Chương 6

chương 6.

Lâm Hề Trì đợi một lúc không thấy anh tiếp tục 'nỗi bão' nữa mới bắt đầu thổ lộ: "Tớ vừa đi phỏng vấn vào Ban thể thao của hội sinh viên trường mình, nhưng bọn họ chỉ hỏi có ba câu về chòm sao, nhóm máu, cuối cùng là 'có đăng kí Ban khác không', cậu nói xem sao lại thế?".

Hứa Phóng vẫn còn rất khó chịu, anh cáu kỉnh nói: "Tớ là phỏng vấn viên của cậu?".

Hàm ý chính là: "Hỏi tớ làm cái rắm".

Lâm Hề Trì không chấp nhặt thái độ 'bất hợp tác' của anh, tiếp tục nói: "Nhưng chỉ toàn hỏi vấn đề gì đâu, cậu không cảm thấy Ban này rất kì cục và thiếu chuyên nghiệp à?"

Đầu bên kia im lặng trong chốc lát.

Mấy giây sau, Hứa Phóng mới mở miệng nói chuyện: "Chỉ hỏi ba câu?".

Cơn giận Ban nãy của anh tựa hồ theo thời gian mà nguôi ngoai hơn phân nửa, giọng nói lại quay về trạng thái thờ ơ ngày thường, nhưng lúc này còn xen lẫn thêm vài tia nghiêm túc hiếm thấy, bất giác mang đến cho người đối diện cảm giác an tâm yên lòng.

Lâm Hề Trì gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy".

"Nếu thế cũng không khó đoán".

Lâm Hề Trì cúi đầu khiêm tốn xin chỉ giáo, bày ra tư thái cung kính xin rửa tai lắng nghe.

"Đồng quan điểm với tớ" – Hứa Phóng cười lạnh, tiếng cười kia vừa rõ vừa dài, dội vào tai lại gây nên cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ. Giọng Hứa Phóng mang đậm chất Bắc Kinh nồng hậu, anh lạnh lùng đay nghiến từng chữ một: "Không cần nói nhiều với người ngu đần".

Một khắc lạnh lẽo im ắng.

Lâm Hề Trì 'ồ' một tiếng, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Biết rồi".

Sau đó liền cúp điện thoại cái rụp.

Hứa Phóng còn đang đợi cô 'quật' lại anh như mọi khi, cho nên vừa nghe nghe thấy thanh âm dập máy từ đầu kia, trong lúc nhất thời liền cảm giác có chút không thể thích ứng nổi. Qua mấy giây, anh cau mày, trong đầu chợt ý thức được gì đó.

Giận rồi à?

Anh tức khắc ngồi bật dậy, ảo não lấy tay vò loạn tóc, mắt trợn trừng nhìn điện thoại mà không biết nên nói gì.

Không phải chính cô làm rộn đánh thức anh trước à? Giờ m* nó còn bày đặt giận dỗi.

M* nó, tiền ở chỗ anh mà dám lên mặt cáu kỉnh.

Hứa Phóng bất động mấy giây, đáy lòng chợt tích tụ phiền muộn khó nhịn, càng nghĩ càng khó chịu, càng khó chịu lại càng phiền não, phiền não xong lại không biết nên làm gì mới tốt. Anh nghĩ nghĩ, đang định đem tiền sinh hoạt phí chuyển vào tài khoản của cô liền phát hiện, bản thân xác thật đã đánh giá quá cao cô nhóc này rồi.

Vậy mà cho rằng cô có dây thần kinh tức giận!

Lâm Hề Trì gửi cho anh hai đoạn tin nhắn.

Lâm Hề Trì: "Có phải tớ rất nghe lời không?".

Lâm Hề Trì: "Lập tức không nói chuyện với tên đần độn nữa!".

"..."

Hứa Phóng ném điện thoại qua một bên rồi kéo chăn chùm kín đầu ngủ tiếp.

* * *

Tối hôm sau, Lâm Hề Trì nhận được thông báo thông qua vòng phỏng vấn đầu, nói cô tám giờ tối thứ hai đến giảng đường Đông Nhất phòng 409 để phỏng vấn vòng hai.

Lâm Hề Trì nhắn lại "đã nhận được", sau đó chuẩn bị một hồi rồi ra ngoài với mấy cô bạn cùng phòng.

Thời hạn chọn môn đã kết thúc từ tối hôm kia, lịch học của mỗi học sinh do đó cũng được thiết lập xong.

Tối hôm qua lớp trưởng thông báo với cả lớp rằng giáo trình học sẽ thống nhất nhận vào hôm nay, cậu ta nhờ mấy bạn nam trong lớp đem giáo trình đến giảng đường Đông Nhị phòng 103. Vì vậy, tối nay tất cả sinh viên đều phải tới đây nhận sách.

