Chương 21

Đây không phải là lần đầu tiên tôi chứng kiến Dương Thành Nam nổi giận. Trước đó, ở khu quy hoạch dự án The Gold, một tên quấy nhiễu đánh tôi đã bị anh thuê luật sư khởi kiện, tôi nghe thư ký Vĩnh nói tên đó khó có thể chạy án được nên phải ngậm ngùi chịu đựng vài năm. Bây giờ, biểu cảm của anh so với lúc ấy cũng chẳng kém là bao nhiêu, sắc mặt vô cùng âm u, đồng tử sắc lạnh, chẳng chửi bới, nhưng chỉ cần một câu nói cũng đủ sức khiến cho Văn sợ sệt.

- Muốn đánh nữa không?

Văn là một người nhìn cũng khá là đẹp trai và ga lăng, nhưng để mà so với Dương Thành Nam thì anh ta đều không bằng, ngay kể cả từ lời nói đến khí chất. Giống như lúc này, bị người đàn ông đứng bên tôi dọa, anh ta càng trở nên nổi điên hơn, nghiến răng.

- Đây là chuyện giữa tôi và bạn gái cũ, anh có có quyền gì mà xen vào? Anh đừng tưởng có tiền thì ngon, muốn chèn ép ai thì chèn ép.

“ Quyền gì à”. Dương Thành Nam nhếch môi, anh hất mạnh tay khiến cho Văn loạng choạng lùi lại về phía sau :” Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Muốn đánh cô ấy, cũng nên nhìn xem tôi có cho phép cậu hay không?”

- Người phụ nữ của anh. Hai người… hai người bắt đầu từ khi nào?

- Bắt đầu từ khi nào cũng không tới lượt cậu phán xét tôi.

- Không tới lượt tôi phán xét. Mẹ kiếp, có phải các người cắm sừng tôi đúng không? Hả?

Văn đột nhiên nổi điên, anh ta hất tay nhân tình của mình ra rồi nhân lúc mọi người không để ý chạy đến bóp lấy vai tôi lắc mạnh, đã vậy còn không quên siết chặt khiến cho tôi đau nhức.

- Cô nói đi, có phải cô với thằng này cắm sừng tôi đúng không? Có phải vì nó nên cô mới không chớp mắt bỏ tôi đúng không? Có phải không hả?

Vai bị bóp đau nhức, tôi hơi nhăn đôi lông mày lại, khó khăn lắm mới thoát khỏi được sự kìm hãm của Văn.

- Anh nổi điên cái gì? Anh có bị ngớ ngẩn không? Hay là anh ở bên cô ta nhiều quá nên anh lú luôn rồi.

- Tôi ngớ ngẩn? Đúng là tôi ngớ ngẩn rồi đấy, ngớ ngẩn nên mới để cho cô cắm cho tôi cái sừng to như thế trên đầu. Ngay từ cái hôm anh ta đưa cô về lúc nửa đêm, tôi đã nghi ngờ rồi, nhưng vì yêu cô nên tôi vẫn chấp nhận tha thứ, chấp nhận cầu cạnh xin lỗi cô. Nhưng mà bây giờ, cô công khai thế này, cô còn cái gì để mà chối nữa hả?

- Tôi còn cái gì? Nguyễn Hữu Văn, tôi đây thật sự muốn hỏi anh, rốt cuộc là đầu óc anh có vấn đề, hay là đầu óc tôi có vấn đề đó. Anh là người cắm sừng tôi trước, anh phản bội tôi, bây giờ anh lại đứng ở đây chất vấn tôi, sỉ nhục tôi. Anh không biết ngượng sao, thật sự anh không biết ngượng à?

- Cô nói người khác thì cũng nên nghĩ lại chính mình đi. Có nhân viên nào mà nửa đêm được sếp đưa về không hả? Có nhân viên nào mà sếp đích thân cho người mang đồ ăn đến, rồi còn gọi điện hỏi thăm không? Phạm Vũ Ninh, có cô đấy, cô chính là kẻ như thế đấy.

