Chương 3

Chẳng biết bao lâu, học tra đứng dậy, đầu choáng váng, cậu mở bánh sinh nhật vừa mới mua về, tự hát bài chúc mừng, rồi múc một muỗng bánh kem lên ăn, nước mắt không ngừng rơi hoà lẫn bánh kem, nuốt xuống bụng, trong miệng chỉ có chua xót, không có vị ngọt nào.

Cậu ăn toàn bộ bánh kem, đột nhiên dạ dày cuộn lên, vọt vào nhà vệ sinh, ói hết bánh kem ra ngoài.

Cậu không biết rốt cục mình đã làm gì sai, khi từ nhỏ mẹ không thích cậu, lớn lên vẫn thường xuyên đánh đập, mỗi lần đi họp phụ huynh về, sẽ mắng cậu sao lại ngu như thế, tại sao bà lại sinh ra một đứa con ngốc, cậu biết mẹ chỉ đang trút nỗi oán hận với cha lên người mình, cậu cũng biết mẹ không dễ dàng gì cho nên từ nhỏ không dám chọc bà tức giận, vẫn luôn nghe lời, nỗ lực cải thiện thành tích của mình, vì sao mẹ vẫn không cần cậu? Là cậu không tốt sao?

Căn phòng yên tĩnh, học tra cuộn tròn trên giường, cô độc tự ôm lấy mình, gối đầu không ngừng ướt đẫm nước mắt.

Điện thoại đột nhiên rung lên, học tra lấy ra, là tin nhắn của học bá.

“Nhớ làm bài tập.”

Học tra căn bản không ngăn được nước mắt tuôn trào mãnh liệt, cậu muốn gọi điện cho học bá, muốn nghe giọng đối phương, cậu nỗ lực bình tĩnh lại, đột nhiên điện thoại vang lên, được một hồi cậu mới nhận.

“Tôi đây.” Âm thanh trầm thấp của học bá truyền đến, tựa hồ như muốn đuổi những thứ cô độc trong phòng đi.

“Tớ…. Hôm nay sinh nhật tớ, có thể.. Có thể không làm bài tập được không?”

Cố gắng kìm chế nhưng âm thanh nghẹn ngào mang theo tiếng khóc nức nở vẫn xuyên qua điện thoại truyền tới tai học bá.

“Ừ, hôm nay không làm,” được một hồi, “Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm… Cảm ơn,” giọng mũi dày đặc, còn ẩn tiếng khóc nức nở, học bá cảm thấy trong lòng căng thẳng.

Hai người nhất thời không nói gì, một lát sau, học bá hỏi: “Đang ăn bánh kem sao?”

“Ừ, nhưng bánh kem này không ngọt, tớ không thích”

“Vậy lần sau mua cái ngọt hơn ăn.” Học bá tựa hồ cười khẽ.

Nghe tiếng học bá, học tra bất giác bất tri ngủ, trong lúc ngủ cũng không an ổn, vẫn luôn khóc.

Học bá bên kia không cúp điện thoại, nghe âm thanh nức nở truyền tới, còn có nói mớ “Đừng đi.”, trong lòng lo lắng, sao sinh nhật lại khóc như vậy? Hắn chuyển động cây bút máy trong tay, im lặng làm bạn với di động của học tra.

Học tra thất thần ở nhà hai ngày, hai mắt khóc sưng lên, vừa đến trường học liền nằm vật trên bàn.

Lúc học bá tới, nhìn thấy bạn cùng bàn đang nằm trên bàn, muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì vào ngày sinh nhật của cậu, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không hỏi.

Thẳng đến khi vô tiết, học tra vẫn nằm trên bàn, học bá dùng bút chọc chọc cánh tay, cậu mở đôi mắt sưng đỏ, khẽ nâng đầu nhìn hắn.

Nhìn hai mắt sưng lên của đối phương, hắn hối hận không nên đánh thức cậu.

Học bá nhỏ giọng: “Ngủ đi, tôi canh giáo viên giúp cậu.”

Học tra không nói chuyện, vùi đầu vào cánh tay, ở nhà cậu vẫn không thể nào ngủ được, ngủ không an giấc, một khi ngủ sẽ mơ thấy lúc mình còn nhỏ bị mẹ đánh, về sinh nhật ngày đó, rồi tới trường học, cũng không biết có phải tại học bá ngồi bên cạnh hay không, cậu nhanh chóng buồn ngủ thϊếp đi.

