Chương 40

chương 40.

Nghe anh nói nói những lời này qua điện thoại, Lâm Hề Trì chậm rãi khịt mũi, đờ đẫn nhìn xuống 10 cái bánh bao trong tay, bắt đầu vận não nghĩ cách đối phó.

Nếu cô gọi điện nói hai câu này trước, Lâm Hề Trì sẽ cảm thấy tự tin hơn. Nhưng bây giờ Hứa Phóng gọi điện trước, khiến cô bỗng nhiên có cảm giác mình không biết xấu hổ mà cướp việc của anh.

Vậy cô có nên giả vờ mình vẫn đang ngủ không?

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh tỏ vẻ ân cần với cô, nếu làm trái, nhất định Hứa Phóng sẽ không bao giờ làm loại chuyện này nữa. Có điều, giả vờ ngủ thì dễ, nhưng bây giờ trong tay cô vẫn còn cầm 10 cái bánh nhân thịt, cái này phải xử lý sao đây?

Không thể lãng phí đồ ăn được.

Lâm Hề Trì chậm rãi suy nghĩ, không vội trả lời anh.

Hứa Phóng tưởng cô đã ngủ lại, cao giọng hơn một chút, thúc giục: "Mau lên."

Lâm Hề Trì vẫn không trả lời, trong đầu còn đang phân vân giữa "10 cái bánh nhân thịt" và "giả vờ ngủ". Đối với cô, hai cách này tương đương với "trân trọng đồ ăn" và "trở mặt với Hứa Phóng".

Giây tiếp theo, âm lượng của Hứa Phóng lại trở về decibel bình thường, giọng nặng nề, dùng thái độ bình tĩnh tạo áp lực cho cô: "Lâm Hề Trì."

Nghe thấy giọng điệu này, Lâm Tú lập tức hừ lạnh, không chút nghĩ ngợi. Cô liếʍ khóe miệng, xoay người đi về phía tòa nhà ký túc xá của mình, đồng thời thận trọng gọi anh: "Rắm Rắm."

"Ừ?"

"Cậu ăn bánh bao thịt không?"

"..."

*

Lâm Hề Trì vừa đi về ký túc xá vừa gặm bánh, chưa đến 10 phút liền nhìn thấy Hứa Phóng đang đứng ở tầng dưới trong ký túc xá của cô. Trên tay anh cầm cái túi giấy màu da bò, mặc một chiếc áo khoác len màu đen cùng áo len cổ lọ màu trắng. Mắt hướng về phía cửa ký túc xá, không nhìn ra đây.

Từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt anh, ngũ quan góc cạnh gọn gàng, sống lưng thẳng tắp, khí chất ngời ngời, trông cực kỳ tuấn tú.

Lâm Hề Trì trong miệng đang cắn đồ ăn, không gọi anh, trầm mặc đi về phía sau anh, lấy mũi giày chạm vào gót giày Hứa Phóng.

Hứa Phóng vô thức quay đầu lại liền thấy Lâm Hề Trì đang mở to mắt nhìn mình, không giống như vừa mới ngủ dậy, miệng nhai ngấu nghiến miếng bánh nhân thịt trong tay.

Thời tiết hôm nay không quá tốt, nhiệt độ thấp hơn mấy ngày qua, mây mù giăng mắc khắp bầu trời, tuy không mưa nhưng không khí đầy hơi ẩm, một làn gió nhẹ thổi qua mang theo hơi lạnh buốt giá.

Vậy nên, Lâm Hề Trì mặc rất nhiều quần áo.

Cô thức dậy lúc 6 giờ, thời điểm đó nhiệt độ đang cực thấp, lúc mới ngủ dậy cô sợ lạnh nhất, tìm quần áo trong bóng tối, mò được cái nào dày là lập tức tống lên người.

Lâm Hề Trì không nhớ nổi mình đã mặc bao nhiêu cái, tóm lại, tuy bây giờ rất ấm, nhưng cử động rất bất tiện, cảm giác cả người cứng đờ nặng nề, giống như đến tuổi của mấy người già.

Hứa Phóng yên lặng nhìn cô.

Lâm Hề Trì chú ý tới ánh mắt anh, cúi đầu nhìn quần áo, lúc này mới ngẩng đầu nhìn quần áo Hứa Phóng. Hai người hoàn toàn trái ngược nhau, một người thì béo lùn, còn người kia thì cao gầy.

