chương 42.Bầu không khí lặng đi trong giây lát. Tưởng Chính Húc là người đầu tiên có phản ứng, cậu ta run rẩy giơ tay lên, dùng ngón trỏ chỉ thẳng mặt Hứa Phóng, nói với giọng trách cứ: "Hứa Phóng, sao mày lại như thế!"
"..."
Lâm Hề Trì dần tỉnh táo lại, nhưng điều cô chú ý đến đầu tiên là bàn tay mình đang được bao bọc trong tay Hứa Phóng, cô chớp chớp mắt, lực nắm tay anh lại càng tăng thêm một chút.
Lòng thầm nghĩ, sao có thể để Hứa Phóng nắm tay trước được.
Như thế chẳng khác nào cô là người bị động, không có bất kỳ vai trò gì trong chuyện tình này hết.
3 người học cùng lớp từ năm lớp 10. Do chiều cao nên Hứa Phóng và Tưởng Chính Húc thường ngồi hàng cuối, sau khi ngồi chung bàn được 2 năm, tự nhiên mối quan hệ cũng thân thiết hơn.
Còn với Lâm Hề Trì, dù là chuyện nhỏ hay lớn đều đến tìm Hứa Phóng, dần dà, quan hệ của cô với Tưởng Chính Húc, người ngồi cùng bàn với anh, cũng tốt hơn.
Tưởng Chính Húc biết chuyện Hứa Phóng yêu thầm Lâm Hề Trì không phải do Hứa Phóng nói với cậu ta, mà do đích thân cậu tự khám phá ra.
Đại hội thể thao của học kỳ đầu năm lớp 10 kéo dài trong 2 ngày liên tiếp. Buổi tối đêm đầu tiên đó tổ chức một bữa tiệc, chỉ có học sinh lớp 10 và 11 tham gia, lớp 12 không tham dự do có tiết tự học tối.
Theo yêu cầu, mỗi lớp phải trình diễn một tiết mục.
Tập thể lớp bọn học không có sự gắn kết mạnh mẽ cho lắm, phải đến tận một tuần trước khi đại hội thể thao diễn ra, lớp mới bắt đầu gấp rút chuẩn bị. Vì không có đủ thời gian nên cuối cùng chỉ có thể chọn tiết mục đơn giản nhất, chính là tìm 2 người lên hát một bài.
Ủy viên văn nghệ chọn ra 2 bạn hát hay nhất lớp, ban đầu tính làm vậy cho qua chuyện, nhưng chủ nhiệm lớp lại cảm thấy như thế quá đơn giản. Tình cờ là, lúc điền vào bản lý lịch trung học hồi đầu năm, ở mục sở tường đặc biệt Lâm Hề Trì đã thuận tay viết đánh đàn piano.
Lâm Hề Trì bất đắc dĩ trở thành 'nghệ sĩ' thứ 3 của tiết mục này.
Ngồi ở bàn piano bên trái sân khấu, trở thành phông nền cho 2 ca sĩ.
Cuối cùng, sau khi kết thúc đại hội thể dục thể thao.
Lâm Hề Trì bất ngờ nổi tiếng trên diễn đàn trường một thời gian, nhiều nam sinh ở lớp khác hỏi thông tin liên lạc của cô. Vào thời điểm đó, bạn bè của Tưởng Chính Húc ở các lớp khác thường nhờ cậu ta đưa quà cho Lâm Hề Trì.
Hầu hết là quà vặt và đồ uống.
Nhưng mới tặng được 2 ngày đã bị Hứa Phóng phát hiện.
Lúc đó Hứa Phóng không nói gì, nhưng những ngày sau đó, mỗi khi Tưởng Chính Húc mang đồ về lớp đều bị Hứa Phóng tịch thu hết, sau đó mặt không đổi sắc mang trả lại cho bạn cậu ta.
Sau khi chuyện này liên tiếp kéo dài trong một tuần, tin đồn Hứa Phóng theo đuổi bạn cậu ta dần nổi lên trong lớp. Bạn của Tưởng Chính Húc chỉ biết cắn răng chịu đựng, cuối cùng đành cam chịu phó mặc cho số phận.
