Chương 2

Editor: Bắp

Nguồn convert: Vespertine

#2

Về đến nhà Hàn An lấy cục tẩy ra rồi bọc túi nilon lại thật cẩn thận. Cô cầm tờ giấy nhỏ viết hai chữ "Thẩm Mặc", đút vào trong túi rồi để vào trong ngăn kéo, tâm niệm nhất định phải giữ cho thật tốt.

Thiếu nữ luôn hoài xuân(*) như vậy, chỉ cần một chút tiếp xúc nho nhỏ là đã tự lưu luyến ngây ngốc, cô nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, vui vẻ như đang mơ.

(*hoài xuân: nội tâm khi đang yêu)

Hôm sau, Hàn An đem theo hai con mắt gấu trúc thâm xì tới trường. Tối hôm qua ngồi si ngốc nghĩ về Thẩm Mặc mấy tiếng, kết quả khi làm xong bài tập về nhà đã là hơn nửa đêm.

Sau đó không lâu trong trường tranh cử chức hội trưởng Hội Học Sinh, Thẩm Mặc chính là người được đề cử có khả năng nhiều nhất. Hàn An nghĩ thầm không biết nên ủng hộ cậu bằng cách nào.

Nếu phải in đơn tuyên truyền thì cực kỳ tốn kém, tiền tiêu vặt của Hàn An căn bản chi trả không nổi. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vào văn phòng phẩm dùng tiền tiêu vặt cả tháng mua một xấp giấy trắng cùng màu nước.

Ôm mấy thứ này, Hàn An cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô nghĩ, nhờ đơn tuyên truyền của mình mà Thẩm Mặc càng có cơ hội lên làm hội trưởng Hội Học Sinh, này thật là hạnh phúc nha.

Về nhà dùng máy tính lên Baidu tra một ít bìa thiết kế, Hàn An liền bắt đầu vẽ.

Giờ phút này cô thầm cảm ơn bố của mình vì từ lúc nhỏ ông đã bồi dưỡng cho cô tình cảm với nghệ thuật hội hoạ, cho cô đi học vẽ tranh. Cho nên việc vẽ đơn tuyên truyền này đối với cô mà nói cũng không khó cho lắm.

Sau hai ngày, Hàn An đã vẽ xong toàn bộ các tờ đơn. Vẽ xong cũng không hề nghỉ ngơi mà chạy ngay tới con hẻm đầu phố gần trường để phát đơn tuyên truyền.

Tiết trời mùa hè nóng rát, gương mặt Hàn An bị phơi đến đỏ ửng, mồ hôi ướt đẫm. Trên tay ôm một xấp lớn tờ đơn truyền, cứ thấy bất cứ ai mặc đồng phục trường mình là cô lại nhét vào tay họ một tờ đơn.

Cô không dám phát đơn bên trong trường, dù cho trong trường cũng có rất nhiều bạn học cũng truyền đơn kêu gọi mọi người ủng hộ Thẩm Mặc.

Cô không muốn để Thẩm Mặc biết, cho nên mới lựa chọn vị trí ở ngoài hẻm nhỏ cạnh trường học. Như vậy cậu ấy sẽ không thể thấy được.

Có lẽ người khác biết sẽ nói cô ngốc, nhưng cô sẽ không để bụng đâu. Thích Thẩm Mặc là chuyện của cô, cậu ấy không cần biết, cũng không cần để ý tới. Cô chỉ cần im lặng nhìn thấy cậu ấy cũng đủ rồi.

Hai tuần trôi qua, cuối cùng đã có kết quả bình chọn. Hiệu trưởng cầm mic đứng trên sân thể dục to giọng tuyên bố tên hội trưởng Hội Học Sinh, Hàn An như ý nghe được hai chữ Thẩm Mặc.

Nhìn vào dáng người cứng cỏi, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, Hàn An đột nhiên phát hiện Thẩm Mặc lên cấp ba đã cao hơn rất nhiều, cũng càng thêm lạnh lùng.

Thẩm Mặc đứng tư thế nghiêm, đọc to lời thề của Đảng, cuối cùng tiếp nhận huy chương hội trưởng, trên mặt tràn đầy tươi cười.

Phía dưới sân khấu Hàn An cực kỳ vui vẻ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Mặc cười đến xán lạn như vậy, cô cảm thấy sự vất vả mấy ngày nay của mình là hoàn toàn xứng đáng.

Sau khi về lớp, Thẩm Mặc nói tan học muốn mời các bạn học mấy ngày nay vất vả giúp cậu truyền đơn đi ăn cơm. Ngay lập tức cả lớp vỗ tay hoan hô rầm rầm, có rất nhiều người cao hứng vì có cơm ăn, cũng có rất nhiều người chúc mừng cậu đã lên làm hội trưởng Hội Học Sinh.

Sau khi tan học ai nấy đều ồn ào thảo luận nên ăn cái gì, Hàn An cầm lấy cặp sách định về nhà. Vào lúc đi qua bàn của Thẩm Mặc, cô nhanh tay lén giấu một tờ giấy nho nhỏ vào trong hộc bàn. Bên trong viết: "Chúc mừng cậu đã trở thành hội trưởng Hội Học Sinh, cậu là tuyệt vời nhất!"

Cô thừa nhận mình rất nhát gan, không dám đối mặt với cậu ấy mà nói thẳng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~