Chương 2

Cuối tháng, trường học cho nghỉ, học tra không muốn về nhà, nhưng ở ngốc lại trường cũng vô dụng, chỉ có thể về.

Học tra về đến nhà, mẹ của cậu ngồi trên sô pha xem TV, nhìn người mới vừa trở về, nói: “Đi nấu cơm đi.”

Học tra cất cặp sách, vào phòng bếp nấu cơm. Cậu chỉ có một mình mẹ, khi còn nhỏ cậu bị chế giễu vì không có cha, về đến nhà cậu khóc nháo lên hỏi mẹ vì sao, mẹ tát một cái, nói không được hỏi về vấn đề này.

Từ đó về sau, học tra cũng không bao giờ đề cập về cha trước mặt mẹ, trưởng thành một chút, có một lần mẹ cậu say chửi rống lên, trong miệng toàn là lời mắng chửi cha cậu, nói ông ấy là người tồi tệ, khiến bà chưa kết hôn đã mang thai, sau đó vứt bỏ bà. Học tra cuối cùng cũng biết tại sao khi cậu lớn, bà đối xử với cậu ngày càng tệ, đại khái bởi vì cậu có bộ dạng giống cha.

Đang ăn cơm, đột nhiên bà ngẩng đầu nhìn học tra, nói: “Con cũng gần 18 tuổi rồi?”

“Vâng, còn hai tháng.”

Bà suy tư gật đầu, không nói gì, tiếp tục ăn cơm.

Buổi tối, học tra cầm di động nằm trên giường, giao diện là tin nhắn của học bá, học tra không tìm được chủ đề để nói chuyện phiếm với hắn.

“Cậu ngủ rồi sao?”

“Chưa.” Học bá trả lời trong vài giây.

“Hôm nay mẹ tớ hỏi sinh nhật của tớ tới chưa.”

“Ừm?”

“Tại sao cậu không hỏi tớ khi nào thì sinh nhật?”

“Khi nào?” Học bá nhíu mày, nhìn câu hỏi giống như học tra đang làm nũng, hay hắn quá nhạy cảm sao?

“Còn hai tháng, đến lúc đó nói cho cậu.”

“Ừm, được.”

“Tớ mệt, đi ngủ trước, cậu cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

“Được, ngủ ngon.”

Bên kia học tra nặng nề chìm vào giấc ngủ, bên này học bá suy tư nhìn lịch sự cuộc trò chuyện, trầm tư miên man, hắn đột nhiên nhớ, đã từng có một nam sinh thổ lộ với mình, tuy rằng hắn không thích ai, nhưng cũng không phải là đồng tính luyến ái, nhanh chóng cự tuyệt.

Hắn cũng không rõ nam sinh đó như thế nào, mơ hồ nhớ người đó tỏ tình mình, không phải là bộ dạng làm nũng, mặc kệ chính mình có bao nhiêu lãnh đạm, trước sau như một, ngượng ngùng đỏ mặt tỏ tình với hắn, giống như cách mà hiện tại học tra nói chuyện. Nam sinh chỉ cần làm nũng, hắn cảm thấy nổi da gà rồi nhưng học tra mềm mại đối diện hắn làm nũng, thế nhưng trong lòng hắn không có một tia phản cảm, mơ hồ còn muốn cậu tiếp tục làm nũng.

Học bà nhăn mày, tình cảm của học tra đối với hắn hơi lạ, hơn nữa nam sinh biểu lộ hơi quá cho nên hắn có thể nhận ra tình cảm này, không cần có người nói cho hắn.

Gần đây, học tra cảm giác như học bá đang cách xa mình, cậu cầm bài tập, khẽ hỏi: “Bài này làm như thế nào?”

“Chính mình tự giải, tôi có giảng qua rồi.” Học bá nhìn cậu một cái, lại là đôi mắt sáng lấp lánh, trong lòng hắn có chút khó chịu không thể giải thích được.

Cảm nhận được sự không kiên nhẫn của đối phương, học tra cũng không dám hỏi gì nữa, chính mình yên lặng tự làm.

Như mọi khi, học bá chơi bóng xong, học tra vẫn đưa nước cho hắn, chỉ là lần này hắn không lấy mà cầm một chai nước từ người khác, học tra nhìn xem, là giáo hoa.