Sự việc này khiến Tưởng Chính Húc cảm thấy có chút kỳ quái.
Trong quá trình quan sát sau đó, cậu ta phát hiện Hứa Phóng đều làm việc này với bất kỳ nam sinh nào muốn tiếp cận Lâm Hề Trì. Anh thà bị hiểu lầm là gay còn hơn để những nam sinh khác tiếp cận cô.
Mấy năm nay, có thể coi Tưởng Chính Húc là nhân chứng cho sống cho chuyện tình của hai người họ.
Cho nên lúc nghe thấy Lâm Hề Trì nói theo đuổi Hứa Phóng rất lâu, rất vất vả, cậu ta thực sự không thể tin được. Thêm nữa, hầu như cứ ba ngày hai bữa Hứa Phóng lại tìm cậu ta tâm sự, bộ dạng như thể bị mắc kẹt trong núi sâu biển lửa.
Tưởng Chính Húc đột nhiên cảm thấy hết thảy những lời an ủi trước đây của mình trở thành trò hề.
Đối với tình huống này, cậu ta tự lý giải là.
Mặc dù Hứa Phóng rất thích Lâm Hề Trì, nhưng hưởng thụ quá trình được cô theo đuổi, cho nên vẫn luôn giả vờ.
Lòng chính nghĩa của cậu ta đột ngột trỗi dậy, nhất thời ném bỏ tình huynh đệ với Hứa Phóng, chỉ muốn giải cứu Lâm Hề Trì khỏi thân phận xấu xa trong đoạn tình cảm này bằng cách nói cho cô biết sự thật.
"Lâm Hề Trì." Tưởng Chính Húc vừa nói vừa chạy cách xa bọn họ vài bước, lớn tiếng hét lên: "Hứa Phóng, mẹ nó, thương thầm cậu trăm năm rồi!"
Sững sờ.
Lâm Hề Trì đột nhiên tỉnh táo lại: "Hả?"
Hứa Phóng: "..."
Về chuyện Hứa Phóng đề nghị cô làm bạn gái vào đúng ngày sinh nhật anh, Lâm Hề Trì luôn cho rằng đây là do anh 'ý loạn tình mê'*.
* Ý loạn tình mê: Có nghĩa là bị tác nhân bên ngoài làm ảnh hưởng đến suy nghĩ bình thường.Xét cho cùng, nhớ lại chuyện đã xảy ra trong quá khứ, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Hứa Phóng thích cô.
Vì lý do này mà cô đã rất cố gắng để khiến anh không phải hối hận vì quyết định hôm đó.
Nửa phút sau.
"Ừ." Lâm Hề Trì nghiêng đầu, chậm rãi hỏi: "Mấy trăm năm rồi?"
"..."
Hứa Phóng mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, giơ tay xoa gáy, hướng mắt về phía trước, sau đó lại hỏi cô chuyện vừa rồi: "Cậu theo đuổi tớ lúc nào?"
Lâm Hề Trì không giấu giếm, thành thật nói: "Trước kia đều là tớ theo đuổi cậu mà."
Trông cô không giống đang nói đùa, Hứa Phóng nghi ngờ liếc cô một cái, bắt đầu nhớ lại những chuyện 2 hai tháng qua. Điều duy nhất còn đọng lại trong trí nhớ là lúc đánh bài với Diệp Thiệu Văn, cô đã cố tình thả nước cho mình.
Những cái còn lại, hoàn toàn không thể nhớ.
Thấy anh vẫn còn có vẻ rất khó tin, Lâm Hề Trì trợn trừng mắt, bẻ ngón tay đếm từng cái từng cái một: "Trận bóng rổ sinh viên năm nhất mang nước cho cậu uống này, thường xuyên nói chuyện cùng cậu này, lấy tiền làm thêm mua quà cho cậu, rồi còn đạp xe chở cậu, hơn nữa thái độ của tớ đối với cậu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.."
