Chương 1.2: Khổ sở hay cao hứng đều có liên quan đến Thẩm Uyển

8 giờ hai mươi phút, Nguyễn Trạch xuống lầu ăn sáng, đến 8 giờ 50 mấy phút mới đi lên. Người phòng Kế hoạch đều tới rồi, đồng nghiệp ngày hôm qua khi tan làm có nói chuyện với Nguyễn Trạch thấy sắc mặt cậu vẫn không tốt lắm, cảm giác có chút sốt ruột, hỏi cậu có chuyện gì hay không, còn nói nếu thật sự khó chịu thì đừng chịu đựng, về nhà nghỉ ngơi đi.

Nguyễn Trạch kỳ thật tên đồng nghiệp này cũng chưa nhớ kỹ, nhưng nhiều lần được quan tâm cũng không cảm động, ngược lại có chút không kiên nhẫn, cảm thấy đối phương quá mức nhiệt tình, hơn nữa y còn lặng lẽ đem cảm giác buổi chiều ngày hôm qua Thẩm Uyển ôm cậu tiêu tán thực nhanh, rốt cuộc cũng không thể ảo giác ra cảm giác lúc đó khi bị đồng nghiệp này “ép” cậu nói chuyện.

Cho nên Nguyễn Trạch cười cũng không cười một cái, rũ mắt nhấp miệng lập tức đi tới chỗ mình.

Lúc ấy quản lý phòng Kế hoạch dựa vào bên cửa sổ đã nhìn thấy hết quá trình, Tô Hòe đi vào văn phòng giao bản kế hoạch được giao lúc trước khi chuẩn bị đi ra ngoài, Lâm Lập ngẩng đầu gọi lại y, khóe miệng mang theo ý cười nói: “Cậu đừng để ý, Nguyễn Trạch cậu ấy vẫn luôn như vậy, không thích nói chuyện.”

Tô Hòe vừa nghe liền hiểu, nói nhanh: “Sao có thể chứ, ta biết, Tiểu Nguyễn hướng nội mà.”

Lâm Lập lại cười, nói: “Ừ, đi ra ngoài giúp ta kêu cậu ấy một chút, có việc nói với cậu ấy.”

Tô Hòe đáp ứng, chỉ chốc lát sau Nguyễn Trạch liền gõ cửa đi vào, đứng yên trước bàn làm việc nhìn Lâm Lập, bộ dáng có chút hoang mang. Lâm Lập buông bút kẹp ở ngón trỏ với ngón giữa, đối diện với cậu một trận sau đó bị bại trận, nói: “Tối hôm qua một đêm không về đúng không?”

Nguyễn Trạch không nghĩ tới hắn hỏi mình cái này, chớp mắt, từ cổ họng hàm hồ phun ra “Ừm”. Biểu tình Lâm Lập lập tức có chút trầm xuống, ngồi ở trên ghế xoay vẫn không nhúc nhích, nâng mí mắt hận sắt không thành thép mà nói: “Thật giỏi, Nguyễn Trạch, cậu thật giỏi.”

Nguyễn Trạch căn bản không hiểu hắn có ý gì, chỉ biết Lâm Lập đại khái là tức giận, nhưng vì sao lại tức giận, thì không ở trong phạm vi có thể hiểu được của cậu, chỉ có thể ngơ ngác mà đứng tại chỗ cho hắn quở trách.

“Ta ngày hôm qua là có việc, Thẩm Uyển đi vào thì một lát liền có người gọi điện thoại tìm, vừa lúc tóm được ta, nhờ ta đi chắn rượu cho hắn, lão đó một hơi uống đến rạng sáng, bằng không……”

Lâm Lập muốn nói “Bằng không cũng sẽ không để cho cậu ở đây mà ngớ ngẩn”, bất đắc dĩ hiếm thấy mà câu chuyện đi vào ngõ cụt, hỏi hắn: “Thẩm Uyển uống rượu?”

Nguyễn Trạch mày nhíu chặt, tốt nghiệp đã nhiều năm, mặt trẻ con như còn đang học cấp ba, giống như bây giờ lộ ra biểu tình không cao hứng cùng không hài lòng, phá lệ chọc người mềm lòng.

Cho nên Lâm Lập tuy rằng bĩu môi, nhưng vẫn nói: “Ta uống hết, uống lúc sau thì cái gì cũng không biết, buổi sáng hôm nay lên mới phát hiện đứa con riêng kia chính là Thẩm Uyển.”

Vừa dứt lời, Lâm Lập liền thấy mắt Nguyễn Trạch sáng rực lên một chút, nhưng thực mau lại tối đi. Lâm Lập rất ít đoán được Nguyễn Trạch cụ thể vì sao mà cao hứng hay là khổ sở, nhưng chẳng qua, chỉ cần biết là đều có quan hệ với Thẩm Uyển là được. Nói chuyện phiếm vài câu thì Lâm Lập cũng không hề hùng hổ doạ người nữa, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi, “Chịu đựng được không? Nếu không thì nghe Tô Hòe, hôm nay nghỉ một ngày đi?”

Nói đến Tô Hòe, Lâm Lập lại nói: “Cậu cũng sửa lại tật xấu kia đi, Tô Hòe tốt xấu gì cũng là tổ trưởng của cậu, người trong nhà không mang thù, nhưng mà cậu không để ý tới chuyện gì đang xảy ra với mình sao?”

Nguyễn Trạch không nhớ tới “Tô Hòe” là người phương nào, cũng không muốn lại cùng Lâm Lập nói chuyện gì đó vô nghĩa, chỉ nói: “Không có việc gì thì ta đi ra ngoài làm việc đây.”

Lâm Lập ở phía sau cậu thở dài: “Ai”