Chương 3

Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#3

Thời tiết tháng sáu thay đổi thất thường. Rõ ràng buổi sáng bầu trời vẫn còn trong xanh, buổi chiều đột nhiên chuyển sang âm u rồi đổ cơn mưa rào.

Hàn An không mang theo ô, chỉ có thể ôm cặp sách liều mạng chạy, trốn vào một cửa tiệm gần trường.

Chạy vào tới nơi Hàn An liền hối hận, bởi vì Thẩm Mặc cũng ở chỗ này.

Chàng trai có khuôn mặt tuấn tú, tóc hơi ướt, hẳn là cũng gặp mưa nên mới chạy vào đây. Cậu đang đeo tai nghe, tự chìm đắm trong thế giới của chính mình, dường như không để ý tới bất cứ điều gì xung quanh.

Khuôn mặt nhỏ lặng lẽ đỏ lên. Cô lặng lẽ đứng nhìn trộm cậu, cũng không ngờ cả hai có thể đứng cùng một chỗ. Tuy rằng có lẽ cậu còn không hề biết tên cô.

Có cảm giác vô cùng kinh hãi, trong không khí còn có chút áp lực, Hàn An quạt tay làm mát mặt mình. Nhìn mưa rơi bên ngoài, e rằng lát nữa cũng chưa thể đi ngay được.

Gió thổi qua có chút lạnh, Hàn An chà xát cánh tay liền hắt xì một cái. Quần áo trên người cũng đã ướt hết, đừng bảo là bị cảm lạnh đấy chứ?

"Bạn học."

Giọng nói đột nhiên vang lên khiến Hàn An quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thẩm Mặc. Đôi mắt quạnh quẽ kia đang nhìn thẳng vào cô, quả nhiên là gọi mình. Nuốt nuốt nước miếng, có chút lắp bắp.

"Sao...... Sao vậy?"

"Quần áo cậu."

Hàn An nghe vậy cúi đầu nhìn thoáng qua người mình, tức khắc sợ tới mức vội vàng lấy tay ôm ngực, chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống.

Vốn dĩ đồng phục mùa hè đã tương đối mỏng, giờ lại bị mưa dính vào nhìn chẳng khác gì trong suốt. Hôm nay cô mặc bra màu hồng nhạt, lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hàn An không dám nhìn xem biểu tình lúc này của Thẩm Mặc là như nào. Cũng may nơi này chỉ có mình hai người, nếu không thì cô chết chắc!

Đột nhiên có chiếc áo khoác lên người mình, Hàn An quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Mặc. Vừa định nói lời cảm ơn, đối phương đã chạy vọt vào trong cơn mưa mất rồi.

Nhìn bóng dáng đang chạy trong mưa càng lúc càng xa kia, Hàn An tay nắm thật chặt áo khoác ở trên người mình.

Cậu ấy thật tốt, trách không được mình thích cậu ấy như vậy.

Khoác áo ngồi ở chỗ Thẩm Mặc vừa ngồi, Hàn An định đợi mưa tạnh rồi về. Áo của Thẩm Mặc không biết vì sao lại đem lại cho cô cảm giác cực kỳ ấm áp. Bên ngoài gió có thổi lạnh tới mức nào đi chăng nữa, bản thân cũng không cảm giác được rét lạnh.

Miệng nhẹ nhàng hát bài 《 Câu chuyện ngày mưa 》, giống như tâm tình giờ phút này của cô vậy. Mưa rơi ngoài cửa sổ, người đi đường đang tìm chỗ trú chân, anh trong mắt em, chính là người tốt đẹp nhất......

Khi Hàn An về đến nhà trời cũng đã tối muộn. Cha mẹ kêu cô ăn cơm, cô vâng một tiếng rồi vội vàng trèo lên tầng.

Bởi vì khoác trở về nên áo của Thẩm Mặc có chút dính ướt, Hàn An liền đem đi giặt.

Giặt đến khi áo khoác có mùi nhàn nhạt của bột giặt, lúc này cô mới đem phơi nó ở trên ban công.

Nhìn chiếc áo phất phới theo làn gió, trên mặt Hàn An tràn ngập tươi cười.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Việt Nam thắng bán kết rồi nên tui tặng chương đây haha🇻🇳🇻🇳🇻🇳🇻🇳