Hứa Phóng: "..."
Nghiêm túc mà nói, sau khi nghe câu đầu tiên xong, anh hoàn toàn không còn thiết tha muốn nghe tiếp nữa.
Đưa chai nước 5 lít?
Nhưng vì là Lâm Hề Trì nên anh vẫn thấy rất vui, nếu là người khác, ước chừng dù có hứng thú với cô đến mấy thì ngày đầu tiên cũng sẽ liệt cô vào danh sách đen.
Thấy Hứa Phóng có vẻ trầm tư, Lâm Hề Trì cho rằng anh đang nhớ lại, tiếp tục hỏi anh chuyện vừa rồi: "Lúc nảy Tưởng Chính Húc nói.."
Không đợi cô nói xong, Hứa Phóng liền lấy tay nắm cằm cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa phần thịt mềm mại dưới cằm, giống như đang vuốt ve một con cún. Lông mi anh rũ xuống, nhẹ nhàng đáp lại: "Ừ."
Hứa Phóng hoàn toàn không ngờ được rằng mình sẽ trả lời dứt khoát đến vậy, Lâm Hề Trì sững sốt, ngây người nhìn anh.
Hứa Phóng cảm thấy không thoải mái khi bị cô nhìn chằm chằm như vậy, liền xoay mặt cô xoay sang chỗ khác hòng dịch chuyển ánh mắt cô, sau đó hung hăng nói: "Có ý kiến?"
Trận giao hữu bóng rổ giữa 2 trường diễn ra trang trọng hơn nhiều so với trận đấu bóng rổ dành cho sinh viên năm nhất trước đó của S đại. Người đến xem cũng rất đông, không chỉ Đại học Z mà còn có rất nhiều sinh viên từ Đại học S.
Đại diện của hai trường lần lượt lên phát biểu khai mạc, sau đó giới thiệu hai đội, 15 người của cả hai đội cùng bắt tay nhau thể hiện "tình hữu nghị là nhất, thắng thua không quan trọng".
Vị trí hàng ghế đầu về cơ bản là để dành cho những cầu thủ tham gia thi đấu, Lâm Hề Trì được chỉ định ở hàng thứ ba3 bên cạnh 3 cán bộ khác của Ban thể thao.
Hứa Phóng là người dự bị, ngồi ở hàng thứ 2, ngay trước vị trí của Lâm Hề Trì.
Có quá nhiều khâu rờm rà trước trận đấu, nên trong lúc rảnh rỗi này, hầu như những người khác đều chơi game điện thoại để gϊếŧ thời gian.
Lâm Hề Trì chán nản ngồi thẳng dậy, ghé sát vào Hứa Phóng, nghịch tóc anh.
Hứa Phóng bị cô làm cho ngứa ngáy, dùng lòng bàn tay xoa xoa đầu, lạnh lùng nói: "Đừng nghịch."
Lâm Hề Trì mặc kệ, vẫn tiếp tục nghịch tóc anh.
Tính khó chịu của Hứa Phóng lập tức bất bình trỗi dậy, anh đột ngột quay ngoắt đầu lại, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn cô, giống như đang âm thầm cưỡng chế.
Lâm Hề Trì cũng đối mắt nhìn anh, đôi mắt to tròn không chớp.
Thời gian dường như đóng băng.
Mười giây sau.
Hứa Phóng hít sâu một hơi, quay người lại, vẻ mặt thối hoắc: "Thôi."
"Rắm Rắm." Lâm Hề Trì cười híp mắt, dùng sức xoa xoa đầu anh: "Cậu thích tớ, nên phải đối tốt với tớ đấy. Lúc nào cậu cũng phải khiến tớ mê đắm cậu."
"..."
Cô nhìn anh giảng đạo lý: "Chuyện này nhất định phải có qua có lại, để tình cảm của chúng ta không trở nên lạnh nhạt, có thể cả đời yêu nhau say đắm."
Những gì cô nói có vẻ cực kỳ hợp lý.