Học bá nhớ tới hai mắt sưng đỏ của người kia, một trận đau lòng, vì cái gì lại thương tâm như vậy?

Sau khi tan học, học bá nghĩ học tra đã tỉnh, muốn nói với cậu điều gì đó, có âm thanh ngoài cửa, hắn quay đầu nhìn xem, là giáo hoa. Học bá đoán được chuyện gì, nghĩ rằng đã đến lúc đưa ra quyết định, liền đứng dậy đi ra ngoài. Xoay người ra ngoài nên học bá không thấy được cậu ngẩng đầu lên nhìn theo hướng giáo hoa, trong mắt ảm đảm không chút ánh sáng.

Giáo hoa tới để hỏi học bá nghĩ thế nào, hắn nhìn nàng, giáo hoa lớn lên rất đẹp, giọng nói cũng rất ngọt ngào động lòng người, nhưng nàng không có đôi mắt to như bạn cùng bàn, âm thanh cũng không mềm mại dễ nghe như người kia, bộ dạng mặt đỏ lên cũng không đáng yêu bằng, học bá khẽ cười một tiếng.

“Thực xin lỗi, tôi không thích cậu được.”

Giáo hoa mới nhìn thấy học bá cười còn tưởng hắn sẽ đáp ứng, mắt đột nhiên đỏ lên.

“Vì sao?”

“Tôi có người mình thích rồi.” Ừ, đôi mắt đỏ lên cũng không làm người khác đau lòng như bạn cùng bàn, học bá nghĩ, chính mình không nên tổn thương cậu ấy.

Học bá phát hiện bạn nhỏ cùng bàn trốn hắn, mỗi buổi sáng đều đi học sớm, lúc ở trong lớp, thì bày ra bộ dáng tớ đang làm bài tập, đừng quấy rầy tớ, buổi tối trở lại ký túc tắm rửa xong lập tức chui vào trong chăn, hắn hoàn toàn không tìm được cơ hội nói chuyện, đặc biệt bạn nhỏ nói chuyện với mọi người rất vui vẻ, nhưng đối với hắn thì vô cảm, trong lòng càng tức giận, cuối cùng lên tới đỉnh điểm vào ngày đó.

Học tra lại đυ.ng tới bài tập khó, cậu lén liếc nhìn một cái, thấy học bá đang làm bài, do dự muốn hỏi hắn, chính mình mấy ngày nay rõ ràng trốn đối phương, không biết học bá như thế nào, bộ dạng giống như không quá cao hứng, không còn cách nào, ngày đó sau khi trở về, học bá trông rất vui, hẳn là bọn họ ở bên nhau, cậu thật sự không muốn nhìn hai người bên nhau, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh học bá.

Tuy rằng, học bá đang làm bài tập, nhưng tầm mắt vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của học tra, nhìn thấy đối phương cầm bài tập, lộ ra vẻ bối rối, ngại hỏi bài, trong lòng vui vẻ, chờ đối phương hỏi hắn.

Cuối cùng, học tra chọc chọc bạn học ngồi đằng trước. Bạn học quay lại giảng bài cho cậu, không biết tại sao, nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống, cậu cảm thấy lạnh sống lưng, rùng mình một cái.

Học tra hỏi bài xong, học bá trầm mặt hỏi cậu: “Tại sao lại không hỏi tôi?”

“A? Cái gì?”

“Vì sao lại không hỏi tôi?”

“Cậu… Cậu đang làm bài tập.” Học tra chột dại nói.

“Lúc trước cậu hỏi bài, không phải tôi cũng đang làm bài tập sao?” Nghe cậu trả lời, sắc mặt càng lại trầm xuống.

“Tớ…. Thực xin lỗi.” Học tra nghe đối phương nói như thế, cho rằng hắn đang trách mình mấy lần trước quấy rầy hắn làm bài, “Tớ về sau sẽ không hỏi cậu nữa, lần trước tớ làm phiền cậu làm bài tập.”

Học bá hít một hơi sâu, túm học tra ra lớp, về ký túc xá.

Học bá kéo đối phương về ký túc, vừa vào liền chặn người trên cửa không cho chạy trốn.

“Mấy ngày nay sao lại trốn tôi?”

Học tra cúi đầu, “Tớ… tớ không có.”

Học bá vừa giận vừa muốn cười, hắn nhéo cầm đối phương, cưỡng bách cậu ngẩng đầu. Học tra trừng mắt, trong mắt mang theo vài giọt nước.

