Chương 5

Edit: Lôi

Beta: Esther

**********

“Được rồi, mau vào đi thôi.” Liễu Tố Tố nói xong nhẹ nhàng nhún vai cười nói: “Cảm ơn hoa của con.”

"Dạ, không có gì.” Lâm Vãn nói xong thẹn thùng xoay người chạy đi, nhanh như chớp vọt vào hàng hiên.

Quay đầu lại, Liễu Tố Tố nhìn xuống cành hoa ngọc lan trên tay, trên mặt liên tục nở nụ cười, thuận tay đem cành hoa cắm ở trên xe đạp, sau đó chậm rãi đạp xe rời đi.

Lâm Vãn chạy nhanh lên lầu trở về nhà, thân thể bé nhỏ thở phì phò, lúc này ba đang giúp mẹ sắp xếp chén đũa ở trong phòng bếp, hai người thấy Lâm Vãn trở về không hẹn mà cùng mở miệng hỏi:

“Dì Tố Tố đã về rồi à?”

“Tiểu Vãn, con làm xong bài tập buổi tối chưa?”

Đối mặt với hai vấn đề của ba mẹ, Lâm Vãn trả lời từng câu một xong, sau đó mới điều chỉnh hô hấp rồi một mình đi lên ban công, đến trước chậu hoa ngọc lan ngửi ngửi, thơm quá, cô ngẩng đầu nhìn xuống dưới lầu, đã không còn nhìn thấy bóng dáng dì Tố Tố, lúc này chắc là nàng ấy đang trên đường trở về.

Đứng ngây người ở trên ban công một lúc, Lâm Vãn yên tĩnh nhớ tới lúc nãy khi ở dưới lầu, dì Tố Tố nở nụ cười trong veo đối với cô, làm cho người ta khó mà quên được, nghĩ nghĩ, bản thân Lâm Vãn cũng bất tri bất giác mỉm cười.

“Hi, Lâm Vãn!”

Nghe được giọng nói quen thuộc của Lý Lý, Lâm Vãn liền xoay mặt qua, thuận tiện nghiêng thân mình hướng ra ngoài ban công một chút, Chu Lý Lý ở cách vách nhà cô, chẳng qua không phải cùng một tầng, nhưng hai đứa nhỏ vẫn thường xuyên nói chuyện qua lại, thông qua ban công cũng có thể nhìn mặt của nhau.

“Lý Lý.” Lâm Vãn cũng gọi tên của nàng.

“Buổi tối nhà cậu có khách tới sao?” Chu Lý Lý cũng víu người ở trên ban công, hướng qua bên này xem.

Lâm Vãn gật đầu, mỉm cười nói, “Đúng vậy, còn ở nhà tớ ăn cơm nữa.”

Nói chuyện cùng bạn tốt lâu năm, Lâm Vãn cố hết sức giả bộ giọng điệu của trẻ con.

“Vãn Vãn, hai ngày nữa chúng ta lại đến công viên kia đào tổ chim đi.” Chu Lý Lý nói.

Lâm Vãn run sợ, trong lòng hiện lên một câu, tôi đã lớn như vậy sao có thể đi đào tổ chim chứ? Đương nhiên, cô hiện tại chỉ là một đứa trẻ, nếu bỗng nhiên từ chối thì không tốt, cô đành lấy cớ: “Tay của cậu bị thương, đi thế nào được.”

Chu Lý Lý cười vui vẻ, quơ quơ cánh tay bị thương của mình: “Không còn đau nữa, bác sĩ nói nghỉ ngơi hai ngày là khôi phục bình thường rồi.”

Lâm Vãn:....

“Vãn Vãn, chúng mình đi đi, đi mà đi mà, lần trước đào không xong, tớ vẫn luôn nhớ mãi không quên, tớ không muốn bị thằng nhóc trong sân đó cười nhạo đâu.”

Việc này…..

Đúng lúc này, vị cứu tinh của Lâm Vãn xuất hiện.



“Đào tổ chim cái gì, bị thương như vậy còn không biết sợ.” Giây tiếp theo, Chu Lý Lý bị mẹ nàng xách về nhà.

Lâm Vãn cuối cùng cũng thoát được khốn cảnh, hiện tại cô lại nhận ra một vấn đề khó khăn khác, sau khi cô trọng sinh về lúc nhỏ, nên chơi chung như thế nào với bạn tốt mới chỉ có năm tuổi?

Hiện tại, cô không có hứng thú với búp bê Barbie, không có hứng thú với đào tổ chim, cũng không có hứng thú với những thứ mà trẻ con thích.

Xem ra đây là một vấn đề nan giải.

Lúc này, Trịnh Mỹ Khiết đi ra ngoài tìm Lâm Vãn, đi tới kéo cánh tay nàng nói: “Một mình ở trên ban công làm gì, con cần phải tắm rửa, đã vài ngày con không tắm rồi.”

