Chương 22

Ăn sáng xong, tôi với Dương Thành Nam cùng nhau đến bệnh viện. Lúc đến nơi, mẹ tôi đang giúp dượng lau chân tay với mặt, tôi lên tiếng gọi, bà nhìn thấy tôi với anh đi cùng nhau thái độ ban đầu có một chút ngạc nhiên, nhưng sau hai giây ổn định lại được, bà cất giọng nói với dượng đang nằm trên giường.

- Cậu ấy là bạn trai của Vũ Ninh. Đợt vừa rồi, cũng là nhờ có cậu ấy cho nên anh mới được chuyển đến đây để cấp cứu với trị bệnh đó.

Dượng tôi trước nay là một người sống tình cảm, tính tình hiền lành, đối với người có ơn thì càng không bao giờ có chuyện mắt nhắm làm ngơ hay là quên đi, cho nên sau khi nghe mẹ tôi nói vậy, ông cũng cố gắng cựa người, hướng ánh mắt đến người đàn ông đứng bên cạnh tôi, khàn khàn cất giọng.

- Thật sự cảm ơn cậu. Nếu không có cậu giúp đỡ, tôi sợ rằng mình bây giờ đã nằm dưới mấy tấc đất rồi.

- Đều là việc nên làm cả, chú đừng để trong lòng làm gì. Việc của Ninh cũng như việc của cháu, chú cứ bình thản coi cháu như một người thân trong gia đình là được rồi.

- Chuyện này, chúng tôi…

Dượng tôi ngập ngừng, còn chưa kịp nói hết câu thì đúng lúc này bác sĩ lại đi vào kiểm tra sức khỏe. Đều là người quen, Dương Thành Nam lại cẩn thận dặn dò nhờ vả họ một lượt nữa, đến khi xong xuôi hết, chúng tôi mới lại trở về công ty. Lần này, cả hai đều đi muộn, dưới hầm gửi xe chẳng có lấy một người nào, anh bảo với tôi.

- Bác sĩ bảo tình hình của dượng cô đã ổn, có thể ra viện về nhà tĩnh dưỡng, nhưng tôi nghĩ vẫn nên ở bệnh viện thì tốt hơn. Vì thế, đến tối cô về, cô nói chuyện lại với bọn họ xem sao.

Tôi hiểu ý của anh. Nửa tháng qua, dượng tôi được chăm sóc tận tình nên cơ bản đang hồi phục rất tốt, nếu như người khác thì sớm muộn cũng được bác sĩ cho về nhà tĩnh dưỡng rồi, nhưng vì họ nể Dương Thành Nam nên vẫn giữ cho đến bây giờ. Hôm qua, mẹ tôi cũng có hỏi tôi về tất cả tiền viện phí, quả thật tôi không biết phải trả lời bà thế nào, căn bản đên chính tôi cũng còn chẳng thể rõ được, mọi thứ cổng cộng là bao nhiêu. Hôm đưa dượng đến, tất tần tật từ từ A đến Z đều là một mình anh lo, mấy lần bảo muốn hỏi, nhưng bản thân lại quên cho nên không có cơ hội. Bây giờ anh nhắc, tôi đương nhiên cũng chẳng thể làm ngơ như không biết cái gì, vì vậy tôi quyết định hướng đến anh nói chuyện.

- Tiền anh bỏ ra giúp tôi, tôi sẽ cố gắng trả lại sớm nhất có thể. Anh cũng biết, bây giờ tôi đang gặp khó khăn, không thể thu xếp ngay được.

- Chuyện đó nói sau, tôi cũng không có nói là tôi đòi cô ngay.

- Nhưng mà, chúng ta vẫn nên sòng phẳng. Tôi nghĩ, để anh không nghĩ tôi là đứa lừa đảo, chúng ta vẫn nên có một tờ giấy nợ, Có chữ kí của tôi, sau này tôi trốn, anh chỉ cần mang nó là tòa là có thể kiện tôi rồi.

- Tùy cô.

Dương Thành Nam phiền chán nhìn tôi một cái, sau đó anh không nói gì thêm nữa, dứt khoát đẩy cửa xe xuống đi lên tầng làm việc. Tôi đi sau anh, vừa vào đến phòng cũng là lúc nhìn thấy Nga đi ra từ phu vực photo. Cô ấy nhìn thấy tôi, bước chân tiến lại gần, chẳng hỏi gì dư thừa mà đi vào luôn chủ đề chính.