Sau khi đến phòng học, bốn người mới phát hiện, đại đa số sinh viên đều mang theo va li hành lý tới.

Giáo trình xếp thành từng chồng đặt đầy trên bục giảng, chồng nào chồng nấy chất cao như núi.

Môn chuyên ngành ở kỳ đầu năm nhất của Lâm Hề Trì tương đối nhiều, có giải phẫu động vật học, động vật học đại cương.. cộng thêm đủ thứ môn bắt buộc, nên hôm nay cô chắc chắn phải nhận rất nhiều sách giáo trình. Hơn nữa, tài liệu giảng dạy ngành y học còn cực kỳ dày, mang va li hành lý quả là một quyết định sáng suốt.

Nhưng nếu không đem theo cũng có thể bê được, chỉ là hơi vất vả một chút.

Sau khi xác nhận mọi người đã đông đủ chỉnh tề, mấy bạn ủy viên lớp đồng thời phân phát tài liệu cho các bạn trong lớp, không đến mấy phút đã 'thanh lý' gọn ghẽ.

Lâm Hề Trì nhét mấy quyển sách vào trong cặp, âu sầu trơ mắt nhìn mấy quyển sách còn dư ở ngoài. Nhưng không trì hũan quá lâu, cô hít sâu một hơi, bê chồng sách trước mặt lên, nghiến răng nhủ thầm: "Đi thôi".

Ba người còn lại cũng ôm một 'núi' sách theo sau, lần lượt hành quân ra khỏi lớp.

Lâm Hề Trì cầm đầu tiên phong.

Sách thật sự quá nặng, đi được một lúc mấy cô gái chân yếu tay mềm đã cảm thấy đến sức lực nói chuyện cũng không còn. Trên đường từ phòng học về ký túc xá hầu như không ai mở miệng nói chuyện, chỉ thi thoảng nghe thấy thanh âm phàn nàn của Nhϊếp Duyệt: "Thật sự mệt sắp chết rồi".

Lúc đi qua sân bóng rổ, Lâm Hề Trì quả thực trụ không nổi nữa bèn đặt hết sách và cặp lên ghế đá bên đường, hổn hển nói: "Ngồi nghỉ một lát".

Nhϊếp Duyệt cũng bỏ sách lên ghế, giống như bị liệt mà tựa người vào lưng ghế.

Lâm Hề Trì nghi hoặc quay đầu tìm kiếm xung quanh, sau đó nghi hoặc hỏi: "Tiểu Hàm đâu?".

Nghe thấy vậy, Nhϊếp Duyệt cũng ngóc đầu lên, phỏng đoán nói: "Chắc là chưa đuổi kịp".

Hiện tại hai người cũng không có tâm tư để lo nghĩ quá nhiều vì các cô đều đã mệt đến nỗi không còn hơi sức nói chuyện.

Ánh sáng nơi này không quá tốt, bên cạnh chỉ có một ngọn đèn đường leo lét tỏa ra ánh sáng lờ mờ, vô tình hình thành nên sự tương phản rõ rệt với sân bóng rổ đằng kia. Trong sân, mười mấy nam sinh tinh lực dồi dào, vòng qua đuổi lại, mồ hôi tuông xuống như mưa.

Tầm mắt Lâm Hề Trì vô thức dịch chuyển qua bên đó.

Bên ngoài sân bóng cũng có không ít nữ sinh đang xem, hai má đỏ ửng đang chụm đầu vào nhau bàn tán gì đó.

Chú ý tới nam sinh dẫn đầu, ánh mắt Lâm Hề Trì vốn còn chút đờ đẫn phút chốc liền phát sáng lấp lánh.

Anh xông về phía trước, vòng qua những người ngăn trở xung quanh, quả bóng trên tay bị anh thành thạo lại dễ dàng khống chế, thân ảnh nhanh nhẹn di chuyển trên sân một cách tự nhiên liền trở thành trung tâm của ánh nhìn, đặc biệt nổi bật bắt mắt. Cùng lúc, Lâm Hề Trì cũng đứng dậy, rảo bước tiến về phía bên đó.

Hứa Phóng nhún người bật lên, dùng một tay nắm chặt khung bóng rổ gây ra tiếng vang cực lớn, một tay khác mạnh mẻ úp quả bóng vào.

Ghi điểm.

Nhìn thấy anh ném vào rổ, Lâm Hề Trì ngồi sụp xuống hàng rào lưới của sân bóng, hít một hơi nạp đầy khí nơi l*иg ngực rồi dùng hết sức bình sinh hét lớn: "Hứa Phóng!".

"..."

Hứa Phóng giật mình, xém chút nữa trượt tay ngã từ trên khung bóng rổ xuống.