Tay cầm nước của cậu run lên, nước mắt khẽ dâng, cậu nỗ lực mở to mắt để nước mắt không chảy, bên tai là lời bàn tàn của bạn học về học bá và giáo hoa, cậu cố gắng muốn tách mình ra khỏi âm thanh ồn ào, nhưng vô dụng, âm thanh không ngừng truyền tới, cậu siết chặt chai nước trong tay, xoay người rời đi.

Học bá nhìn bóng dáng của cậu, trong đầu hiện lên vẻ mất mát của đối phương, sự bực bội trong lòng hắn càng tăng lên, hắn cũng không thể ngăn chính mình nhìn đối phương.

Giáo hoa gọi học bá đi sang một góc khác, mặt đỏ bừng, giọng nói ngọt ngào ngượng ngùng nói: “Tớ… thích cậu.”

Học bá nghĩ, hắn nên từ chối vì hắn không thích giáo hoa nhưng trong tâm trí lại nhớ người bạn cùng bàn, làm hắn cảm thấy có gì đó đang phá vỡ cuộc sống vốn có.

“Tôi sẽ suy xét một chút.”

Có một số bí mật vẫn không giấu được, thực mau, trong trường truyền ra giáo hoa thổ lộ với học bá.

Học tra cũng nghe được, lòng cậu chua xót, hy vọng không phải là sự thật, lại cảm thấy hết thảy là đương nhiên, nhưng cậu vẫn muốn thử, liều lĩnh một lần.

Gần đến ngày sinh nhật học bá, học tra tích góp tiền tiêu vặt mấy tháng, mua một cây bút máy cho hắn làm quà sinh nhật, cũng muốn tỏ tình với học bá vào ngày đó.

Hôm nay là sinh nhật học bá, mọi người hẹn nhau chúc mùng học bá, bởi vì tin đồn, họ xô đẩy giáo hoa đứng chung chỗ với hắn, giáo hoa thẹn thùng cười, tuy rằng mặt học bá vẫn vô cảm nhưng cũng không ngăn cảm mọi người.

Học tra ở lại một lúc rồi trở về ký túc xá, cậu đợi để tặng quà cho đối phương, thật ra là do bầu không khí ở đó quá khó chịu nên cậu chạy trối chết.

Học tra chờ ở ký túc xá, nghĩ đến lúc tỏ tình với học bá, trong lòng có chút căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Một lát sau, học bá trở về ký túc xá, học tra nhìn hắn, rồi đứng lên, tay cầm quà đưa cho đối phương.

“Sinh nhật vui vẻ… Tớ… thích cậu.”

Tim của học bá đập rộn ràng, hắn cố gắng kìm chế, bất đồng với lời trong lòng, mở miệng nói, cảm giác thật khác biệt, nhưng…

Học tra cúi đầu không dám nhìn đối phương, ký túc xá yên tình không có tiếng động, như đang chờ thẩm phán xét xử, thời gian trôi qua, một giây như đã lâu, sắc mặt của cậu dần dần tái nhợt.

“Cảm ơn, lòng tốt của cậu tôi nhận.”

Âm thanh lãnh đạm của học bá truyền đến, món quà vẫn chưa được nhận, hốc mắt cậu đỏ lên, cúi đầu, nỗ lực không cho người kia thấy, học bá vòng qua, vào nhà vệ sinh.

Học bá vừa đi, học tra rốt cục không nhịn được nước mắt chảy từ hốc mắt xuống, trái tim như đang vỡ ra, cảm giác chua xót nói cho cậu biết rằng mối tình đầu của cậu thất bại, ném hộp quà vào thùng rác, như một cái xác không hồn đi về phía giường, đắp chăn lại, cắn môi nhỏ giọng khóc.

Học bá ở trong nhà vệ sinh tắm nước lạnh, nghĩ đến đôi mắt đỏ ửng của học tra, lúc đi ngang qua đối phương, hắn thực sự có ý muốn ôm lấy cậu, nỗ lực kiềm chế, chạy trối chết vào nhà vệ sinh.

Sau khi học bá bình tĩnh lại, hắn thấy học tra chôn người trong chăn, phồng lên thành một quả bóng, món quà được đóng gói kĩ càng lẳng lặng nằm trong thùng rác.

Không biết sau bao lâu, một bàn tay mảnh khảnh nhặt món quà lên.

