Chương 63:

Chương 63.

Lúc này, hai người vẫn còn đang cãi nhau. Căn nhà cũ cách âm không tốt, khi bước vào tòa nhà, Lâm Hề Trì còn phải hạ tiếng cãi nhau với anh xuống, không muốn làm phiền người khác, cũng không muốn người ta dòm ngó chuyện nhà mình.

Lúc đó, mọi suy nghĩ của cô đều đổ dồn vào việc tranh cãi với anh, hoàn toàn không để ý đến chuyện anh có táy máy điện thoại hay không.

Lúc thấy ảnh chụp màn hình Lâm Hề Cảnh gửi, cũng như tin Hứa Phóng nhắn trên đó.

Lâm Hề Trì nhất thời không kịp hiểu ý anh, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô cũng nhớ ra.

Hình như hôm nay lúc trên xe cô đã một câu với Hứa Phóng.

- - "Nhưng tớ đã nói với em ấy là cậu thích tớ đến nỗi không kiểm soát được, thiếu tớ một chút thôi cũng không được. Bây giờ để em ấy nhìn thấy cảnh tượng nữ trên nam dưới như vậy, tớ biết giấu mặt mũi vào đâu!"

Sau đó anh xuống xe gửi một tin cho Lâm Hề Cảnh.

- - "Thực sự không thể kiểm soát được."

Khi hiểu ra, cơn giận của Lâm Hề Trì bỗng chốc bay biến đi gần hết, cô mím môi, cứ nhìn chằm chằm tin nhắn Hứa Phóng gửi.

Sau khi xem hồi lâu, cùng với thời gian trôi qua, tâm trạng Lâm Hề Trì trầm xuống, cơn giận ban đầu đã tan biến không còn một mảnh, nghĩ đến bóng lưng Hứa Phóng, cô đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.

Đối với Hứa Phóng.

Lâm Hề Trì thuộc loại cứng, mềm đều ăn.

Nếu lúc đó anh thực sự hung lên, chắc chắn cô sẽ sợ; còn nếu anh mềm lại, cô sẽ không giận nữa.

Nhưng nếu anh tỏ thái độ "mặc dù đang cãi nhau với cô, nhưng chuyện gì cũng nghe lời cô", Lâm Hề Trì sẽ không kiểm soát được mà càng được nước lẫn tới.

Vừa rồi Hứa Phóng tỏ thái độ như vậy, nên cuối cùng bị cô chọc tức phải bỏ nhà đi.

Giờ Lâm Hề Trì mới biết anh đã ngầm khuất phục mình từ lâu rồi.

Nếu như thế thì cực kỳ gay go.

Vả lại, ngày mai anh phải quay về thành phố B, đã vậy tối nay hai người còn cãi vã một trận không đáng có, giờ nghĩ lại mới cảm thấy lãng phí thời gian.

Lâm Hề Trì ngẩng đầu xem giờ mới biết hiện tại đã 10h30. Sau khi về đây, họ đã trnh cãi nhau 2 tiếng đồng hồ.

Lâm Hề Trì vùi mặt vào gối cọ cọ, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, do dự soạn tin nhắn, lúc định gửi Hứa Phóng mới sực nhớ ra.

Vừa nãy lúc tức giận cô đã nói 'không muốn nói chuyện với cậu dù chỉ một câu', bây giờ còn chưa đến nửa tiếng đã nhắn tin van xin.

Hình như tương đối vả mặt thì phải.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Lâm Hề Trì lại trở nên buồn rầu.

Tại sao đến giờ Lâm Hề Cảnh mới gửi ảnh chụp màn hình cho cô, nếu như gửi sớm hơn, cô nhất định sẽ không tranh cãi với Hứa Phóng lâu như vậy, nói không chừng bây giờ hai người đang bắt đầu cuộc sống ngọt ngào trên giường ấy chứ.

Lúc cô định gọi điện mắng Lâm Hề Cảnh thì cô ấy đã nhanh hơn một bước, gửi cho cô một tin nhắn khác: [Vẫn còn giận? 】

Lâm Hề Cảnh: [Chị gần 30 rồi, khoan dung một chút có được không? 】

Lâm Hề Trì: "..."

Ai 30?

Câu nói này thành công tạo cớ cho Lâm Hề Trì trút giận, cô lập tức gọi điện mắng Lâm Hề Trì nửa giờ, mới sảng khoái cúp máy.