Văn càng nói càng dùng nhưng từ cay đắng, tôi vừa giận, nhưng l*иg ngực cũng vừa đau. Mười năm yêu nhau, mười năm cùng anh ta gắn bó, mười năm dành dụm mọi thứ chỉ để lo cho tương lai của hai đứa, bây giờ mọi thứ đều không thể tiếp tục, tôi chỉ muốn cả hai coi nhau như người dưng thôi cũng được. Thế nhưng mà, Văn lại thuộc vào kiểu người quên hết ân tình, quên hết ân nghĩa, anh ta bị động chạm đến lòng tự ái thì bắt đầu dở thái độ không coi người khác ra gì. Thật sự tôi không thể ngờ được, người đàn ông mười năm tôi yêu lại là người như thế này…

Không kiềm chế được cơn giận, tôi vung tay tát Văn một cái. Cái tát rất mạnh, tôi dồn hết sức lực mà mình có, khóe miệng Văn hơi rỉ máu, lòng bàn tay tôi cũng ê ẩm tê dần, ánh mắt đầy căm phẫn.

- Tôi nói cho anh biết. Anh đừng tưởng ai cũng là người khốn nạn, trơ trẽn giống như anh. Nguyễn Hữu Văn, từ ngày mai tốt nhất gặp tôi thì tránh xa tôi ra một chút, nếu không thì đừng trách tôi không nể tình với anh.

Nói xong mấy lời nói ấy, tôi cũng không muốn nán lại thêm chút nào nên bước chân rất nhanh rời khỏi quán đi xuống lòng đường tối mò. Tôi không trở về bệnh viện, bởi vì lúc này tâm trạng tôi thật sự không tốt, tôi không muốn để dượng và mẹ nhìn thấy tôi chật vật. Tôi cũng không muốn về nhà, bởi vì về nhà đối mặt với mấy bức tường, tôi đã stress có khi còn stress nhiều hơn nữa, chỉ sợ không kiềm chế được lại nổi điên đập phá mọi thứ.

Cứ thế, cách nào cũng không được, tôi bắt đầu công cuộc lang thang khắp các nẻo đường thủ đô, rồi thế nào bản thân lại đi ra phía công viên hồ Nguyệt. Mười giờ hơn, nhưng mọi thứ vẫn nhộn nhịp, người người nói chuyện nô đùa, tôi chậm rãi từng bước trên vỉa hè, đáy mắt nhìn vào những nụ cười của họ, chợt cảm thấy đáy lòng mình nặng trĩu đi hẳn. Thật ra, tôi cũng muốn được vui vẻ như thế, tôi cũng muốn được yêu thương như thế, không phải sớm ngày lo lắng những chuyện vui buồn, những chuyện không tên ở ngoài kia.

Lấy Dương Thành Nam, không phải lo tiền bạc, không phải lo mình không có nhà, mọi thứ đều nhẹ gánh hết rồi vậy mà tôi vẫn không hề cảm thấy mình được thoải mái. Tôi rất muốn biết lý do, nhưng tôi lại thất bại thực sự vì chính tôi cũng không biết được, rốt cuộc là mình đang muốn cái gì vào thời điểm này.

Đi hết một vòng hồ Nguyệt, chân cũng đã rã rời, tôi chán nản ngồi xuống một chiếc ghế đá ở trong góc tối xa cách hẳn với tất cả mọi người, đầu óc rỗng tuếch. Lúc sau, chẳng biết Dương Thành Nam đi theo tôi từ lúc nào, anh ngồi xuống bên cạnh tôi, cất giọng hỏi tôi.

- Đã thấy thoải mái hơn chưa? Muốn đi nữa không?

- Anh đi theo tôi? Nãy giờ anh vẫn luôn đi theo tôi à?

- Ừ, cô là vợ tôi, tôi không đi theo cô, chẳng may lỡ cô bị làm sao thì tôi lại là người bị liên quan đến bao nhiêu rắc rối.

- Anh nghĩ tôi sẽ nghĩ quẩn à? Anh coi thường tôi quá rồi đấy?

- Tôi không coi thường cô. Tôi chỉ đang tính trước tất cả mọi chuyện thôi.