“Vì sao lại trốn tôi?”

Vừa dứt lời, những giọt nước mắt nhỏ lên tay hắn, học bá hoảng loạn, nghĩ thầm nãy quá nóng giận, hắn vươn tay ôm học tra vào lòng.

Đối diện với cái ôm ấm áp , trong lòng càng thêm uỷ khuất, lại thêm khổ sở việc mẹ bỏ rơi mình, cậu chôn chặt trong lòng học bá gào khóc lớn. Học bá nghe đối phương khóc, đau lòng cực độ, tay hắn vỗ nhẹ phía sau lưng cậu.

Khóc được hồi lâu, áo trước ngực học bá đều bị nước mắt ướt đẫm, học tra còn nắm một góc áo hắn, nức nở thút tha thút thít.

Cảm giác được người trong lòng hơi bình tĩnh, học bá nâng mặt cậu lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước trên khoé mắt.

“Hiện tại có thể nói cho tôi, xảy ra chuyện gì được không?”

“Cậu.. Cậu.. Không phải cậu quen giáo hoa sao…?”

Cuối cùng, học bá cũng biết bạn nhỏ này đang hiểu làm cái gì, hắn cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt đang trào ra. Học tra trừng lớn đôi mắt nhìn học bá, sợ tới mức không nấc lên được.

“Anh… Anh hôn em làm gì?”

“Vì, anh thích em.”

Học bá chôn trong cổ học tra, hơi thở phả ra có chút ngứa, lỗ tai ửng hồng.

Học tra hơi ngốc, vừa nãy học bá thổ lộ với mình sao?

“Không phải anh với giáo hoa ở bên nhau sao? Ngày đó anh ra ngoài…”

“Bé ngốc, ngày đó anh đi theo cậu ấy nói rõ, anh nói anh đã có người mình thích.”

Nội tâm học tra bùng nổ pháo hoa, cảm giác vui sướиɠ nháy mắt xẹt qua cơ thể, cậu ngây ngô cười lên, khuôn mặt nhỏ vừa khóc vừa cười, như giống như con mèo mướp.

Học tra và học bá chính thức ở bên nhau, tính cách vốn đã dính người, lại càng thêm dính người hơn. Học bá đi mua đồ ăn sáng trở về, học tra ăn vạ trên giường, vốn dĩ rất thích ngủ nướng, cùng học bá bên nhau lại càng ngủ nướng thêm.

“Dậy đánh răng rửa mặt đi ăn sáng, nếu không sẽ bị muộn.”

“Em không muốn, em buồn ngủ, không dậy.”

Học bá dọn bữa sáng, đến kéo chăn bông ra, học tra thuận thế ôm tay hắn, nói: “Anh ôm em, em sẽ đứng dậy.”

Học bá nhéo nhẹ mũi học tra rồi ôm cả người đối phương lên, học tra hoảng sợ, hai chân ôm chặt lấy eo hắn. Học bá ôm cậu vào nhà vệ sinh, thả xuống để chân cậu dẫm lên chân mình đánh răng, xong lại ôm người ra ngoài, bế đối phương ngồi trên đùi mình ăn sáng.

Kể từ lần đầu hai người hôn môi, học tra nghĩ đủ mọi cách để học bá hôn mình, cậu thích cảm giác hôn môi với đối phương.

Học bá có chút phiền não, bạn trai nhỏ luôn muốn được hôn, tuy rằng hắn cũng thích, nhưng dù sao cũng là tuổi trẻ nồng nhiệt, hôn xong liền bốc hoả, tiểu hỗn đản đốt lửa nhưng không dập.

Học tra cầm bài tập hỏi học bá: “Bài này em làm đúng, có thể khen thưởng em không a?”

“Muốn thưởng cái gì?”

“Muốn chơm chơm cơ?”

“Được.” Học bá bất đắc dĩ, tiểu hỗn đản đốt lửa không dập hoả, thật sự thử thách năng lực của hắn quá.

Trình độ của học tra chỉ mới tiến thêm, chưa vượt qua những đề khó khác cho nên học bá không hôn, cậu mất mát nhìn đối phương, nước mắt như muốn rơi xuống, học bá mềm lòng, hôn lên trán cậu một cái.

“Khích lệ, kỳ thi sắp tới tiến bộ hơn,” học bá ghé vào tai cậu “Tuỳ tiện để em hôn.”