- Mọi thứ đã ổn hẳn rồi chứ? Tôi đi công tác bận túi bụi, cũng không có nói chuyện với ai nên không biết là dượng cô bị tai nạn. Sáng nay đến mới nghe giám đốc Hà nói.

- Ổn hết cả rồi. Không sao đâu, cảm ơn cô nhé. Mà đợt này đi công tác ở đâu thế, tôi còn tưởng cô không bao giờ nhận đi.

Nghe tôi nói vậy, Nga nhún vai một cái, cô ấy kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, ngữ điệu có một chút bất mãn.

- Đúng là không có ý định nhận đi, nhưng mà có người cứ cố đẩy đi thì phải đi thôi.

- Gíam đốc Hà à? Trước giờ chị ta đâu có chướng mắt cô cái gì đâu?

- Là quyết định của Tổng giám đốc. Anh ta điều tôi đi, tôi cũng không thể phản kháng được, chứ nếu giám đốc Hà thì cô nghĩ tôi sẽ để yên chịu trận sao?

Tôi hơi giật mình khi nghe thấy Nga nhắc đến Dương Thành Nam, bởi vì trước kia phòng ban tầng 29, muốn điều ai đi đâu cũng chỉ là giám đốc Hà quyết định và phê duyệt. Bây giờ Nga đột nhiên bị anh điều đi, đúng là có chút khó hiểu thật, nhưng mà khó hiểu ra sao tôi lại không thể tìm ra được một lời giải thích, cũng không ai dám đi chất vấn. Đơn giản chỉ là chúng tôi chỉ là cấp dưới, mà người kia là sếp, sếp nói sao toàn bộ đều phải nghe vậy mà thôi.

- Vậy à? Vậy phải ở đó bao lâu?

- Sớm muộn tôi cũng sẽ xin về.

-Vậy cố gắng lên nhé. Chúc cô thành công mỹ mãn.

Tôi gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không hướng đến Nga. Cô ấy cũng đưa mắt nhìn tôi, ban đầu chỉ là lặng lẽ quan sát, nhưng sau một hồi đột nhiên cô ấy lại nói.

- Cô có biết nguyên nhân vì sao tôi bị chuyển đi không?

- Tôi làm sao mà biết được. Cô cũng có ngày ngớ ngẩn đến thế à? Hay là sang bên đó, ai chọc giận cô nên cô mới khó chịu trong lòng, muốn quay về xả với tôi. Với cả, chuyện bị điều đi công tác là chuyện thường, đâu có gì phải khiến cho cô ngạc nhiên đến thế cơ chứ.

- Phạm Vũ Ninh ơi Phạm Vũ Ninh, tôi không nói ra không có nghĩa là tôi không biết. Cô muốn giấu tôi đến bao giờ, định không coi tôi là bạn, hay là cảm thấy tôi phiền phức nên không muốn kể bất cứ điều gì.

Tôi biết Nga nói đến điều gì. Trước nay, tôi đối với những việc bị đồng nghiệp chất vấn đều cực kì khó chịu và bực bội, thậm chí có lúc nếu đối phương quá đáng quá, bản thân còn chẳng nể nang gì mà nói thẳng vào mặt họ. Thế nhưng với Nga, cô ấy có thể được coi là người đồng nghiệp cũng như người bạn thân nhất của tôi ở thành phố này, cho nên tôi có muốn khó chịu cũng không được.

Tôi nói.

- Thật ra ban đầu cũng có ý định kể với cô hết tất cả, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy điều ấy không cần thiết, cho nên mới quyết định ép xuống.

- Không cần thiết. Phạm Vũ Ninh, cô có biết Dương Thành Nam là ai không, cô có biết quá khứ của anh ta thế nào không, biết gia đình anh ta thế nào không, mà cô đã không suy nghĩ gì liền đâm đầu vào.

- Mấy cái đó thì liên quan gì đến tôi. Tôi với anh ta chỉ là anh cần tôi có, chúng tôi đáp ứng cho nhau những thứ đối phương muốn, hợp thì tiếp tục ở, hết hợp thì sẽ tan. Với cả, tôi cũng không có yêu anh ta, cô căng thẳng lo lắng làm cái gì cơ chứ.