Học bá rõ ràng cũng thích lại vì cái gì mà cự tuyệt, bởi vì mười mấy năm làm thẳng nam, tuy rằng chưa từng thích nữ sinh, nhưng khi đối diện với nam sinh đang tỏ tình hắn, hắn lại phản cảm, cứ thế hắn gặp được tiểu thụ của đời mình, cảm giác chính mình biến hoá, từ thẳng đến cong, nhất thời không thể tiếp thu mà thôi.

Ngày hôm sau, học tra đến lớp với đôi mắt đỏ hoe, bạn học xung quanh hỏi cậu bị gì, cậu chỉ nói không ngủ được.

Học bá nhìn cậu uể oải ỉu xìu, đương nhiên hắn biết được lí do, nhưng đã quyết định không cho cậu cơ hội, khắc chế chính mình không để ý.

Tối hôm qua học tra khóc đến nửa đêm rồi ngủ, buổi sáng không có ai kêu cậu rời giường, cũng không có bữa sáng, cũng không ai giúp cậu làm bài tập, chính mình tự làm, cậu biết, học bá khẳng định rất ghét mình.

Trong kỳ thi thứ hai, bởi vì tâm trạng, bài kiểm tra lần này bị tụt lại, giáo viên gọi cậu vào văn phòng.

“Kỳ thì lần trước rất tốt, sao lần này lại thụt lùi nhiều như thế?”

Học tra cúi đầu, “Em xin lỗi.”

“Lúc trước, em nói lớp trưởng sẽ giúp em tốt hơn, cô mới đồng ý cho hai em ngồi cùng nhau, nhưng…”

“Em… lần sau em sẽ làm bài tốt hơn.” Học tra sợ giáo viên sẽ tách hai người ra, vội vàng nói.

“Được rồi, em về lớp trước đi.”

Học tra trở về chỗ ngồi, cưỡng bách chính mình lên tinh thần học tập, không thể thi rớt, tuy rằng không thể bên nhau nhưng vẫn còn cơ hội ngồi gần nhau, ít nhất vẫn thấy hắn.

Học bá cảm thấy bạn cùng bàn không biết vì cái gì mà nổ lực học tập, thỉnh thoảng cũng không ăn cơm, do dự mỗi lần muốn hỏi bài hắn, hắn không thừa nhận chính mình đã mềm lòng, chỉ nghĩ học tập là chuyện tốt, chủ động giảng bài cho cậu.

Gần đây, giáo hoa vẫn luôn tới tìm học bá, học tra mỗi lần nhìn thấy hai người họ bên nhau, dù biết chính mình không có khả năng, lòng vẫn chua xót không gì sánh được.

Đã một tháng kể từ khi tỏ tình, hai người vẫn như cũ, trừ bỏ lúc học bá giảng bài, hai người vẫn không nói chuyện gì khác.

Kỳ nghỉ này tình cờ là sinh nhật học tra, cậu về đến nhà, phát hiện có một chiếc ô tô rất đắt tiền đậu trước sân, có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều liền lên lầu.

Mở cửa nhìn thấy được mẹ ngồi trên sô pha chờ cậu, bên cạnh là hai chiếc vali.

“Mẹ, chúng ta chuyển nhà sao?”

“Không phải chúng ta, là mẹ, mẹ phải đi, căn nhà này để lại cho con, trong đó có một cuốn sổ tiết kiệm với một ít tiền, có thể đủ cho con hoàn thành việc học.”

Học tra giữ chặt hành lý, nghẹn ngào nói: “Mẹ, hôm nay… Hôm nay là sinh nhật con, mẹ… Không cần con sao?”

Bà hất tay cậu ra, nói: “Tôi đã nuôi cậu đến năm 18 tuổi, cũng coi như tròn bổn phận của một người làm mẹ, bao nhiêu năm qua tôi chịu đủ rồi, tôi muốn sống cuộc đời của chính mình, cậu về sau đừng tới tìm tôi, mối quan hệ của chúng ta kết thúc từ đây.”

Học tra khóc lên: “Mẹ, đừng đi, con sẽ nghe lời, sẽ nỗ lực học tập, mẹ đừng bỏ con nhé.”

Đáp lại chính là tiếng đóng cửa, cậu ngồi xổm xuống trong phòng khách trống trải, không một tiếng động, khóc lên, hưởng thụ một ngày sắp đến của cậu.