Chương 17

Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#17

Ngực bị đè ép thành đủ loại hình dạng, nụ hồng cũng bị cọ xát trong tay Thẩm Mặc. Cậu dùng tay kia cố định đầu cô rồi bắt đầu luận động kịch liệt, trong mắt Hàn An lúc này đã tràn đầy sương mù.

Cự bổng trong miệng mỗi lần cắm vào thật sự sâu, thẳng đến yết hầu. Hàn An cảm thấy có chút buồn nôn, cả người vô lực.

Thẩm Mặc đè nặng đầu Hàn An, thọc vào rút ra mấy trăm lần, cậu gầm lên một tiếng, muôn vàn con cháu được tiết ra.

Ngã ngồi trên mặt đất, yết hầu nóng rát đau. Hàn An gian nan nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng, mùi vị không tốt, có chút tanh. Cả người cô bị nhấc lên, ép vào cửa WC. Mông dẩu cao, giống như đang chờ đợi cái gì đấy.

Tư thế này khiến cho vòng eo của cô trông càng thêm tinh tế, mông tròn trịa, miệng huyệt trống vắng co rút lại. Dâʍ ŧᏂủy̠ theo giữa hai chân không ngừng chảy ra. Da^ʍ nữ lẳиɠ ɭơ!

Qυყ đầυ Thẩm Mặc nhè nhàng cọ xát vào miệng huyệt, ái dịch phun ra khiến cự vật ướt đẫm. Cậu đi vào một chút rồi lại rút ra, chậm chạp không chịu tiến vào.

"Tự nói mình muốn bị thao tới chết." Cậu cố ý.

"Không." Bị cọ đến thể xác và tinh thần ngứa ngáy, đôi mắt cô lúc này vạn phần mê mang.

Cô lắc lắc đầu, không ngừng vặn vẹo eo. Muốn được thỏa mãn, nhưng cũng không muốn thừa nhận chính mình thiếu làm.

Cự bổng mới vừa tiến vào một chút, tiểu huyệt khó chịu muốn hút lấy lại bị nó trốn. Tới tới lui lui, nội tâm trống rỗng chỉ muốn bị thao tới hỏng.

"A......"

Âm đế cương cứng đột nhiên bị chạm vào, Hàn An nhịn không được kêu ra tiếng. Giật mình một cái, cả một đống dâʍ ɖị©ɧ phun ra. Cô hai chân kẹp chặt khó chịu muốn chết, nội tâm đang cố hết sức để đè nén du͙© vọиɠ.

Này hết thảy đều đã bị Thẩm Mặc thu vào trong tầm mắt, cậu nổi lên ý xấu liên tục chạm nhẹ vào nơi đó. Thiếu nữ kêu thảm liên tục.

"A...... Thẩm Mặc đừng...... A...... A......"

Thét chói tai xin tha, Hàn An không thể chịu nổi loại tra tấn kiểu này. Cô cuộn chặt ngón chân, tay vô lực chống đỡ. Dưới thân dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra càng ngày càng nhiều.

Quá khó chịu, Hàn An cuối cùng vẫn là nhịn không nổi mà lên tiếng, "Thao mình, thao chết...... A......" Tức khắc cự bổng đâm mạnh vào trong, thể xác và tinh thần cảm nhận được sự thoả mãn trước nay chưa từng có.

"A...... A, chậm một chút..."

Chậm một chút? A, đừng có mơ. Chính vì chờ cô nói ra những lời này mà cự vật của cậu đã cứng tới không chịu nổi.

Cậu túm chặt eo cô mà ra sức đâm từ phía sau. Gậy thịt thô to, mỗi lần đâm đều chạm tới nơi sâu nhất.

Nữ nhân kêu da^ʍ không ngừng, thanh âm đứt quãng. Nước miếng chảy ra, rơi xuống sàn nhà.

Thọc vào rút ra hơn mấy trăm lần, Thẩm Mặc bế Hàn An ngồi lên nắp bồn cầu.