Nói xong, tôi lại cúi đầu lật từng trang giấy của tập tài liệu dày cộp trước mặt, đôi môi hơi mím lại đọc thầm bằng mắt lại một lượt để xem xét rồi chỉnh sửa những chỗ bị đánh dấu. Mấy ngày này, dự án The Gold đã đi vào khởi công rồi, tôi không thể bỏ bê nó được nên tất cả mọi thứ đều phải hoàn hảo nhất có thể. Một phần là để chính mình phát huy được năng lực của bản thân cho giám đốc Hà, một phần quan trọng nhất là, tôi không muốn để Dương Thành Nam thất vọng về tôi.

Thật ra, đến chính tôi cũng không hiểu lý do vì sao mà bản thân mình phải làm như vậy, cũng chẳng hiểu vì sao mỗi ngày trôi đi, bản thân lại có chút gì đó quan tâm và tò mò với Dương Thành Nam và cuộc sống của anh, trong khi trước đó chính tôi là người quả quyết yêu cầu anh thực hiện các điều khoản. Tất nhiên, khó hiểu là như thế, nhưng tôi chẳng bao giờ để cho chính mình lộ ra nhưng điều ấy, bởi vì dù sao nó cũng chẳng phải là điều hay ho gì. Những chuyện tình cảm giữa Boss và nhân viên ở xã hội này không thiếu, nhưng người Boss đó là Dương Thành Nam, thì sẽ đủ để gây ra hàng loại những tin bát quái cùng với những tin giật tít và sự bàn tán ồn ào. Tốt hơn hết, vẫn là nên cẩn thận trong tất cả các loại tình huống.

Ở bên cạnh, Nga nghe tôi nói vậy thì ngẫm nghĩ một chút, cô ấy lẳng lặng quan sát tôi, rõ ràng muốn tức giận lớn tiếng mắng chửi, nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài.

- Chúng ta tuy quen nhau chỉ có một năm, thế nhưng đối với tôi cô chính là bạn thân nhất, cũng là người tôi quan tâm và muốn bảo vệ. Tôi hiểu cô là người thế nào, cho nên Phạm Vũ Ninh, cô có chuyện gì cũng đừng nên giấu tôi, như thế chẳng khác gì cô đang vạch ra ranh giới với tôi cả. Cô thiếu tiền, tôi giúp cô. Cô thiếu cái gì, cô có thể nói với tôi, tôi sẽ cố hết sức. Tại sao cô lại dính vào Dương Thành Nam làm gì cơ chứ? Cô có biết, cô đã bước vào rồi, thì đừng hòng nghĩ đến chuyện bước ra không?

Càng nói, ngữ điệu của Nga càng không thể kiềm chế được, đến cuối cùng thì cô ấy nghiến răng gằn từng chữ với tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình không thể nghĩ được bất cứ một điều gì khác, rất nhiều thứ mông lung, chạy dài không điểm dừng.

Dương Thành Nam ở thủ đô, gần như có thể nói là một người nổi tiếng, bởi vì anh không chỉ là ông chủ của AN DĨNH, mà các mối quan hệ của anh cũng rất rộng. Mấy năm gần đây, người theo đuổi anh rất nhiều, người hâm mộ cũng vậy, nhưng ngoài An Lam, thì tuyệt nhiên không có một ai có thể lại gần được với anh. Nói thật, nếu chỉ vì mấy cái điều ấy tôi đây sẽ chẳng để vào đầu cho nặng não đâu, nhưng vì không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, càng ngày tôi càng cảm thấy mình với Dương Thành Nam đang dịch chuyển thêm một bậc. Rõ ràng là hợp đồng, nhưng mà với chuyện gia đình tôi, anh lại trọn bổn phận quan tâm, không hề tỏ ra một khó chịu hay vướng víu nào cả. Thêm nữa, hành động nấu bữa sáng cho tôi, dẫu biết chỉ là anh tiện tay làm nó thôi, nhưng tôi lại không tránh được khỏi cảm động.

Thở dài, tôi đưa hai tay lên xoa thái dương đầy mệt mỏi của mình, lắc đầu đáp lại Nga.

- Chuyện này tôi sẽ giải quyết được, tôi cũng không ngu đến mức đi lao đầu vào anh ta. Cô cũng đừng lo lắng quá. Tôi đã ba mươi tuổi, chứ không phải là một thiếu nữ mới lớn, tôi hiểu mình nên làm gì và nên chịu trách nhiệm thế nào với chính bản thân.