Anh buông rổ rồi nhảy trở lại mặt đất, sau đó đưa mắt nhìn theo nơi phát ra âm thanh. Lúc thấy cô, Hứa Phóng gãi gãi đầu, gò má đỏ bừng do mới vận động, mồ hôi dọc theo cằm chày xuống làm ước nguyên cả nửa phần áo trên.

Lâm Hề Trì hưng phấn vẫy tay gọi anh.

Thái dương Hứa Phóng giật giật, quay đầu đập tay với mấy người đồng đội, nhân tiện nói nhỏ với họ mấy câu rồi mới ra ngoài từ cửa chính sân bóng rổ, rảo bước về phía Lâm Hề Trì.

Vừa bước đến trước mặt cô, Hứa Phóng liền bị Lâm Hề Trì cưỡng ép lôi kéo đến chỗ ghế đá, giọng anh hơi mất kiên nhẫn còn cực kỳ không tình nguyện theo sau cô: "Làm gì đó?".

Lâm Hề Trì thấy chết không sờn nói: "Cậu giúp tớ mang đống sách này về ký túc xá đi, bọn tớ bê không nổi nữa rồi".

Hứa Phóng liếc nhìn hai chồng sách trên ghế đá nhưng không nói gì. Đang định dồn thành một chồng rồi bưng đi bỗng chú ý đến hai chiếc cặp sách cũng chất đầy sách như vậy liền hỏi: "Còn cặp nữa hả?".

Lâm Hề Trì lập tức gật đầu.

Nhϊếp Duyệt ngồi im ở chỗ cũ nhìn hai người họ, vô cùng biết điều không để bản thân phát ra nửa tiếng nuốt nước miếng.

Hứa Phóng đi tới nhấc cặp sách của Lâm Hề Trì lên rồi nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Để tớ gọi thêm người nữa tới". Sau đó anh quay người hô một tiếng, rất nhanh liền có một nam sinh chạy đến chỗ họ đang đứng.

Hứa Phóng nói mấy câu với cậu ta, sau đó nam sinh kia vui vẻ bê hết những chồng sách còn lại, giọng sang sảng bắt chuyện với Nhϊếp Duyệt.

Hai người bê sách đi đằng trước.

Lâm Hề Trì đang muốn cầm cặp sách thì Hứa Phóng đã đeo nó lên người mình trước. Lâm Hề Trì cay mày, nhỏ giọng kháng nghị: "Người cậu toàn mồ hôi".

Biểu tình của Hứa Phóng cực kỳ khó coi, anh không quan tâm lời cô nói, vững vàng bưng chồng sách hướng thẳng về ký túc xá.

Chợt nhiên Lâm Hề Trì nhớ ra hồi chiều vừa chọc tức liền khôn ngoan biết điều mà im lặng lẽo đẽo theo sau Hứa Phóng, tựa như lấy lòng nói: "Đợi tí nữa tớ mời cậu uống nước".

Hứa Phóng khịt mũi diễu cợt, hoàn toàn không thèm để lời cô nói vào mắt: "Cậu làm gì có tiền".

"..."

Hai người một trước một sau bước đi.

Lâm Hề Trì sờ túi, muốn nói thẻ cơm của anh còn ở chỗ cô nhưng sợ khi nói xong sẽ bị anh lấy về mất, nên cô cực kỳ thức thời mà chuyển đề tài: "Rắm Rắm, tớ thông qua phỏng vấn lần một vào Ban thể thao rồi".

Hứa Phóng lạnh nhạt: "Ồ".

Lâm Hề Trì cũng không để tâm, hếch hàm kiêu ngạo bắt đầu bật chế độ khoác lác: "Nghe nói Ban này công nhận trị số nhan sắc, phải xinh đẹp mới được tuyển vào".

"Lừa đó" – Hứa Phóng thờ ơ nói: "Nhìn cậu là biết rồi".

"..."

– Lâm Hề Trì nghĩ đến việc anh đang phải vất vả bê chồng sách nặng đành kìm nén lửa giận trong lòng, đại phát từ bi không kì kèo so đo với anh: "Vậy cậu có đăng kí tham gia Ban nào không?".

Giọng anh vẫn lười biếng uể oải như cũ, không mặn không nhạt đáp: "Đội bóng rổ trường".

"Không phải cậu nói mấy cái đó rất vô vị, không có hứng tham gia sao?".

"..."

Im lặng ngậm miệng.

Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, hiếu kỳ hỏi: "Đúng rồi, Ban thể thao sẽ giúp đội tuyển của trường tổ chức các cuộc thi khác nhau phải không? Vậy đến lúc đó không chừng chúng ta có thể gặp mặt rồi".

Lần này Hứa Phóng ngừng lại mấy giây mới nói: "Sao tớ biết được".

