Chương 4

Edit: Olwe

Beta: Như

*********

Lâm Triệu Phong vừa đi vừa nói: “Tiểu Vãn à, sau này con không được tự ý như vậy nữa nghe chưa, hôm nay con làm ba mẹ lo lắng muốn chết.”

Lâm Vãn cười gật đầu đáp: “Dạ, con nhớ rồi.”

Nói xong cô chạy như bay vượt qua ba ba đi lên lầu trước, Liễu Tố Tố cùng Trịnh Mỹ Khiết đúng lúc đi tới lầu hai, Trịnh Mỹ Khiết lấy chìa khóa ra mở cửa, Liễu Tố Tố đứng đợi ở một bên. Thấy Lâm Vãn chạy lên lầu thì quay đầu cười với cô một cái.

Tóc của Liễu Tố Tố là xoăn tự nhiên, bất kể là cột hay búi lại cũng đều toát lên vẻ thanh tao, trang nhã của người phụ nữ. Ngũ quan tinh tế, nụ cười duyên dáng, dịu dàng như gió mùa xuân vậy. Trong trí nhớ của Lâm Vãn không có người con gái nào cười đẹp hơn nàng ấy cả.

Tuy bây giờ đang ở thập niên 90, xã hội còn chưa phát triển, thiếu thốn đủ điều nhưng Liễu Tố Tố vẫn sẽ học trang điểm làm đẹp, phong cách hơi hướng truyền thống. Mặc dù Lâm Vãn từng chứng kiến thời đại từng bước thay đổi phát triển, nhưng nghĩ lại thì nàng vẫn là người đi trước thời đại, dẫn đầu xu hướng thời trang.

Tóm lại, người phụ nữ này luôn làm cô nhớ mãi không quên.

Lâm Vãn thích nàng cười, đặc biệt là khi cười với chính mình.

Trịnh Mỹ Khiết đã mở cửa xong, nhiệt tình mời Liễu Tố Tố vào, nói: “Trong nhà hơi bừa bộn, cô đừng chê cười.”

Liễu Tố Tố liền nhẹ lắc đầu đáp: “Không đâu ạ.” Giọng nói êm dịu, nhẹ nhàng, khiến người khác dễ dàng có cảm giác thân cận.

Nàng vừa vào của vừa nhìn ngắm xung quanh, trong mắt hiện lên sự hoài niệm lại có chút xót xa. Lâm Vãn đang trộm nhìn lén nàng, cảm thấy là lạ, trước đây cô chưa từng thấy dì Tố Tố như vậy, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

Lâm Vãn ngẩng đầu nhỏ tiếng hỏi: “Dì Tố Tố ơi, dì có sao không?”

Liễu Tố Tố lấy lại tinh thần, cúi đầu cười nhẹ với cô một cái: “Dì không sao, chỉ là cảm thấy nơi đây thật ấm áp.”

Ấm áp... Sao còn có thể bộc lộ biểu cảm như đau thương thế kia, Lâm Vãn nghĩ không ra, chẳng lẽ bản thân nhìn lầm rồi.

Không lâu sau từ trong nhà bếp truyền đến tiếng của mẹ làm gián đoạn suy nghĩ của cô:

“Tiểu Vãn con tiếp đãi cô Tố Tố thay mẹ, mẹ đi làm cơm.”

“Dì Tố Tố ơi, dì qua bên này ngồi đi.”

Lâm Vãn hướng dẫn cho nàng, vô tình nhìn thấy một con búp bê Barbie không mặc quần áo đang nằm trên sô pha, không cần nghĩ cũng biết là tác phẩm của cô rồi, cô lập tức tiến lên phía trước nhanh tay đem giấu nó đi.

Lâm Triệu Phong là người cuối cùng vào nhà, vội vàng pha trà mời khách. Bởi vì cả hai cũng không thân với lại giới tính khác biệt nên không tiện ở lại cùng, bèn chủ động vào bếp phụ vợ làm cơm.

Bất chợt trong phòng khách chỉ còn lại hai người là Liễu Tố Tố và Lâm Vãn, không gian vô cùng yên ắng.

Không phải Lâm Vãn không muốn cùng nàng nói chuyện, dù sao tư duy của cô vẫn là người trưởng thành, nếu không cẩn thận sẽ bị lộ hết, mỗi một lời nói đều phải suy xét kỹ càng, còn phải phù hợp với độ tuổi hiện tại mới được.

Quá khó khăn, thôi thì cứ từ từ thích nghi vậy.

Liễu Tố Tố nhấm nháp trà, hướng mắt về phía ban công, tò mò hỏi: “Lâm Vãn, đó là hoa Nghinh Xuân hả?”