Dương Thành Nam trước giờ miệng lưỡi đều sắc bén như thế, anh chẳng bao giờ để cho tôi thắng mình dù chỉ là một lần, thậm chí nhường thôi cũng là một điều gì đó hiếm hoi vô cùng.

- Tên kia nợ cô bao nhiêu tiền?

Cả 2 đều giữ im lặng, sau một lúc, anh lại cất giọng hỏi. Tôi hơi ngạc nhiên nhìn anh, nhưng cũng chẳng có ý định giấu giếm.

- Gần 300 triệu.

- Không đòi được?

- Anh ta nói sẽ trả, nhưng chẳng biết là bao giờ?

- Có muốn lấy lại không?

- Tất nhiên là muốn. Tôi cật lực làm 10 năm mới dành dụm được từng đó, vậy mà anh ta lại mang đi mua đồ cho con nhỏ kia. Anh có biết lúc tôi biết tôi điên như thế nào không? Rất là điên luôn ấy, chỉ muốn cầm dao đâm cho đôi cẩu nam nữ ấy một trận.

Thời điểm này, tôi coi Dương Thành Nam là một người để tâm sự, nên trong lòng có biết bao bực bội tôi đều xả ra hết. Xả xong, tôi cũng chẳng biết anh có khó chịu không, tay cầm túi xách đứng dậy, cằm hơi hất lên.

- Muộn rồi, tôi phải về đây. Anh cũng về đi.

Bóng dáng của Dương Thành Nam đổ dài xuống nền gạch, hơi thở anh thoang thoảng mùi thuốc lá, lúc anh đứng dậy cũng là lúc tôi đi lên, thành ra cả khuôn mặt tôi đều úp vào l*иg ngực rộng lớn của anh. Cảm giác lúc ấy không rõ ràng lắm, chỉ biết khuôn mặt tôi bất chợt nóng bừng như người bị hơi nóng phả vào, và còn mang theo một chút gượng gạo.

Mùi hương hoa trà của anh thoang thoảng ở cánh mũi, tôi không nói gì, Dương Thành Nam cũng không hé lời, cứ vậy tự nhiên chúng tôi lại đẩy bầu không khí lên mức ngột ngạt và gượng gạo. Tay anh đặt ở sau lưng tôi, bình thường chẳng có cảm giác gì thì bây giờ lại có thể cảm nhận được mỗi lúc nó nóng hầm hập, cách một lớp vải mà chính mình vẫn không chịu nổi. Tôi mím môi nhìn anh, khoảng cách hai khuôn mặt gần đến mức tôi có thể nhìn được khuôn mặt đẹp trai nam tính không có một chút khuyết điểm nào của anh, trái tim đập rộn ràng.

Cảm xúc lẫn lộn, đầu óc tôi lần nữa lại chạy dài những suy nghĩ không đâu, qua mấy phút mới lấy lại được tỉnh táo thoát khỏi vòng tay của Dương Thành Nam.

- Tôi… anh về sớm đi. Hôm nay ngồi máy bay như vậy, chắc sẽ rất mệt.

Dương Thành Nam gật đầu, anh ừ nhẹ với tôi một tiếng, vừa xoay người bước đi vừa bảo tôi.

- Hôm nay đừng qua bệnh viện. Về nhà đi.

Tôi giật mình, lời nói thốt ra không kịp suy nghĩ.

- Nhà nào?

- Nhà tôi với nhà cô chứ nhà nào? Phạm Vũ Ninh, đừng nói với tôi là cô quên luôn việc tôi với cô là vợ chồng đấy.

- Tôi không quên, tôi vẫn nhớ.

- Thời gian này cô đã ghé qua nhà chưa?

- Tôi chỉ về lấy quần áo thôi.

Dương Thành Nam đi công tác, tiểu Bân lại lên với mẹ và dượng, tôi đương nhiên không muốn để cho họ biết mình đã kết hôn cho nên mới dọn ra ngoài ở. Suốt nửa tháng, tôi đúng là rẽ qua có một lần để lấy quần áo, còn lại thời gian tôi đều dành hết ở công ty và bệnh viện. Bây giờ người đàn ông này về, nói theo lý lẽ thì đúng là tôi nên theo anh vì dù sao tôi cũng là vợ. Nhưng mà, tôi bây giờ không thể thế được..