Cứ như vậy, Lâm Vãn để mẹ kéo cô vào trong phòng, cảm giác hiện tại cũng rất hạnh phúc, từ khi năm Lâm Vãn sáu mươi tuổi, ba mẹ lần lượt qua đời, mười năm sau đó cuộc sống của cô chỉ còn một mình, cô thi thoảng mơ thấy ba mẹ, mỗi khi nhìn cảnh đứa trẻ khác đang trong vòng tay ấm áp của mẹ, cô không ngừng nhớ về quá khứ, lúc ba mẹ còn sống, cô vĩnh viễn là đứa nhỏ của họ.

Có người nói, khi cha mẹ còn, nhân sinh luôn có chỗ đến, khi cha mẹ mất, nhân sinh chỉ có chỗ về, Lâm Vãn khi đó chính là vậy.

Sau khi qua tuổi sáu mươi, cuộc đời của cô chỉ còn lại một con đường về, một đường đi có thể dự đoán trước.

Mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây, chúng ta đều hướng tới cái chết, khoảng cách ấy càng ngày càng ngắn dần.

Phục hồi tinh thần lại, cô phát hiện mình đã bị mẹ kéo vào trong phòng tắm, Lâm Vãn ngẩng đầu trông thấy vòi hoa sen kiểu mới, nhớ lại khi đó đây là loại phổ biến ở phố Ninh An, nhà nhà đều hăng hái lắp đặt, cô đang ngồi trong bồn tắm to rộng ở phía trước.

Trịnh Mỹ Khiết ngồi xổm xuống, chuẩn bị động tay liền quay đầu hô: “Lâm Triệu Phong, quần áo của Tiểu Vãn đâu rồi?”

“Đến đây, đến đây.” Âm thanh của ba truyền đến, rất nhanh Lâm Triệu Phong đã cầm một bộ quần áo sạch sẽ lại đây, vừa đến cửa phòng tắm, Trịnh Mỹ Khiết liền đứng dậy nói: “Hôm nay anh tắm cho con đi, em còn phải đi sửa lại tư liệu của các học viên ban vũ đạo.”

Lâm Vãn theo bản năng mở to hai mắt, cô bỗng nhiên nhớ lại, khi cô học tiểu học, ba mẹ thường xuyên thay phiên nhau giúp cô tắm rửa.

Lâm Triệu Phong vén tay áo lên tiến vào phòng tắm, tay duỗi ra còn chưa chạm tới Lâm Vãn, Lâm Vãn liền la lên một tiếng: “Ba!”

Lâm Triệu Phong hoảng sợ, “Làm sao vậy?”

“Con muốn tự mình tắm rửa.” Lâm Vãn ngượng ngùng nói.

Lâm Triệu Phong lập tức bật cười, không để bụng nói: “Trước đây cũng là ba tắm cho con mà, con cảm thấy ba tắm cho không sạch sẽ sao, hôm nay mẹ con không rảnh, con tạm chấp nhận một chút.”

“Không phải đâu ba, con đã lớn rồi, con muốn tự tắm rửa.” Lâm Vãn cứng đầu lặp lại lần nữa.

Lâm Triệu Phong thấy thế thì sửng sốt, mới nhận ra là con bé đang thực sự nghiêm túc, ngộ ra vấn đề, lập tức liền cười, “Được rồi, được rồi, vậy con tự mình tắm đi, có việc gì thì gọi ba mẹ.”

Lâm Vãn thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng thân thể là trẻ con nhưng tâm lý thì không phải, nếu để ba mẹ tắm rửa cho thì quá mất mặt rồi.

Lâm Triệu Phong chạy nhanh đến bên người Trịnh Mỹ Khiết, chuẩn bị báo cáo lại với nàng sự việc vừa rồi, không đợi chồng mở miệng, thì Trịnh Mỹ Khiết đã hỏi trước: “Không phải em để anh tắm cho con sao, ra đây làm gì?”

Lâm Triệu Phong thoải mái dựa vào cạnh cửa cười: “Không muốn anh tắm cho, nói là muốn tự mình tắm.”

“Thật á?” Trịnh Mỹ Khiết tràn đầy kinh ngạc.



“Anh đoán tám phần là bị kí©h thí©ɧ bởi chuyện lần đó, đừng nhìn con bé ngày thường hi hi ha ha, thực ra trong lòng rất hiếu thắng.” Lâm Triệu Phong cười nói.

Trịnh Mỹ Khiết nghe xong cũng cười cười, “Quá hiếu thắng cũng không phải là chuyện tốt, nhưng tự mình tắm rửa là chuyện tốt, chứng tỏ con bé bắt đầu dần dần trưởng thành, chuyện yêu cầu chúng ta giúp đỡ cũng dần ít đi, người là ba mẹ như chúng ta, muốn quý trọng quá trình cùng con bé ở chung.”