Lâm Vãn cũng nhìn qua, trên ban công có một chậu hoa phát triển tươi tốt, nở ra những bông hoa nhỏ màu vàng nối tiếp nhau, chúng có kích thước bằng đầu ngón tay. Lâm Vãn phát hiện, đây là hoa mà mẹ cô trồng.

Lâm Vãn dùng giọng điệu trẻ con trả lời: “Hoa Nghinh Xuân đó là của mẹ con trồng.”

Thấy Liễu Tố Tố vẫn luôn nhìn về phía ban công không rời mắt, Lâm Vãn chủ động nói: “Dì muốn đi lại đó xem không?”

Liễu Tố Tố có chút do dự, cuối cùng chỉ lắc đầu cười.

Lâm Vãn biết nàng giữ kẽ cùng ngại ngùng, chủ động đi đến trước mặt nàng rồi đưa tay lôi kéo ống tay áo của nàng nói: “Qua kia xem hoa đi mà dì.”

Sự thật chứng minh, trẻ con làm nũng lúc nào cũng có tác dụng.

Lâm Vãn dắt Liễu Tố Tố đến ban công ngắm hoa Nghinh Xuân đang phát triển tươi tốt, Liễu Tố Tố yêu thích không thôi, cúi người xuống ngửi, “Thơm quá.”

Lâm Vãn ngẩng đầu tò mò hỏi: “Dì thích hoa Nghinh Xuân ạ?”

Liễu Tố Tố cười trả lời: “Thích.”



Rồi quay qua nhìn đám hoa nhỏ dưới ánh trăng kiều diễm: “Khi hoa Nghinh Xuân nở tức là mùa xuân đang về.”

Lâm Vãn vô tình nhìn thấy trong mắt nàng hiện lên sự phiền muộn, cô mới nghĩ tới, có lẽ từ đầu đến cuối dì Tố cũng không vui vẻ như cô tưởng tượng, chỉ là nàng hay mỉm cười ôn hòa với tất cả mọi người mà thôi, đây là việc Lâm Vãn dùng cả đời cũng không phát hiện ra.

Cũng có thể do đời trước bản thân cô tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, rất nhiều thứ đã bị cô bỏ lỡ.

Lâm Vãn cười, ánh mắt dịu dàng nói: “Con cũng thích mùa xuân.”

Liễu Tố Tố cúi đầu cười nhẹ: “Mùa xuân là mùa đẹp nhất, đất trời rực rỡ, vạn vật sinh sôi, sức sống dạt dào.”

Lúc này, trong nhà bếp lại truyền đến tiếng mẹ gọi: “Tiểu Vãn làm bài tập về nhà chưa con?”

Lâm Vãn lớn tiếng đáp: “Dạ con chưa làm.” Vì âm thanh cần truyền qua phòng khách để đến nhà bếp nên nói nhỏ sẽ không nghe được.

Trịnh Mỹ Khiết lại nói: “Vậy con mau làm bài đi, một lát còn ăn cơm nữa.”

Lâm Vãn đáp: “Dạ.”

Thấy vậy, Liễu Tố Tố mới nói với cô: “Hay là dì với con cùng nhau làm bài tập đi.”

Lâm Vãn gật đầu mỉm cười, trong lòng vừa thỏa mãn lại vừa hạnh phúc.

Một lần nữa cả hai trở lại phòng khách, Lâm Vãn mở cặp lấy ra vở bài tập, mở ra bắt đầu viết vào ô vuông trong vở. Nhìn thấy có khoảng 7800 chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên từng trang giấy, Lâm Vãn hết sức ngạc nhiên, lúc nhỏ cô viết chữ xấu như vậy luôn sao!

Không muốn bị dì Tố Tố nhìn thấy, Lâm Vãn nhanh chóng lật qua một trang giấy trắng tinh khác, sau đó mở bài tập viết của ngày hôm nay, cầm lên bút bắt đầu viết.

Liễu Tố Tố yên lặng ngồi một bên nhìn, Lâm Vãn vô cùng chú ý dáng điệu, ngồi thẳng lưng, đoan trang, nghiêm túc ngồi viết một đoạn chữ vào ô vuông trong vở bài tập.

Liễu Tố Tố cười nói: “Không ngờ chữ viết của Lâm Vãn lại đẹp như vậy.”

Được người mình thích khen ngợi, Lâm Vãn trong lòng vui như nở hoa, có vẻ như sống lại có nhiều thứ tốt hơn nhiều.

Trịnh Mỹ Khiết trong nhà bếp vô tình nghe câu nói ấy, nhịn cười không được mà ló đầu ra nói: “Tố Tố à, cô cũng thật biết nói đùa. Con gái của tôi viết chữ thì lên bờ chữ thì xuống ruộng như mấy ông thầy pháp vẽ bùa vậy đó, đẹp được mới lạ ấy.”