Sau một ngày bận rộn với việc tức giận, Lâm Hề Trì cảm thấy mình khổ cực vô cùng. Cô vươn vai, đi tắm, nằm xuống giường, chỉnh lại đồng hồ báo thức.

Quyết định ngày mai sẽ đứng trước cổng nhà Hứa Phóng chặn đường.

Cách một này mới nói chuyện với anh, chắc là không quá mất mặt đâu ha?

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi thức dậy, việc đầu tiên Lâm Hề Trì làm là nhìn điện thoại di động.

Thấy WeChat không có tin nhắn mới, Lâm Hề Trì mím môi lề mề đứng dậy, nghĩ thầm Hứa Phóng đúng là nhỏ mọn, tận một đêm rồi còn chưa nguôi giận.

Không đại nhân đại lượng như cô.

Nhưng không sao, để cô đến chiều chuộng anh vậy.

Hoàn toàn không vấn đề gì cả.

Nhanh chóng tắm rửa xong, Lâm Hề Trì thay quần áo, trang điểm, xách túi thường ngày hay mang lên, không có tâm trạng ăn sáng, lòng nặng trĩu mở cửa ra ngoài.

Cô không biết Hứa Phóng sẽ giận bao lâu, hơn nữa hôm qua giọng điệu của cô có vẻ rất tệ, nếu làm anh giận đến nỗi bỏ về thành phố B không nói một lời cho cô biết thì phải làm sao.

Lâm Hề Trì có chút sốt ruột, đóng cửa lại, ngước mắt lên, đột nhiên nhìn thấy Hứa Phóng đang đứng trong góc nhỏ cạnh cửa ra vào.

Không biết anh đã đứng đó bao lâu.

Đầu Hứa Phóng hơi nghiêng, cổ duỗi thẳng, có thể thấy rõ đường cong yết hầu. Anh đứng trong tư thế uể oải, tay đút túi quần, không nhìn ra đang nghĩ cái gì.

Nghe thấy động tĩnh phía này, Hứa Phóng vô thức nhìn qua.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Không khí như ngưng trệ.

Hứa Phóng cứ lặng lẽ dán mắt nhìn cô, không hiểu sao lại khiến da đầu Lâm Hề Trì tê dại. Sau vài giây im lặng, anh gãi má, cứng ngắc nói: "Tớ bị mất trí nhớ rồi."

"..."

Lâm Hề Trì sững người một lúc, cảm giác nặng nề trong lòng vì sự xuất hiện của anh mà lập tức giảm bớt, càng vì lời nói của anh mà tiêu tan.

Sau đó, cô đột nhiên nhớ lại những lời hôm qua mình đã nói với Hứa Phóng trước khi anh bỏ đi, lại không nhịn được-

Chọc ngoáy anh.

Lâm Hề Trì nuốt nước miếng, gật đầu, cẩn thận tiếp lời: "Nhưng chắc còn nhớ rõ tớ là bố cậu chứ."

Hứa Phóng: "..."

Hứa Phóng cảm tưởng tất cả quyền được nổi cáu của mình trong đời này đã bị anh sử dụng hết trước năm 19 tuổi. Lúc này, dù rất muốn dạy cho cô một bài học cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Dù sao đi nữa đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên anh nhịn.

Dù sao thì anh cũng đã quen rồi.

Hứa Phóng nhướng mi, không thèm để ý tới cô: "Mở cửa."

Lâm Hề Trì ngoan ngoãn đáp ứng, sau đó xoay người lấy chìa khóa mở cửa. Tâm trạng cô đã tốt lên rất nhiều, giọng nói cũng trở lại khoan thai như bình thường.

"Con trai, sao con mất trí nhớ mà vẫn biết nhà mình ở đây thế?"

Hứa Phóng để đồ trong tay lên tủ giày, thản nhiên nói: "Hỏi đường."

Nghe vậy, Lâm Hề Trì nhìn lại anh: "Hỏi thế nào?"

"Hỏi trong tiêu khu này có ai bị gọi là đồ ngốc không." Giọng Hứa Phóng nhàn nhạt, không mang bất kỳ cảm xúc nào, "Bảo an chỉ cho con tới đây."

"..."

Lâm Hề Trì nghiến răng, lúc định phản bác thì đột nhiên phát hiện trên tủ giày có thứ gì đó.

Đó lại là một chiếc hộp, trông giống như cuốn sách có bìa màu xanh đậm.

