trả lời điện thoại. Phương Nhược Ninh đột nhiên có dự cảm xấu trong lòng khi thấy giọng điệu của ông ta.

Quả nhiên, khi cúp điện thoại, trưởng phòng Chung nhìn Vệ Vân Triệt.

"Luật sư Vệ, Hoắc tổng đang tiếp đãi một vị khách quan trọng ở tầng cao nhất. Trong khi thảo luận, anh ấy đang nói về việc hợp tác thì xảy ra một số vấn đề pháp lý muốn tham khảo ý kiến. Anh có thể để luật sư Phương lên đó được không?"

Đầu óc Phương Nhược Ninh quay cuồng, đôi đũa trên tay suýt chút nữa rơi xuống.

Tại sao muốn gọi cô ấy đi lên?

Nhìn phản ứng của cô, Vệ Vân Triệt cười nói: "Vậy đi, để tôi lên đó một chuyến."

Trưởng phòng Chung nói: "Là thế này, đối tác là một người Anh, lại là nữ giám đôc ưu tú thanh lịch của một trung tâm thương mại. Tất cả đàn ông của chúng ta đều uống rượu, ai nấy đều có chút say. Nói chuyện trao đổi thân thiết lại thì không ổn lắm. Phải rồi…không phải luật sư Phương vừa mới trở về từ Anh quốc sao? Vậy nên việc giao tiếp không thành vấn đề, và giữa phụ nữ với nhau cũng thuận tiện hơn. "

Khi Phương Nhược Ninh nghe thấy điều này, cô không thể giải thích được rằng đây chỉ là một trò đùa- sao lại có thể trùng hợp như vậy được!

“Nhược Ninh?” Vệ Vân Triệt quay sang nhìn cô ngồi bên cạnh: “Nhược Ninh?

“Dạ…” Phương Nhược Ninh định thần lại, cau mày.

“Em lên đó đi, hình tượng của bọn anh thật sự không thích hợp.” Vệ Vân Triệt chỉ vào chính mình, quả nhiên sau khi uống rượu, bộ dáng hiện tại mất đi vẻ thanh lịch của quý ông, điều mà người Anh rất coi trọng.

Nhìn những người đàn ông khác, hoặc là cà vạt chưa được thắt, hoặc là nút đã được cởi ra, hoặc tay áo đã cuộn đến khuỷu tay...

Trong phòng hỗn lộn xộn rối ren, cô không thể ở lại được nữa mà phải đối mặt với Hoắc Lăng Tiêu- mặt đối mặt, cô thật sự tiến thoái lưỡng nan.

Trưởng phòng Chung bối rối hỏi: "Luật sư Phương có khó khăn gì không?"

Bây giờ họ là cố vấn pháp lý của Hoắc thị, khi khách hàng có nhu cầu, họ phải có mặt một cách kịp thời và chính xác.

"Không đâu, trưởng phòng Chung, vậy được, ngài uống tiếp đi, tôi đi lên xem một chút."

Trưởng phòng Chung cười nói: "Cô vào thang máy, trực tiếp lên tầng cao nhất. Thư ký Trần đang chờ."

“Vâng.”

Bước ra ngoài phòng, Phương Nhược Ninh thở ra một hơi thật sâu, kiểm tra lại lớp trang điểm của mình và bước vào thang máy sau khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì.

Nghĩ đến đối tác là phụ nữ, cô cũng tự an ủi mình, Hoắc Lăng Tiêu không biết chuyện gì, chỉ cần giả vờ như không có chuyện đó, cư xử bình thường, không lộ ra manh mối, nhất định sẽ không có chuyện gì bị phát hiện.

Sau mấy dòng suy nghĩ tự trấn an, khi cửa thang máy mở ra, cô nhẹ nhàng điềm tĩnh mỉm cười.

Thư ký Trần thực sự đợi bên ngoài thang máy, thấy cô đi lên, lập tức cung kính gật đầu: "Xin chào, luật sư Phương."

"Thư ký Trần."

Hai người đi về phía sảnh tiệc nằm trong phòng VIP siêu sang trọng trên tầng cao nhất, thư ký Trần nhân tiện giải thích tình hình của các vị khách Anh.

Nói một cách đại khái, hai công ty muốn hợp tác để bắt đầu liên doanh Trung-Anh, hiện liên quan đến nhiều vấn đề khác nhau như các quy định pháp luật của hai nước.

Do đó, tìm kiếm Phương Nhược Ninh là phù hợp nhất.

Ngước nhìn quanh gian phòng, trước cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn, có bảy tám người đang ngồi trên một cái bàn tròn rất lớn, tất cả đều trang trọng, ăn mặc lịch sự chỉnh tề, đèn trong phòng sáng trưng, không khí trong lành, mọi người nói chuyện cười khẽ, thì thầm, so với căn phòng cô vừa ở quả thật khác một trời một vực

“Hoắc tổng, luật sư Phương đến rồi.” Thư ký Trần nhắc nhở, đưa tay lịch sự cung kính mời cô vào trong.

Phương Nhược Ninh đến gần, nhìn thấy người đàn ông anh tuấn, cao quý quyền lực đang ngồi ở vị trí trung tâm.

Hoắc Lăng Tiêu mặc tây trang, đi giày da, tay đeo đồng hồ sang trọng tinh tế đang cầm nĩa và dao, nghe thấy lời nói của thư ký Trần, anh tự nhiên ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đang đi tới gần mình, ánh sáng từ trên đỉnh đầu tràn xuống gương mặt anh cương nghị, đường nét như tượng tạc, đến ba phần là tinh xảo vô thực.