Liễu Tố Tố sắc mặt mười phần nghiêm túc nói: “Thật sự chữ rất đẹp đó, tôi không nói đùa đâu cô Trịnh.”

Trịnh Mỹ Khiết nghe xong cũng không tin, Lâm Triệu Phong vừa lúc rảnh tay tò mò mà tiến lại gần xem xét, đứng ở bên cạnh Lâm Vãn mà nhìn nhìn, liên tục gật đầu khen: “Cũng coi như đẹp, bà xã bà xã, Tiểu Vãn nhà ta chữ viết đẹp hơn rồi.”

“Gì?”

Trịnh Mỹ Khiết lau tay tranh thủ chạy ra xem, không dám tin vào hai mắt của mình, trên mặt đều là sự tự hào và vui mừng.

Lâm Vãn nào có nghĩ tới chỉ vì viết có cái chữ thôi mà có thể khiến cho cả nhà vui vẻ như thế, cô nghĩ, nếu đời này chính mình khắc khổ nỗ lực, xoay chuyển tình cảnh bình thường bất lực ở đời trước, ba mẹ sẽ càng vui vẻ hơn.

Cơm tối chuẩn bị xong, bốn món mặn một món canh, đều là những món sở trường của Trịnh Mỹ Khiết, Lâm Vãn chủ động muốn ngồi gần dì Tố.

Có thể vì đời trước lúc gần chết không chú ý ăn uống, hiện giờ Lâm Vãn cảm thấy đói bụng vô cùng, ăn uống thỏa thích, một lòng cặm cụi ăn cơm, hương vị cơm mẹ nấu vẫn là tuyệt vời như thế.

Lâm Triệu Phong thấy hôm nay cô ăn cả rau thơm, tò mò hỏi: “Bé này, không phải con vẫn luôn rất ghét ăn rau thơm hả?”

“Rau thơm ăn ngon lắm ba, nhất là với lẩu nóng hổi*...” (ý nói bỏ rau vào nồi lẩu ăn sẽ ngon hơn nhưng mẹ của Lâm Vãn nghe ra có liên quan tới lửa.)

Lâm Vãn nói đến đây mới nhớ tới thời đại của bọn họ bây giờ, đặc biệt là ở vùng quê ăn lẩu cũng không phổ biến, nhanh chóng ngậm miệng lại.

“Lửa cái gì? Con lại muốn chơi lửa, con nít không được chơi với lửa nguy hiểm lắm biết không.” Trịnh Mỹ Khiết chỉ cho là cô nói tào lao, liền nói: “Thích thì ăn nhiều một chút.”

Sau đó nhìn về phía Liễu Tố Tố nói: “Cô Tố Tố cứ tự nhiên như đang ở nhà của mình nha.”

Liễu Tố Tố ngại ngùng gật đầu.

Lâm vãn nghiêng đầu nhỏ dò hỏi: “Dì thích cơm mẹ con nấu không?”

Liễu Tố Tố cười nhẹ đáp: “Có, dì thích lắm.”

Lâm Vãn lại dùng âm thanh của trẻ con nói:

“Vậy sau này dì có thể thường xuyên tới đây ăn cơm nha.”

Liễu Tố Tố ngại ngùng trả lời: “Sao có thể chứ.”



Trịnh Mỹ Khiết tiếp lời: “Tiểu Vãn nói đúng đó, sau này cô cứ tới nhà chúng ta ăn cơm. Ngoài khiêu vũ ra thì tôi thích nhất là làm cơm.”

Thừa thắng xông lên, Lâm Vãn dùng ánh mắt lấp lánh tha thiết mà nhìn nàng: “Đúng vậy đúng vậy, về sau dì tới nhà con ăn cơm đi có được không dì?”

Thấy Liễu Tố Tố lộ vẻ khó xử, Lâm Vãn lo lắng chính mình đã miễn cưỡng nàng, nhanh chóng chuyển đề tài.

“Dì Tố nếm thử cánh gà này xem.”

“Cảm ơn con.”

Trịnh Mỹ Khiết đột nhiên nhớ tới cái gì, tò mò hỏi: “Phải rồi cô Tố Tố này, tôi còn chưa biết cô đang làm công việc gì nữa?”

Liễu Tố Tố trả lời: “Em đang là sinh viên năm 4, trước mắt thì về quê thực tập, sau khi lấy bằng tốt nghiệp sẽ xin vào làm giáo viên ở một trường cấp 3 trong thành phố.”

“Giáo viên sao, nghề giáo cũng tốt, ươm mầm tương lai.” Lâm Triệu Phong quay đầu hỏi Lâm Vãn: “Tiểu Vãn, sau này lớn lên con muốn làm giáo viên không?”