Sự tò mò của Lâm Hề Trì lập tức trỗi dậy, cô rướn người mở lớp ngoài cùng, đập vào mắt là một ổ khóa mật mã bốn số.

"..."

Vì hôm qua bận giận, nên Lâm Hề Trì hoàn toàn quên mất sự tồn tại của chiếc hộp, cô đột nhiên hiểu ra, "Ngày hôm qua cậu đi ra ngoài mua cái này à?"

Hứa Phóng hơi nhướng mày, coi như ngầm thừa nhận. Anh nhét chiếc hộp vào trong tay Lâm Hề Trì, sau đó bế cô đến tủ giày, cởi giày cho cô, nhân tiện nói: "Mỗi ngày thử một số."

Lâm Hề Trì chuyển động bốn con lăn trên đầu: "Số mấy?"

Hứa Phóng đặt đôi giày của cô trên giá giày trống bên cạnh, qua quýt đáp: "Ngày hôm đó."

Nói xong, Hứa Phóng không kìm được cúi đầu hôn lên môi Lâm Hề Trì, đầu lưỡi áp vào hàm răng của cô, một đường đi vào, cuốn lấy đầu lưỡi cô, không ngừng đòi hỏi quấn quít.

Môi anh dần dần di chuyển xuống dưới, cắn cằm cô, sau đó tiếp tục đi xuống dưới, liếʍ cổ cô, từ từ tăng cường độ, mãi đến khi lưu lại vết tích mới hàm hồ nói: "Khi nào cũng chọc giận tớ.."

Sau khi đưa Hứa Phóng lên máy bay, Lâm Hề Trì mới về nhà. Cô được nghỉ tết Thanh Minh, ngày mai sẽ thay ca, hiện tại không biết phải làm gì.

Lâm Hề Trì đang nghịch điện thoại trên giường, khóe mắt thoáng liếc thấy chiếc hộp trên bàn trà liền vươn tay với. Cô nhìn ổ khóa dạng con lăn kia, tò mò lắc lắc chiếc hộp.

Có thể nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bên trong va vào thành khi lắc.

Rốt cuộc là cái gì mà có thể để 5 năm không hư?

Hôm nay là ngày 4 tháng 4.

Vậy thì ----

Lâm Hề Trì dùng đầu ngón tay đẩy, chuyển thành số 0404.

Quả nhiên không đúng.

Lâm Hề Trì bị thứ bí ẩn bên trong làm cho ngứa ngáy, không khỏi muốn thử lại số khác, nhưng bất chợt nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Phóng, cô lại do dự rút tay về.

Thôi quên đi, nếu không ai kia lại tức giận.

Sau tết Thanh Minh, Lâm Hề Trì trở lại bệnh viện làm việc.

Hai ngày nay tuy cô không đến bệnh viện, nhưng vẫn có bác sĩ khác túc trực. Lâm Hề Trì bận rộn cả buổi sáng, đến trưa được rảnh rang xíu mới sực nhớ tới chú mèo mun hôm bữa.

Hình như hôm nay nó vẫn chưa đến truyền nước?

Lâm Hề Trì đến quầy lễ tân hỏi thì nghe thực tập sinh trực ban mấy ngày nay nói, hôm qua và hôm qua cô gái kia nữa đều không mang mèo đến, hôm nay cũng đã qua cả buổi sáng rồi, không biết tại sao còn chưa đưa nó đến.

Nghe vậy, Lâm Hề Trì không hỏi nữa, chỉ nghĩ tạm thời có chuyện, có thể buổi chiều sẽ tới đây.

Đến buổi chiều, Lâm Hề Trì nhận được một cuộc gọi.

Chính là cô gái đó, giọng nói như đang khóc, ấp úng kể lại: "Hôm qua con mèo nhà tôi truyền nước xong, đến đêm nó bắt đầu đi ỉa chảy không ngừng, đã vậy còn nôn ra chất lỏng màu vàng".

Lâm Hề Trì sửng sốt, đang định bảo cô gái mang con mèo đến kiểm tra, thì nghe cô ấy nói tiếp: "Sau đó sáng nay tôi ra xem thì thấy nó đã không còn thở nữa".