Cô há miệng ăn miếng bánh cuối cùng, sau đó vất vả lấy khăn giấy trong túi ra lau miệng. Ném khăn giấy vào túi nylon, dùng tay còn lại kéo chiếc khăn xuống, điều chỉnh vị trí chiếc mũ len trên đầu. Nhận thấy anh vẫn luôn theo dõi động tác của mình, cô không nhịn được nói: "Hôm nay trời hơi lạnh."

Vì vậy, lần này tớ không thể vì câu dẫn anh mà mặc ít hơn một chiếc áo đâu, cô âm thầm bổ sung trong lòng.

Nghe vậy, Hứa Phóng mở điện thoại lên liếc mắt một cái, sau đó thì thào nói: "Hôm nay 9 độ."

Lâm Hề Trì vội vàng gật đầu, muốn tìm thấy sự đồng cảm từ anh: "Ừ ừ, rất -" lạnh đó.

"Nhìn thấy cậu như thế này." Hứa Phóng nhướng mày, lười biếng nói: "Tới cứ tưởng âm 9 độ."

"..."

Trong lúc rối rắm không biết có nên giành lại chút thể diện hay không, Lâm Hề Trì do dự kéo chiếc khăn xuống, chưa kịp có hành động tiếp theo, Hứa Phóng đột nhiên nhét túi giấy da bò vào tay cô.

Lâm Hề Trì cầm lấy nó một cách tự nhiên.

Hứa Phóng giơ tay lên, khẽ cởi một nửa chiếc khăn của cô, sau đó quấn lại, thắt nút để nửa khuôn mặt cô vùi vào trong chiếc khăn, đôi mắt hạnh sâu thẳm dịu dàng.

Bị anh nhìn như vậy, Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, rụt cổ lại, tựa hồ có chút xấu hổ. Hứa Phóng ít khi quàng khăn, nên lúc này cách thắt khăn trông vừa tùy ý vừa kỳ lạ, chỉ đơn giản là tùy tiện quấn lên trên, nhìn từ xa cứ như đang bọc xác ướp.

Lâm Hề Trì thấy khó thở, nhưng hiếm khi anh đối xử ttốt bụng dịu dàng với mình như vậy, nên cô không muốn trực tiếp phá hủy thành quả trước mặt anh. Hơn nữa, quấn khăn như thế này thực sự ấm hơn nhiều so với quàng lỏng lẻo như vừa rồi.

Vì hai điểm này mà dù cảm thấy khó thở, Lâm Hề Trì vẫn cố gắng chịu đựng.

Sau khi quấn xong, Hứa Phóng lấy đồ trên tay cô về, sải đôi chân dài đi về phía trước.

Lâm Hề Trì đứng ngốc một vài giây, sau đó vội vàng chạy bước nhỏ theo kịp anh.

Nửa phút sau, Hứa Phóng giảm tốc độ, sóng vai với cô.

Đi được một đoạn ngắn, Lâm Hề Trì thật sự cảm thấy không thoải mái, ngay cả khi nói chuyện cũng bị mấy lớp vải ngăn cách, cô buồn bực cúi đầu, bắt đầu kéo chiếc khăn, cố gắng nới lỏng ra chút.

Ngay giây tiếp theo, nhận thấy động tác của cô, Hứa Phóng nhìn sang.

"Quấn vào."

Nghe vậy, Lâm Xichi lập tức bỏ tay xuống.

Lông mày Hứa Phóng rủ xuống, mi mắt dày và dài như lông quạ, giọng điệu bất cần, trầm ngâm nhìn cô rồi nói tiếp: "Giấu mặt đi để người khác không nhận ra người ú ụ này là cậu."

"..."

*

Trong khuôn viên trường có siêu thị nằm gần ký túc xá, bên ngoài siêu thị đặt các dãy bàn ghế cho sinh viên sử dụng. Ban đầu Lâm Hề Trì muốn đến đó, nhưng vì trời lạnh, nên bị Hứa Phóng kéo đến nhà ăn gần nhất.

Lúc này đã bảy giờ hơn, nhà ăn lần lượt có học sinh ra vào. Không phải là giờ cao điểm nên trong nhà ăn còn rất nhiều chỗ trống, chỉ có lác đác mấy bàn bị một vài sinh viên chiếm đóng.

Tìm được một chỗ trống, Lâm Hề Trì ngồi xuống trước.

Hứa Phóng đặt tất cả những thứ trong tay lên bàn, sau đó từ tốn ngồi xuống đối diện cô, đưa tay mở nút trên túi nhựa đựng bánh nhân thịt.