Khẽ liếʍ môi, tôi nói.

- Thời gian này, có thể tôi sẽ không ở nhà. Anh..

- Tối nay về đi. Ngày mai chúng ta cùng nhau vào viện thăm dượng, rồi tôi đưa cô đến công ty.

- Được.

Trong câu chuyện này, tôi là người sai, cho nên trước lời đề nghị của Dương Thành Nam, tôi cũng không dám phản bác hay ý kiến gì hết. Tôi theo anh về chung cư, vì đã ăn uống hết rồi nên cả hai người nào cũng đều trở về phòng người đó. Đến lúc xong xuôi, đi ra khỏi phòng vệ sinh, tôi bất chợt liền nhìn thấy vẻ mặt hơi thê lương của “ chồng” mình trong lớp khói mờ ảo. Anh đang hút thuốc, mỗi hơi đều rất dài, cảm xúc đắm chìm chẳng còn muốn để ý đến xung quanh như thế nào nữa.

Bước chân đi về phía ghế sô pha trong vô thức, tôi ngồi xuống, hành động ấy khiến cho Dương Thành ngẩng đầu lên từ trong lớp khói trắng, đôi con ngươi đen láy như bị phủ sương mù, ngay cả giọng nói cũng khàn lại.

- Sao vẫn còn chưa ngủ? Tôi làm cô tỉnh giấc à?

“ Không có”. Tôi khẽ lắc đầu, khuôn mặt tự nhiên lại đỏ bừng lên :” Anh sao cũng chưa ngủ. Có tâm sự gì à?”

Tôi mấp máy môi hỏi, thật ra trong lòng cũng rất sợ Dương Thành Nam khó chịu vì sự làm phiền của mình. Thế nhưng cũng may mắn là anh chỉ khẽ thở dài, dập mạnh đầu dập mạnh đầu lọc thuốc lá xuống gạt tàn, chờ cho đến khi nó cháy rụi hẳn, anh mới nói tiếp.

- Chỉ là có chút khó ngủ, cho nên không thể ngủ được thôi.

Hình ảnh một người đàn ông lạnh lùng và quyết đoán trong công việc giờ đã hoàn toàn trở thành ảo giác trong đầu của mình. Tôi nhìn người đàn ông mình gọi là chồng, giờ phút này cái gì lạnh lùng bá đạo đều không còn nữa, hết thảy còn lại bây giờ chỉ là những đau thương chồng chất ẩn hiện nơi đồng tử đen láy, có cả chua xót. Tôi không muốn làm phiền anh, nên quyết định đứng dậy muốn đi vào trong phòng, chỉ là vào đúng lúc ấy, Dương Thành Nam lại gọi tôi lại, anh nói.

- Ngồi một lát đi.

Tôi hơi ngẩn ra vì ngạc nhiên nhưng rồi lập tức ngồi xuống bên cạnh. Tâm sự của anh từ từ được trút ra.

Anh hỏi tôi.

- Có phải rất tò mò về chuyện của tôi, nhưng mà lại không dám hỏi, đúng không?

Tôi hơi giật mình, ban đầu thật sự rất muốn tránh né, thế nhưng Dương Thành Nam vẫn luôn nhìn tôi không rời mắt, điều ấy khiến cho tôi chột dạ, bất giác liếʍ môi mấy cái. Tôi mấp máy.

- Tò mò thì ai cũng tò mò thôi. Anh không cần để nặng điều ấy lên làm gì đâu.

- Muốn hỏi gì thì cứ hỏi. Tôi cũng không phải là khó khăn đến mức, một lời không thể hé ra cho cô biết.

- Tôi…

Dương Thành Nam khẽ nhướn mày, từ từ chậm rãi kể câu chuyện của mình cho tôi nghe.

- Tôi quen cô ấy vào năm tôi học năm thứ hai đại học, chúng tôi yêu nhau 3 năm, có rất nhiều kỉ niệm, rất nhiều ngọt ngào, đã từng ước hẹn đi du học, nhưng rồi cuối cùng lại chia tay bởi vì hiểu lầm của người lớn.

