Chương 6:

Trình Nhạc ngơ ngác mà lên tiếng, nhỏ giọng nói cảm ơn, mở túi ra, nhìn thấy Tô Ý Minh mua đủ các loại băng vệ sinh, thậm chí Tô Ý Minh còn mua cho cậu một cái qυầи ɭóŧ mới. Trình Nhạc muốn ngẩng đầu đối hắn nói thêm cái gì đó, bên ngoài lại truyền đến tiếng ồn ào từ một đám nam sinh, là đám người Từ Phong Thanh.

Tô Ý Minh nhíu mày, phản ứng nhanh chóng đi trước một bước đóng cửa lại. Lúc nảy Tô Ý Minh đứng ở cửa cùng Trình Nhạc nói chuyện cũng khỏe, nhưng giờ cả người toàn bộ tiến vào, không gian liền có vẻ chật chội, hai người đầu gối cơ hồ đều mau dán vào nhau.

Bởi vì dựa vào quá gần, Trình Nhạc tựa hồ cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương, cậu biết, Tô Ý Minh là chạy tới siêu thị bên ngoài trường học mua. Đành phải ở trong lòng, lại yên lặng mà cấp Tô Ý Minh cộng thêm một điểm.

Chẳng qua, Tô Ý Minh vẫn là đánh giá cao Trình Nhạc, hoặc là nói hắn hiểu lầm Trình Nhạc, ở Trình Nhạc trước mười bảy tuổi kiếp sống, cho dù là người song tính, cũng chưa từng thấy qua kinh nguyệt, đây là lần đầu tiên cậu tới kì.

Bất quá cũng không khó đoán, thời gian bọn họ bị nhốt ở cùng nhau, ánh mắt hắn chỉ có thể theo bản năng mà dừng ở trên người Trình Nhạc đang nghiêm túc nghiên cứu băng vệ sinh. Cuối cùng, hắn nhìn Trình Nhạc mới lạ mà ở trên qυầи ɭóŧ dán lên băng vệ sinh, mặc đi lên. Cái quần còn dính kinh nguyệt bị đặt ở một bên, Tô Ý Minh nhìn thoáng qua.

Trình Nhạc không được tự nhiên động động, trong lòng cảm thấy khác thường đồng thời lại nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng nhớ tới tình cảnh xấu hổ cậu phải đối diện. Bên ngoài thanh âm không biết thời điểm nào đã biến mất, Trình Nhạc liếc mắt nhìn Tô Ý Minh một cái lại nhanh chóng cúi đầu, cậu hỏi: “ Cậu sẽ cảm thấy tôi rất kỳ quái sao?”

Kỳ quái? Tô Ý Minh ánh mắt lại lần nữa rơi xuống cái kia qυầи ɭóŧ, hắn nghĩ, đúng là kỳ quái đi. Nhưng hắn không nói gì, hắn vẫn cứ là bộ dáng kia, làm cho Trình Nhạc nội tâm hoảng loạn, vội vàng mà truy hỏi: “ Cậu sẽ cảm thấy ghê tởm sao?”

Tô Ý Minh liên tục trầm mặc làm Trình Nhạc nước mắt lại lần nữa rơi xuống, nước mắt làm hai người đều ngây ngẩn, Trình Nhạc vội vàng mà dùng sức mà lau sạch, gương mặt trắng nõn dễ dàng mà lưu lại dấu vết do chà lau mạnh mẽ, Tô Ý Minh chú ý tới kia hai vệt đỏ, hắn thầm nghĩ làm sao lại tồn tại một nam sinh mềm mại mỏng manh đến vậy.

Trình Nhạc lại rầu rĩ mà cùng hắn xin lỗi: “Thật xin lỗi.”