* * *

Hứa Phóng giúp Lâm Hề Trì bê sách về ký túc xá xong thì cũng không ở lại lâu, sau khi nói mấy câu anh liền cùng nam sinh kia đi mất. Lát sau, Trần Hàm và Tân Tử Đan cũng trở về, bên cạnh còn xuất hiện thêm hai nam sinh lạ mặt khác đang giúp họ bê sách.

Lâm Hề Trì thảnh thơi ngồi trên ghế, mở Wechat lên xem.

Có một tin nhắn mới.

Là em gái cô gửi tới, Lâm Hề Cảnh.

Lâm Hề Cảnh: "Chị, quốc khánh có về nhà không?".

Lâm Hề Trì gõ chữ vào khung chat: "Không về", ngừng lại một lúc lại xóa bỏ toàn bộ rồi lần nữa nhập vào ô chat, chỉ là câu trả lời có chút mập mờ lấp lửng: "Xem tình hình đã".

Tối thứ hai, Lâm Hề Trì cùng Tân Tử Đan đến lớp học tiếng anh.

Tiếng anh đại học được sắp xếp ở giảng đường Tây Nhất phòng 307 bắt đầu liên tục từ bảy giờ đến tám giờ rưỡi. Sau khi tan học, cô vừa may có thể trực tiếp lên lầu bốn để tham gia phỏng vấn lần hai.

Vì trước đó đã nghe qua trình độ khủng bố của ông thầy này nên Lâm Hề Trì và Tân Tử Đan phá lệ đi học sớm nửa tiếng.

Nhưng khi bước chân vào lớp học cô mới phát hiện bản thân thì ra lại đến quá trễ.

Phòng học này đại khái có thể chứa tầm năm mươi sinh viên, lúc này ngoại trừ hai dãy bàn đầu tiên còn trống, mấy hàng sau hầu như đã nhét kín không còn một khe hở. Bố cục căn phòng giống với ở cao trung, đều là bàn ghế gỗ, trên bục có một cái bảng lớn màu đen.

Bàn ghế được phân thành ba dãy, mỗi bên trái phải đều có hai bàn, ở giữa thì có bốn bàn được xếp gộp cạnh nhau.

Lâm Hề Trì và Tân Tử Đan chọn vị trí ở bàn thứ hai dãy giữa ngồi xuống.

Thấy Hứa Phóng vẫn chưa tới, Lâm Hề Trì bèn giành chỗ trước cho anh.

Lúc này, thầy Diêm Chí Bân đang đứng trên bục giảng, da ngăn đen, mặt chữ điền, tóc cắt rất ngắn, ước chừng khoảng năm mươi tuổi, nét mặt cương nghị tản ra thần thái uy nghiêm.

Cho dù vẫn chưa đến giờ vào lớp nhưng phòng học lại tương đối im ắng.

Lâm Hề Trì không hiểu sao có cảm giác như đang quay về những năm cao trung, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cô cúi thấp đầu, cật lực giảm bớt sự tồn tại của chính mình, sau đó nhắn tin Wechat cho Hứa Phóng thúc giục anh: "Cậu nhanh đến lớp đi".

Chuông vào học vừa khớp reo vang.

Cùng lúc đó Hứa Phóng xuất hiện ở cửa lớp, đạp lên từng hồi chuông mà tiêu sái bước vào. Anh thờ ơ liếc một vòng quanh phòng học, sau đó đi đến vị trí cạnh Lâm Hề Trì ngồi xuống.

Thầy Diêm Chí Bân quét mắt nhìn cả lớp, không điểm danh đầu giờ.

Phòng học có sáu hàng chỗ ngồi chứa được bốn mươi tám người. Lớp này tổng cộng có bốn mươi sinh viên, ngoại trừ tám bàn đầu tiên ở hàng đầu, những bàn khác đều đã ngồi chật kín.

Không lâu sau, thầy Diêm Chí Bân từ trên bục giảng đi xuống, đặt một trang giấy lên một trong những cái bàn ở hàng đầu, dùng tiếng phổ thông không chuẩn của mình nói: "Bây giờ tám anh chị ngồi hàng cuối đứng dậy, di chuyển lên ngồi ở hàng đầu. Tiếp đó dựa theo vị trí hiện tại, ghi tên của mình vào tờ giấy này, từ nay phải ngồi đúng theo vị trí ghi trong đây".

Thầy vừa nói dứt lời, Lâm Hề Trì liền nghe thấy tiếng động từ phía sau, mấy nam nữ sinh hàng cuối lục tục đi lên bàn đầu.

Mấy giây sau, nam sinh ngồi đối diện phía trước cô tựa hồ rất vui vẻ khi thấy Lâm Hề Trì, vừa ngồi đặt mông xuống ghế liền quay người xuống nhìn cô rồi cười một cái cực tươi.