“ Hiểu lầm của người lớn”. Tôi có chút khó hiểu nhìn sang bên người bên cạnh, đầu óc mơ màng :” Tôi không hiểu. Chẳng nhẽ bố mẹ anh với bố mẹ cô ấy có quan hệ gì sao”

Dương Thành Nam thở ra một hơi thuốc thật dài, anh nói tiếp.

- Mẹ cô ấy, trước kia là nhân tình của bố tôi.

Nghe mấy lời nói này của Dương Thành Nam, tai tôi như lặng đi, phải mất mấy phút định thần mới dám khẳng định nhưng lời kia hoàn toàn là sự thật. Bố của anh với mẹ của cô gái kia trước đó là người yêu cũ, tình cảnh này đúng là có hơi chút oái oăm thật, nhưng mà như vậy thì cũng đâu cần thiết phải là lý do chia tay đâu cơ chứ. Những loại chuyện như vậy, nó đâu phạm phải điều luân thường đạo lý gì, cũng đâu phạm phải đạo đức gì của xã hội đâu.

Rất nhiều nghi vấn nổi nên trong đầu, tôi lưỡng lự hỏi anh.

- Tôi thấy rất bình thường.

- Đúng là rất bình thường, nhưng ngày ấy tôi không hề biết chuyện đó.

- Vậy là…

- Năm cô ấy 19 tuổi, mẹ cô ấy biết mối quan hệ của chúng tôi nên yêu cầu chúng tôi chia tay, cô ấy không chịu nên bọ họ xảy ra xung đột. Sau đấy, mẹ cô ấy tai nạn qua đời, cô ấy lại đọc được cuốn nhật kí của mẹ cô ấy nói cô ấy là con gái của bố tôi, nói mẹ tôi cướp bố tôi từ tay bà ấy, cho nên cô ấy mới ôm hận với nhà tôi suốt bảy năm. Ôm hận cả với tôi, vì cô ấy tin tôi là anh trai cô ấy.

Giọng nói của anh phảng phất nỗi chán chường, sau đó là tiếng thở dài thườn thượt. Tôi đưa mắt nhìn anh, thật sự không nghĩ trong quá khứ Dương Thành Nam lại trải qua chuyện như vậy. Rồi tôi lại nghĩ đến cô gái kia, đang có một tình yêu nồng nhiệt, đột nhiên phát hiện ra mọi thứ nghiệt ngã như vậy, ai có thể chịu đựng và vượt qua được cú sốc đó chứ. Vào tôi, có lẽ chính tôi cũng không thể nào tỏ ra mình ổn được.

Tôi nói.

- Hai người gặp lại nhau, chắc là cũng không ai nói chuyện với ai, có đúng không?

Dương Thành Nam ôm mặt, đồng tử anh đỏ ửng đầy mệt mỏi, bóng lưng dưới ánh điện bỗng dưng càng nhìn càng thấy cô tịch.

- Lỗi là ở tôi. Nếu như đêm đó, tôi kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn cầu xin cô ấy nói ra sự thật, thì chúng tôi sẽ không có kết cục như thế này. Nhưng mà, trên đời này làm gì có hai từ :” Nếu như.” Cô ấy bây giờ đã có một cuộc sống hạnh phúc và viên mãn, như vậy cũng tốt..

Tôi không biết phải nên an ủi Dương Thành Nam như thế nào, cho nên chúng tôi cứ vậy ngồi yên lặng bên nhau một lúc rồi ai chở về phòng người đó. Tuy nhiên, tôi lại chẳng thể chớp mắt được bởi đầu óc cứ lật đi lật lại những lời trần tình đầy bất lực của anh, thành ra đến ngày hôm sau, cả người tôi đều mệt mỏi đến mức chẳng khác gì người đi mượn.

Loạng choạng ra đến phòng khách, Dương Thành Nam chẳng biết đã dậy từ lúc nào. Tôi thấy anh ở trong bếp lụi hụi với bao nhiêu nguyên liệu, nghe tiếng bước chân của tôi, anh cũng chẳng có ý định quay đầu lại, mà chỉ nói.

- Cháo nấu sắp xong rồi, đi đánh răng rửa mặt đi.