Chậm rãi nâng mông cô mà luận động, miệng không an phận ngậm nơi mềm mại của cô mà liếʍ.

"A...... A......" Ôm chặt đầu thiếu niên đang chôn trước ngực mình, Hàn An ngẩng cao đầu. Ngực bị liếʍ đến thật thoải mái, tiểu huyệt cũng bị cắm đến sung sướиɠ vô cùng.

Bồn cầu phía dưới có lẽ không thể chịu nổi sức nặng của hai người, phát ra âm thanh "Kẽo kẹt". Bọn họ không rảnh để ý, chỉ muốn chuyên tâm vào việc trước mắt.

"Thao chết cậu cái đồ dâʍ đãиɠ, nhìn xem cậu đem lão tử hút có bao nhiêu khẩn."

"A... Không có, mình không có. A... Ưʍ..." Hàn An lắc đầu phủ nhận, còn không phải là tại cậu hết sao.

"Còn không có, lại dám nói dối. Hôm nay lão tử sẽ thao cậu đến đi không nổi." Nói xong, "Bạch bạch" mông thiếu nữ bị đánh vài cái. Tức khắc miệng huyệt co rút mãnh liệt mà hút cự vật vào thêm sâu, hút đến Thẩm Mặc kế tiếp bại lui, thiếu chút nữa là bắn.

Thật mẹ nó khẩn.

Đứng dậy, nâng một chân của cô lên, cậu ôm lấy ngực cô, nảy sinh ác độc dùng sức mà va chạm. Thanh âm xấu hổ thọc vào rút ra không ngừng vang lên, thập phần dâʍ đãиɠ.

Hàn An dựa vào tường, chân bị kéo lên cao. Mông cô lúc này đã có chút đau, nhìn phía bộ dáng hung mãnh của cậu, sợ là lát nữa có lẽ còn không thể đi bộ về nổi thật.

Bên ngoài trời vẫn mưa, gió lạnh không ngừng rít gào. Trong WC lại vô cùng ấm áp, mồ hôi cả hai ướt đẫm. Thiếu nữ kiều suyễn rêи ɾỉ, tiếng gầm nhẹ của thiếu niên xen vào, quấn quít mà lại hoà hợp.

Trong không khí tràn ngập mùi vị của tìиɧ ɖu͙©, khiến người ta phải mặt đỏ tim đập.

Lúc hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh sắc trời cũng đã tối.

Hàn An mỗi lần đi một bước là đùi trong lại truyền đến một trận co rút đau đớn.

Khuôn mặt nhỏ đau đến nhăn dúm dó. Thật đúng như lời cậu nói, làm cho cô không thể đi nổi.

Khóc không ra nước mắt. Nếu như phải làm chuyện này thêm mấy lần nữa, dù cho có bất tử cũng muốn tổn thọ mất.

"Mình cõng cậu." Thẩm Mặc thấy cô như vậy liền ngồi xổm xuống muốn cô trèo lên, nội tâm áy náy không ngừng.

Lần nào cô cũng dụ hoặc cậu, mà cậu lại không thể kiềm chế lực độ của mình. Tựa như lúc này chẳng hạn, ánh mắt cô ướŧ áŧ dầm dề.

Loại dụ dỗ này vừa vô hình lại vừa trí mạng.

Trèo lên tấm lưng rộng lớn, Hàn An dựa đầu vào vai cậu. Cô nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, điên cuồng vì cậu mà nhảy lên từng hồi.

"Hàn An, cậu......"

"A, cầu vồng. Thẩm Mặc nhìn kìa!"

Lời chưa nói một nửa đã bị đánh gãy, thiếu niên ngẩng đầu. Chân trời xuất hiện cầu vồng, thanh mảnh mà đẹp đẽ, sắc hình nhàn nhạt, nhuộm màu cùng với ánh hoàng hôn buổi chiều tà.

Người trên lưng vui vẻ cười, khiến cho người phía dưới cũng cảm thấy vui theo.

Trong mắt tràn đầy ý cười, cậu cõng cô, chậm rãi từng bước cùng nhau đi về nhà.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~