- Vậy cô nói xem, cô định làm cái gì. Phạm Vũ Ninh, cô với Dương Thành Nam bây giờ đã bị ràng buộc lại bởi tờ giấy đó, đồng nghĩa với việc cô sẽ bị anh ta kìm hãm lại ở bên cả đời, cô có biết không hả? Cô cứ bảo sớm muộn cô cũng được giải thoát, nhưng cô có biết, cô sẽ chẳng bao giờ thực hiện được điều ấy.

- Sao lại không thể? Với tôi, không có gì là không thể cả.

- Đó là với cô, nhưng Dương Thành Nam như thế nào, cô có biết không? Tại sao anh ta lại cưới cô, trong khi cô với anh ta không quen không thân? Tại sao anh ta lại chọn cô, mà không phải là An Lam, hay là một người khác? Phạm Vũ Ninh, cô có biết được không? Anh ta đâu có thiếu đàn bà để làm vợ, nhưng anh ta vẫn chọn cô, đó là bởi vì cô có nét giống người yêu cũ của anh ta thôi.

Khi chưa biết việc tôi với Dương Thành Nam, Nga đối với anh ta luôn một bầu trời hâm mộ và sùng bái. Tôi vẫn còn nhớ, cô ấy rất nhiều lần trốn ra chỗ của tôi ngồi kể lể, ngồi hỏi han, rồi mơ mộng đủ các kiểu, mà tôi thì đương nhiên sẽ phì cười và chế giễu cô ấy. Nhưng mà bây giờ, sắc mặt cô ấy thật sự nặng nề đầy bực bội, thậm chí còn không kiềm chế được cảm xúc mà thốt ra những lời gần như là muốn quát mắng tôi. Thú thật, nếu mọi thứ chỉ bình thường chỉ ở mấy câu đầu, tôi nhất định sẽ bỏ từ tai này sang tai kia, mặc kệ cô ấy muốn lải nhải đến bao giờ thì lải nhải, đến chán cũng phải dừng thôi. Có điều, câu cuối cùng kia chẳng khác gì một tiếng chiếc búa tạ gõ vào l*иg ngực của tôi, vừa khiến cho tôi nghẹn thở, vừa khiến cho tôi đau đến sa sẩm mặt mày. Ba chữ “ người yêu cũ” được thốt ra từ miệng cô ấy cứ như ghim thẳng và não tôi vậy, giờ khắc này liên tục chạy vòng vòng không dừng lại, cho dù tôi cố gắng đến thế nào đi chăng nữa.

Từng ngón tay siết chặt lấy một góc tài liệu đến mức khiến cho chúng nhăn nhúm, tôi cố không để cho chính mình để lộ ra một chút khống chế nào, mất một lúc mới lấy lại được sự bình tĩnh, đáp lại Nga.

- Chuyện đó, với tôi cũng không liên quan gì lắm. Cho dù tôi có giống với cái người kia, thì cũng không chút ảnh hưởng nào.

- Cô thật sự không để ý. Cô chắc chắn mình không để ý hả?

- Không đâu. Tôi không yêu Dương Thành Nam, thì tôi để ý làm gì cho mệt người chứ.

Nói xong với Nga, tôi cũng không muốn tiếp tục câu chuyện nữa nên bản thân nhanh chóng đẩy ghế đứng dậy đi thẳng về phía khu pha café của tòa nhà. Lúc này hành lang vắng vẻ chỉ có một mình, tôi chán nản nhìn nước sôi bốc hơi lên từng làn khói, tâm trạng cũng mới bắt đầu nhận ra nó có chút không ổn.

Tôi nghĩ đến lời nói của Nga. Cô ấy bảo tôi Dương Thành Nam chọn tôi vì tôi giống với người kia của anh, thật lòng mà nói lúc tôi nghe thấy điều ấy, bản thân thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu, vô cùng khó chịu. Có điều, vì sao lại khó chịu, tôi lại không tài nào chỉ ra được cái điểm mâu thuẫn ấy.

Cứ như thế, tôi đứng thần người ở khu vực sảnh cafe mất nửa tiếng rồi mới chịu vào làm. Làm đến trưa, Dương Thành Nam nhắn tin bảo tôi lên phòng, tôi dù không muốn nhưng vẫn phải lóc cóc đi lên. Tới nơi, thư ký Vĩnh đang lụi với rất nhiều tài liệu ở bên ngoài, anh ta nhìn thấy tôi đi lên liền cười một cái thật nhẹ, cất giọng.