Lâm Vãn tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ liền trở về phòng mình, bởi vì thời gian còn sớm hơn nữa mai cũng là cuối tuần, không cần phải đi học nên cô không muốn đi ngủ sớm.

Lục trong ngăn kéo một lúc lâu, cuối cùng cô cũng tìm được một quyển sổ nhật ký mới tinh, nếu cô nhớ không lầm thì hình như đây là quà sinh nhật năm ngoái mẹ tặng. Nói là hy vọng trong tương lai khi cô biết viết chữ, hãy thử viết nhật ký, đem những việc trải qua mỗi ngày như thế nào viết vào đây, lúc ấy ba còn chê cười nói nàng mới biết có mấy chữ ít ỏi.

Vài năm qua đi, Lâm Vãn vẫn luôn duy trì thói quen viết nhật ký, đến nay vẫn như vậy.

Ngồi xuống bàn học, từ trong hộp bút lấy ra một chiếc bút chì đã được gọt gọn gàng, mở ra trang đầu tiên của sổ nhật ký, Lâm Vãn bắt đầu viết xuống:

Ngày 9 tháng 3 năm 1990, thứ sáu, trời quang.

Nếu như tính đúng, hôm nay cũng là ngày 7 tháng 7 năm 2055, ngày mà tôi qua đời, cũng là ngày mà tôi sống lại.

Đúng vậy, tôi trở lại 65 năm trước, giống như hí kịch vậy, sự tình cứ vậy mà diễn ra ở trên người tôi.

Nhưng tôi đã rất vui vẻ, bởi vì ở chỗ này, tôi một lần nữa có thể gặp lại ba và mẹ, quan trọng nhất chính là tôi được gặp lại dì Tố Tố, nàng vẫn luôn như vậy, làm trái tim tôi rung động, vẫn là bộ dáng ôn nhu mỹ lệ ấy trong tâm trí tôi.

Kiếp trước đã có quá nhiều điều tiếc nuối, tôi không muốn lại giẫm lên vết xe đổ, bởi vậy một đời này, tôi muốn sống thật tốt một lần, cũng muốn yêu thật tâm một lần, chẳng sợ… chẳng sợ kết cục sẽ không như ý người, ít nhất cũng sẽ không tiếc nuối.

Vừa mới viết xong câu cuối cùng, cửa phòng Lâm Vãn đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Triệu Phong nhìn thấy nàng ở trong phòng thì sửng sốt: “Đã tắm xong rồi ư.”

Lâm Vãn hoang mang rối loạn che lại sổ nhật ký, dùng giọng nói trẻ con oán giận: “Ba không gõ cửa, thật không lễ phép.”

Lâm Triệu Phong bị nàng chọc cười: “Được rồi, là ba sai, lần sau ba sẽ nhớ kỹ, con đang làm cái gì vậy?”

“Viết nhật ký ạ.” Lâm Vãn trả lời đúng sự thật.

“Con gái của ta đã biết viết nhật ký rồi, viết cái gì, để ba nhìn xem.”

“Không được, mẹ nói nhật ký là điều riêng tư của mỗi người.” Lâm Vãn che chắn kín mít.

Lâm Triệu Phong cười to: “Trêu con thôi, sao ba có thể đọc nhật ký của con được, đi ngủ sớm một chút không nên chơi quá muộn.”

Lâm Vãn gật đầu.

Sau khi ba rời đi, Lâm Vãn nhẹ nhàng cẩn thận mở ra sổ nhật ký, đem một dấu chấm câu cuối cùng viết xuống, sau đó khép lại cất vào trong ngăn kéo.

Một thân một mình trở về chỗ ở, trong tay Liễu Tố Tố cầm một cành hoa ngọc lan suốt đoạn đường đi, lên lầu mở cửa, bật đèn, đóng cửa, một loạt động tác liền mạch lưu loát.

Nơi đây là một phòng ở mà nàng tự mình thuê ở bên ngoài, phòng ở tuy không lớn, nhưng lại được thu dọn rất sạch sẽ.

Chuyện thứ nhất sau khi về đến nhà, nàng liền tìm một cái bình hoa, là của chủ nhà để lại, rửa sạch xong rồi đổ nước vào, sau đó cắm cành hoa ngọc lan vào bình. Trong quá trình đó nàng nhịn không được mà dựa sát vào ngửi ngửi, thơm quá, nàng đem bình hoa đặt trên bàn sách ở trong phòng ngủ, đưa mắt nhìn ngắm, cũng làm cho căn phòng có chút sắc xuân, Liễu Tố Tố đứng phát ngốc.

Không khỏi nhớ tới cô bé tặng hoa cho nàng, khóe miệng bất tri bất giác giơ lên.