Khi ánh mắt chạm nhau, Phương Nhược Ninh dường như sốc vì khó tin, vội giả vờ bình tĩnh rồi khẽ gật đầu: “Hoắc tổng…”

Người đàn ông để dao và nĩa xuống, ngón tay thon dài mảnh khảnh đan xen vào nhau, khẽ liếc sang chỗ trống bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng: "Luật sư Phương, mời ngồi."

Phương Nhược Ninh cẩn thận thở ra và ngồi xuống bên cạnh Hoắc Lăng Tiêu.

Người đàn ông với vẻ ngoài tao nhã giới thiệu hai người với nhau, giọng nói chuẩn London của anh khiến Phương Nhược Ninh nhầm tưởng rằng mình vừa trở lại Anh.

“Bà Victoria lần đầu tiên đầu tư ở Trung Quốc, đồng thời cũng là một trong những đối tác quan trọng nhất của Hoắc thị trong vài năm tới ... "Sau khi giới thiệu xong, Hoắc Lăng Tiêu đột nhiên cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, nói rõ phong cách làm việc cứng rắn quyết đoán của người chủ trung tâm thương mại nước Anh kia và tình hình của công ty.

Bởi vì không tiện để người khác nghe thấy nên giọng nói cực kỳ trầm thấp, anh tiến lại cũng rất gần, Phương Nhược Ninh thấy tim mình thắt lại ngay lập tức, cô suýt chút nữa vô thức nghiêng mình tránh sang, may vẫn giữ được lý trí, chỉ là bàn tay run run, cơ thể cứng lại bất động.

Khi anh nói, luồng hơi thở quét qua tai cô cùng với những lời thì thầm nhỏ nhẹ khiến Phương Nhược Ninh thậm chí có ảo giác rằng đôi môi mỏng của anh ấy dường như chạm vào vành tai của cô, hay chỉ là hơi thở của anh? Tóm lại, anh còn chưa nói hết lời, cô đã cảm thấy khuôn mặt cùng làn da quanh cổ nóng ran, không khỏi nín thở.

Hoắc Lăng Tiêu sau khi nói xong, ánh mắt khẽ đảo qua nhìn khuôn mặt bên cạnh, thấy cô không phản ứng, anh khẽ nhíu mày, "Luật sư Phương, cô có hiểu tôi nói gì không?"

Phương Nhược Ninh giật mình, quay sang nhìn anh rồi gật đầu liên tục: "Tôi hiểu, tôi hiểu."

Nhìn nhau ở khoảng cách gần thế khiến cô cảm giác đôi mắt anh thẳm sâu như muốn hút cô vào trong. Phương Nhược Ninh càng thêm căng thẳng, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sức nóng trên khuôn mặt nhanh chóng lan toả lên tận đỉnh đầu.

Nhìn thấy bộ dạng run rẩy của cô, Hoắc Lăng Tiêu nhếch khẽ khóe miệng, quét mắt nhìn qua cô, liền thấy hai má cô ửng hồng.

Ngay cả khi người đàn ông hơn 30 tuổi trưởng thành chín chắn này trong mấy năm nay không có chút ý niệm nào về chuyện yêu đương nam nữ, nhưng hiểu biết về chuyện này không phải như một tờ giấy trắng.

Anh tự biết sức hút của mình với phụ nữ như thế nào, và người phụ nữ này cũng không ‘thoát khỏi’. Anh mới chỉ nói chuyện gần hơn một chút, vậy mà cô đã trở nên xấu hổ như thế này.

Có vẻ như điều tiếp theo không có gì khó khăn.

Khoảng cách với Hoắc Lăng Tiêu và đối tác người Anh khá xa, vì vậy Phương Nhược Ninh phải tiến lại gần hơn khi nói, và khoảng cách giữa hai người một lần nữa vô thức thu hẹp lại.

Mùi hương nam tính nồng đậm của người đàn ông bao quanh khiến Phương Nhược Ninh không biết làm sao để giữ bình tĩnh và truyền tải thông tin chính xác đến đối tác người Anh.

May mắn thay, khi người bên kia nghe tin cô đã sống ở London vài năm, lập tức cảm thấy thân thiết, chẳng mấy chốc cuộc trò chuyện trở nên bình dị và thoải mái.

Vốn tưởng rằng nhiệm vụ trong chốc lát sẽ hoàn thành, nhưng không ngờ mười giờ tối mới kết thúc bữa tiệc, Hoắc Lăng Tiêu vẫn không có ý để cô rời đi.

Trong thang máy, Phương Nhược Ninh đứng bên cạnh Hoắc Lăng Tiêu.

Tranh thủ lúc anh đang nói chuyện với đối tác người Anh, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra xem.

Có một tin nhắn WeChat từ Vệ Vân Triệt.

“Xong việc cô có thể trở về luôn, Vệ Vân Triệt đã uống quá nhiều, tôi phải đưa anh ấy về.”

Vốn dĩ Phương Nhược Ninh cũng không muốn quay lại lần nữa, đàn ông uống quá nhiều, lời nói càng ngày càng không có kiểm soát, cô là người phụ nữ duy nhất có mặt, cô không ngu ngốc mà chủ động quay về .

Trong lòng thầm nghĩ, khi Hoắc Lăng Tiêu tiễn các vị khách quý lên xe, cô ấy liền có thể về nhà.

Tuy nhiên…