Hạ Lăng trở về nhà, cởϊ áσ khoác, và ném mình lên ghế sofa.
Những lời của Tưởng Nghị Xuyên vẫn còn vang lên bên tai cô ấy.
Hạ Lăng khẽ cau mày.
Đm, cậu ấy có ý gì?
......
Hạ Lăng nhớ đến lần đầu tiên biết cái tên Tưởng Nghị Xuyên là vào ngày đầu tiên ở trường trung học. Tưởng Nghị Xuyên lên phát biểu với tư cách là đại diện của học sinh năm nhất.
Hạ Lăng, người đứng vị trí thứ hai của trường, đứng trong đám đông nhìn lên bục, chỉ cảm thấy vị đại bạn học mặc đồng phục xanh trắng này có chút chướng mắt – người đã chiếm vị trí đứng nhất của cô.
Vào ngày đầu tiên bước vào lớp, khi Tưởng Nghị Xuyên đứng dậy để giới thiệu bản thân, tiếng hò reo cổ vũ của lớp vang tận nóc trường.
Rốt cuộc, thời điểm đó, trong tiềm thức của mỗi người về học bá phải là cậu bé với cặp kính dày như nắp chai, cúi đầu bước đi trông không hấp dẫn chút nào.
Với sự xuất hiện của Tưởng Nghị Xuyên, một học sinh giỏi đứng đầu cùng với vẻ ngoài tỏa sáng, khiến mọi người hò reo không ngớt.
Hạ Lăng lẳng lặng ngồi trên ghế cầm bút viết kế hoạch học tập cho tuần đầu tiên của năm cấp ba vào một cuốn sổ, tiếng reo hò xung quanh cắt đứt suy nghĩ của cô, cô ngẩng đầu nhìn Tưởng Nghị Xuyên đang ngồi trước mặt phía bên trái của mình.
Chàng trai trẻ cao lớn và rực rỡ, rực rỡ đến nỗi khiến mọi người không rời mắt.
Giáo viên yêu cầu học sinh tự giới thiệu bản thân theo thứ hạng của họ, và người thứ hai là Hạ Lăng.
Hạ Lăng đặt cây bút trong tay xuống và đứng dậy tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân, trước khi học sinh kịp phản ứng, giáo viên nói với sự thích thú, "Hạ Lăng là người đứng vị trí thứ hai trong lớp của chúng ta, chỉ cách bạn hoc Tưởng Nghị Xuyên ba điểm..."
Hạ Lăng khẽ giật giật khóe miệng.
Vị giáo viên này đúng là biết chạm vào chỗ đau của người khác.
Từ khi lớn lên, Hạ Lăng đã phát triển tính khí tốt, không tranh giành hay giành giật, nhưng Hạ Lăng lúc đó đang ở tuổi dậy thì, đã quen với vị trí thứ nhất cùng sự ngọt ngào đó, khi chuyển sang một môi trường mới và đột nhiên rơi khỏi ngai vàng vị trí thứ nhất, tất nhiên cô sẽ cảm thấy khó chịu,
Đặc biệt là người đã giành được vị trí đó của cô thực sự rất chói mắt.
Vì vậy, thời điểm đó, Hạ Lăng không muốn gặp Tưởng Nghị Xuyên chút nào.
Trong trận đấu bóng rổ của lớp, các bạn nữ trong lớp điều hò hét cổ vũ họ. Hạ Lăng ngồi thẳng lưng ở hàng ghế đầu, hai tay đút trong túi quần, đeo tai nghe nghe giảng.
Mặc kệ mọi người, cô chỉ tập trung ghi nhớ các từ.
Hạ Lăng không muốn tham gia vào trò hò hét cổ vũ giữa hai lớp, nhưng cô được sắp xếp để ngồi ở hàng ghế đầu và luôn đối diện với những người trên sân.