Lâm Vãn dứt khoát mà lắc đầu: “Lớn lên con muốn trở thành họa sĩ.”

Cô hoàn toàn nghiêm túc, ở đời trước khi bước chân ra ngoài xã hội cô có học qua vẽ tranh, cũng kiếm được một khoảng thu nhập từ đó để trang trải cuộc sống. Lúc ấy cô mới phát hiện mình có thiên phú về hội họa, đáng tiếc, mặc dù cô có đầy đủ điều kiện phát triển nhưng cô cũng hơn 30 tuổi rồi lại không có tiếng tăm gì, vả lại còn cần cơm ăn để sống mà bắt đầu từ số không thì phải đến bao giờ đây. Tình hình lúc đấy càng không cho phép cô buông bỏ tất cả, làm bắt đầu lại từ đầu. Đến năm 70 tuổi quay đầu nhìn lại, mới nhận ra, khi nào bắt đầu đều không muộn, đáng sợ nhất chính là ngay cả dũng khí cũng không có.

Cho nên đời này, cô muốn dũng cảm thực hiện lý tưởng của bản thân.

Trịnh Mỹ Khiết không tin, cười trêu ghẹo nói:“Lần trước sau khi tan học về nhà con còn nói muốn làm nhà khoa học kia kìa.”

Lâm Triệu Phong cũng hùa theo vợ một câu: “Ba nhớ rõ năm con 4 tuổi, về nhà tuyên bố lớn lên phải trở thành nhà du hành vũ trụ.”

Liễu Tố Tố ngồi bên cạnh nghe xong bị chọc cho cười khanh khách.

Lâm Vãn xấu hổ đỏ mặt, vành tai ửng hồng phản bác: “Lần này con thật sự nghiêm túc, con sẽ chứng minh cho ba mẹ xem.”

Bữa cơm trong bầu không khí ồn ào náo nhiệt cứ như vậy mà kết thúc, đã đến giờ Liễu Tố Tố trở về.

Liễu Tố Tố đi đến cửa xoay người nói: “Cảm ơn mọi người đã chiêu đãi, đã gây thêm phiền phức cho mọi người rồi.”

Trịnh Mỹ Khiết nghe vậy nói: “Không phiền không phiền, hôm nay cô giúp vợ chồng tôi đưa Tiểu Vãn về nhà,

còn chưa biết cảm ơn cô thế nào nữa.”

Lúc này, Liễu Tố Tố hơi ngồi xổm xuống, vẻ mặt dịu dàng nhìn Lâm Vãn nói: “Tạm biệt con nhé Tiểu Vãn, dì phải về nhà rồi.”

Lâm Vãn đồng tử co rút, hình như đây là lần đầu tiên dì Tố Tố gọi cô bằng biệt danh, dù là đời trước, chính mình cũng quen nàng gọi bằng tên rồi.

Chờ Lâm Vãn lấy lại tinh thần thì người đã đi mất rồi. Lâm Vãn bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người chạy nhanh tới ban công cắt một cành hoa Nghinh Xuân, kích động nói:

“Con đi tiễn dì Tố.”

Sau đó nhanh như chớp chạy mất tiêu.

Trịnh Mỹ Khiết nhìn không rõ, tò mò hỏi Lâm Triệu Phong: “Hồi nãy con bé đã cầm gì trong tay đấy?”

Lâm Triệu Phong bất đắc dĩ mà chống nạnh cười: “Hình như là gậy gộc gì đó, đứa nhỏ này cũng đáo để phếch.”

Lâm Vãn một đường chạy như điên xuống lầu, đuổi theo Liễu Tố Tố đang chuẩn bị đạp xe đi, hô: “Dì Tố, dì chờ đã.”

Liễu Tố Tố kinh ngạc quay đầu, Lâm Vãn liền đưa hoa trong tay đến trước mặt nàng, thở hồng hộc nói: “Tặng cho dì.”

Mặt Liễu Tố Tố hiện lên một chút vui mừng: “Là... Cho dì sao?”

Lâm Vãn ra sức gật đầu.

Liễu Tố Tố vui vẻ tiếp nhận, nhìn cành hoa trong tay nói: “Cảm ơn con nha Tiểu Vãn.”

Lâm Vãn bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng nói: “Về sau con còn có thể gặp lại dì nữa không?”

Liễu Tố Tố nghiêm túc suy nghĩ, cười trả lời cô: “Ừm... Dì nghĩ là... Có lẽ... Có thể... còn gặp lại đó.”

Lâm Vãn cũng cười rộ lên theo nàng, hôm nay là ngày cô cảm thấy vui vẻ nhất trong suốt mấy thập niên qua.