Tâm trạng Lâm Hề Trì đột nhiên trở nên nặng nề, nhẹ giọng an ủi: "Xin đừng quá đau buồn. Tỷ lệ mèo sống sót sau khi mắc bệnh dịch chỉ có 80%. Càng là mèo còn thì tỷ lệ sống càng thấp. Đây không phải là-"

"Sớm biết vậy tôi đã không đến đây nữa." Cô gái khóc, như muốn trút hết nỗi đau ra khỏi cơ thể, "Rốt cuộc cô có biết chữa không thế? Chẳng có tác dụng gì cả, ngày càng nghiêm trọng thêm, còn tốn mất mấy ngàn tệ của tôi."

Tiếng khóc của cô gái càng lúc càng lớn.

Một lúc sau, Lâm Hề Trì mới nhắm mắt lại, cúp điện thoại.

Gọi điện thoại tới chửi bới, tình trạng này còn tính là khá nhẹ.

Khi lần đầu tiên Lâm Hề Trì đến bệnh viện này, cô từng chứng kiến một người phụ nữ vì con chó đã chết của mình, mà cùng người thân và bạn bè của mình treo băng rôn bên ngoài bệnh viện, cứ nhìn thấy bác sĩ đi ra là chạy tới mắng té tát.

Cuối cùng, phải giải quyết bằng cách gọi cảnh sát.

Nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Hề Trì gặp phải tình huống này.

Cô mới đến đây làm được một thời gian, nên bệnh nhân cô tiếp nhận thường chỉ mắc một số dịch bệnh thông thường, đây là con thú cưng đầu tiên chết trong tay cô.

Nghĩ đến cô gái vừa rồi, l*иg ngực Lâm Hề Trì như bị thứ gì đó đè lại, có chút khó thở, khiến cho tinh thần cô cả ngày hôm ngay cứ mệt mỏi như vậy.

Lâm Hề Trì cho rằng đây là việc mình phải đối mặt khi quyết định làm việc trong ngành này, tìm người tâm sự lúc này là cách rất hữu dụng, nhưng tương lai, những chuyện như vậy có thể sẽ tiếp tục tái diễn.

Lâm Hề Trì không ngừng tự điều chỉnh cảm xúc, xách bữa tối về nhà.

Trên đường về, Lâm Hề Cảnh gọi điện cho cô: "Lâm Hề Trì, bây giờ chị rảnh không?"

Lâm Hề Trì: "Có."

Lâm Hề Cảnh: "Vậy làm giúp em một việc. Tí nữa em gửi bản Word cho chị, chị dựa theo thông tin trên đó làm ppt cho em nha, bây giờ em đang mắc việc.."

Lâm Hề Trì: "Ừ."

Nói xong cô ấy liền cúp máy.

Lâm Hề Trì lấy chìa khóa mở cửa lầu dưới, tiếp tục điều chỉnh cảm xúc, đi lên mấy bậc cầu thang, đèn cảm ứng kích hoạt giọng nói không nhạy lắm, trong bóng tối nước mắt cô bất chợt trào ra.

Lại có cuộc gọi đến.

Lâm Hề Trì vừa đi tới cửa nhà, mở cửa lấy tay áo lau nước mắt, sau đó mới bắt máy.

Là Hứa Phóng.

Giọng anh không mấy vui vẻ, Lâm Hề Trì có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh lùng của anh: "Không phải cậu nói muốn gọi video cho tớ à? Gọi cho cậu bao nhiêu cuộc rồi, cậu làm gì thế hả."

"Tớ vừa về nhà."

"Bây giờ là 9 giờ." Giọng Hứa Phóng càng tệ: "Mỗi ngày không thể về nhà sớm à?

Lâm Hề Trì phồng má nhỏ giọng đáp trả:" Hôm nay tăng ca. "

Anh sững lại, sau đó tiếp tục nói, so với thường ngày, lúc này hình như anh bị cảm nhiễm khả năng của Lâm Hề Trì, nói nhiều không chịu được, giọng trầm thấp khàn khàn kể cho cô nghe những chuyện đã xảy ra hôm nay.

Lâm Hề Trì ôm đầu gối, ngồi trên sô pha lắng nghe.

Một lúc lâu sau, đôi mắt cô đỏ hoe, không muốn làm anh lo lắng, nhưng lại không nhịn được muốn nói với anh, bèn tỏ vẻ như đang nói đùa:" Rắm Rắm, tâm trạng tớ không tốt. "

Nghe vậy, hơi thở Hứa Phóng ngưng trệ:" Tớ biết. "

Anh hoàn toàn không coi đó là lời nói đùa, cách vài giây lại tiếp tục:" Nếu không sao tớ phải nói nhiều thứ nhảm nhí như vậy cho cậu nghe."