- Vũ Ninh ấy hả? Cô lên tìm Tổng giám đốc không?

- Vâng. Anh ấy gọi điện bảo tôi lên, tôi không biết là có chuyện gì nữa. Có lẽ là chuyện dự án.

- Chắc không phải đâu. Những ý tưởng của cô đưa ra đợt này thật sự rất tốt, Tổng giám đốc đều không chê một điểm nào cả, ngược lại còn khen cô nữa đấy.

“ Khen tôi”. Tôi giật mình hỏi thư ký Vĩnh, khóe môi hơi cười cười :” Anh đùa tôi đấy à. Mấy lần trước anh ta chê lên chê xuống, thậm chí suýt chút nữa còn hủy luôn cả bản thiết kế của tôi. Bây giờ lại quay qua khen, có phải là lật mặt hơi nhanh rồi hay không?”

Thư ký Vĩnh với Dương Thành Nam thân thiết với nhau giống như anh em, nhưng tính cách của anh ấy so với người kia nhã nhặn hơn nhiều nên trước mặt anh ta, tôi vẫn có thể thoải mái nói chuyện cười đùa mà không phải nhìn trước nhìn sau sợ đối phương nổi giận. Giống như lúc này, anh ta nghe tôi nói vậy cũng chẳng tỏ ra khó chịu gì hết, ngược lại còn cười theo tôi.

- Lời khen thật sự đó. Gần đây biểu hiện của cô rất tốt, sau này cứ tiếp tục phát huy nữa, đảm bảo về sau Tổng giám đốc có muốn từ chối, muốn bắt lỗi cô cũng không được.

- Anh ta thì lúc nào chả muốn dìm tôi xuống. Anh quá hiểu rồi còn gì.

Thư ký Vĩnh cười cười, tôi cũng nhìn anh ta cười, đột nhiên phát hiện tự dưng đối với anh ta tôi lại có điểm hợp giống như tôi tìm được ở Nga vậy. Một cảm giác tin tưởng, một cảm giác nhẹ nhõm, khiến cho bản thân kể cái gì hay nói cái gì cũng không cần phải suy nghĩ hay là sợ sệt họ sẽ thất vọng khi nhìn thấy con người thật sự của mình.

Tôi cười cười.

- Thư ký Vĩnh, anh hài hước như vậy, chắc bạn gái của anh cũng phải là một người vui tính lắm đấy nhỉ.

- Thật ngại quá, nói ra chỉ sợ cô không tin thôi, chứ thật sự tôi chưa có bạn gái.

- Anh mà chưa có bạn gái á? Anh đừng đùa thôi, anh vừa có tài, vừa có sắc, tiền cũng không thiếu, tôi không tin là đúng rồi?

- Tôi nói thật?

Thư ký Vĩnh vẫn giữ nguyên thái độ nhã nhặn, anh ta nâng ánh mắt lên nhìn tôi, dưới ánh điện neon đôi mắt đen láy ấy thật sự rất đẹp, vừa đẹp, lại vừa ấm áp, không hề giống như Dương Thành Nam, lúc nào cũng làm người ta chán ghét. Tôi nhìn mất một lúc, tỉ mỉ quan sát đánh giá cũng chẳng rõ là bao lâu, mãi cho đến khi có tiếng động phát ra từ phòng Tổng giám đốc, lúc ấy bản thân mới giật mình quay đầu nhìn sang.

Thời điểm ấy, “ chồng tôi” đang đứng dựa ở cánh cửa, cái nhìn hướng về phía của tôi, đường ấn mày hơi nhíu lại một chút mang theo vẻ không hài lòng. Trên người anh vẫn là bộ vest chỉnh tề màu đen đầy sang trọng, anh nói với thư ký Vĩnh.

- Đến giờ đi gặp đối tác rồi, cậu vẫn còn ở đây.

Đột nhiên anh ta bị Boss lớn nổi giận, tôi còn không hiểu chuyện gì thì thư ký Vĩnh đã vội gật đầu rồi cầm lấy tài liệu đi ra thang máy. Hành lang vắng lặng còn có hai người, Dương Thành Nam bây giờ cũng mới từng bước tiến lại phía của tôi, sau một vài giây quan sát tôi từ trên xuống dưới, anh cũng nhả ra mấy từ.

- Tâm trạng cô tốt đấy nhỉ? Vui lắm đúng không?