Hứa Phóng cười lạnh: "Được, lần sau đến lượt tớ."
Lâm Hề Trì không để tâm lắm, cực kỳ sảng khoái đáp ứng: "Được."
Mặc dù cô bạn ngồi bên cạnh Lâm Hề Trì cùng khoa với cô, nhưng hai người rất ít nói chuyện với nhau nên không thân lắm.
Lúc Lâm Hề Trì ở cạnh nhau Hứa Phóng, tình cờ gặp Hà Nho Lương và Diệp Thiệu Văn, đã từng giới thiệu Hứa Phóng với họ. Vì vậy họ không hỏi.
Nhưng cô bạn bên cạnh không biết rõ mối quan hệ của hai người, thấy hai người hợp nhau, liền tò mò nói: "Ơ, Trì Trì. Đây là bạn trai của cậu à?"
Nghe vậy, Lâm Hề Trì nghiêng đầu vui vẻ trả lời: "Ừ! Là bạn trai tớ!"
Hứa Phóng liếc cô một cái, vẻ chán nản ban đầu biến mất ngay lập tức.
Anh giật giật khóe miệng, nhìn cô gái, lễ phép gật đầu: "Xin chào, tôi tên là Hứa Phóng."
Lúc này, tâm trạng của Lâm Hề Trì đặc biệt tốt.
Nói rõ hơn, chính là sau khi nghe Hứa Phóng nói anh đã phải lòng cô từ rất lâu, cô bắt đầu trở nên cao ngạo, tâm tính chuyển từ thận trọng ban đầu sang được sủng mà kiêu.
Không nghĩ ngợi nhiều, Lâm Hề Trì giống như trước thuận miệng tiếp lời: "Phóng trong Phóng Thí* ý."
* Đánh rắm."..."
Đường cong trên môi Hứa Phóng thu lại, mặt vô cảm nhìn cô.
Dường cảm thấy họ rất hợp nhau rất dễ thương, cô gái cười lớn, không nói gì.
Lâm Hề Trì nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng, vô tội nhìn Hứa Phóng, bắt đầu biện hộ: "Ồ, tớ quên mất.. Vừa rồi tớ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cậu giúp tớ cầu xin với, lời nguyền này đừng linh nghiệm lúc này được không?"
"Ừ." Mày Hứa Phóng giãn ra, nhàn nhạt đáp: "Được."
Hứa Phóng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao cảm thấy thái độ vui vẻ và hào phóng của anh rất kỳ lạ.
Yết hầu Hứa Phóng trượt lên xuống, anh nói thêm: "Có qua có lại."
Mấy phút sau.
Vài nam sinh đã vào toilet thay áo quay lại, ngồi cạnh Hứa Phóng.
Một nam sinh cúi đầu buộc dây giày, hỏi: "Hứa Phóng, đây là bạn gái mày à?"
Thành viên trong đội bóng rổ của trường tương đối nhiều, thời gian huấn luyện lại khác nhau, Lâm Hề Trì thỉnh thoảng mới đến xem Hứa Phóng huấn luyện, nên cũng chỉ biết vài người trong đó.
Đa số họ chỉ biết Hứa Phóng đã có bạn gái chứ không biết cô trông như thế nào.
Hứa Phóng ậm ừ. Lâm Hề Trì cũng chủ động giới thiệu bản thân: "Xin chào, tôi tên Lâm Hề Trì."
Sau đó Hứa Phóng lại mở miệng, nói với vẻ lạnh nhạt thản nhiên, như thể đang tái hiện lại tình cảnh vừa rồi. Điểm khác biệt duy nhất là vị trí của cô và Hứa Phóng bị đảo ngược.
Anh nói: "À, là Trì đó đó."
Nghe vậy, vốn là Lâm Hề Trì muốn tự mình nói cho họ biết Hề và Trì nào.
Chưa kịp nói ra, liền nghe thấy Hứa Phóng thờ ơ nói một câu: "Chữ giống chữ 'phân'"
"..."