Túi nhựa trong suốt, bên trong đựng đầy bánh thịt nóng hổi được bọc bằng túi giấy màu trắng.

Hứa Phóng không nghĩ nhiều đến hành vi dậy sớm như vậy của Lâm Hề Trì, chỉ cho là cô muốn ăn bánh bao thịt nên dậy đi mua, nhân tiện mua cho anh một phần.

Mặc dù lúc xách, cảm thấy trọng lượng chiếc túi không đúng lắm, nhưng Hứa Phóng vẫn không nghĩ nhiều. Lúc mở túi ra, nhìn thấy tầng tầng lớp lớp bánh thịt bên trong túi giấy, vẻ mặt Hứa Phóng có chút thay đổi. Mặc dù kích thước của bánh nhân thịt không lớn lắm, nhưng mua nhiều thế này vẫn khiến vẻ mặt anh cứng đờ vài giây.

Hứa Phóng hơi nhíu mày: "Sao lại mua nhiều vậy?"

Lâm Hề Trì cong mắt nói như dâng bảo vật: "Mua cho cậu ăn."

"..."

"Cậu mua mấy cái."

"10."

".. Cậu ăn mấy cái rồi?"

"..."

Sau khi nói xong, Lâm Hề Trì bắt đầu cường điệu, vẻ mặt vừa chân chó vừa kiêu ngạo: "Còn lại đều cho cậu! Tớ sẽ không cướp đâu, cho cậu hết đó."

"..."

Chắc anh bội thực mà chết.

Hứa Phóng nhắm mắt lại, thả đống đồ trong tay ra rồi kéo túi giấy da bò lại. Ở khoảng cách này, Lâm Hề Trì nhìn thấy một logo trên túi giấy da bò, là của tiệm bánh bên ngoài trường học. Cô đã đến đó vài lần, nhớ ra giá một miếng bánh mì không hề rẻ, phải bằng tiền cô cho 20 túi bánh nhân thịt.

Ngay giây tiếp theo, Hứa Phóng lấy ra 2 cái bánh mì, 1 cái bánh sô cô la, cùng 2 chai sữa, đặt trước mặt cô nói: "Cậu xem có muốn ăn không?"

Bánh mì mỏng và dài, rắc bột matcha, gói bằng giấy, có mùi thơm béo ngậy. Bên cạnh là chiếc bánh hình tam giác, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, bọc kín nhân, nước sốt sô cô la chảy ra, phía trên điểm xuyết hai quả dâu tây. Ngay cả sữa cũng được đóng trong chai thủy tinh to, nhìn rất dễ thương.

Lâm Hề Trì vốn đang cực kỳ đắc ý, lập tức bị vùi dập cho không còn kiêu ngạo được nữa: "..."

Trời ạ! Sao lại có người vừa rộng lượng vừa tinh tế như anh chứ!

Lâm Hề Trì so sánh 2 loại đồ ăn trên bàn, liền cảm thấy 9 cái bánh cô mang theo chỉ xứng đem cho chó ăn, hoàn toàn không giống với đồ ăn lẽ ra phải xuất hiện trên cùng một bàn.

Cô chán nản cúi đầu, cảm thấy nếu mình ăn bữa sáng Hứa Phóng mang đến còn Hứa Phóng phải ăn bánh của cô, thì thật sự không công cho Hứa Phóng. Nhưng cô không thể cưỡng lại cám dỗ của cái bánh kem được. Trong lòng đấu tranh tâm lý một hồi, cuối cùng cô từ từ cầm thìa lên.

Hứa Phóng nhận thấy biểu hiện của cô, khóe môi cong cong, lúc này mới bắt đầu cầm bánh nhân thịt lên ăn.

Ăn bánh xong, Lâm Hề Trì háo hức nhìn hai cái bánh mì bên cạnh, thấy trước mặt Hứa Phóng còn 5 cái bánh, liền lén gắp một cái lên nhai.

Cô để lại một ổ bánh mì cho anh.

Nhất định sẽ để lại một cái.

Cô đối với anh tốt như vậy, sao có thể không để lại cho anh những thứ tốt đẹp chứ.

Vài phút sau, Lâm Hề Trì thèm thuồng nhìn cái bánh mì cuối cùng. Để ý thấy còn 2 cái bánh nhân thịt trước mặt Hứa Phóng, cô ngừng một lúc rồi vẫn cầm cái bánh mì kia lên ăn.

Hứa Phóng ăn nhiều bánh bao như vậy, chắc chắn dạ dày không chứa nổi bánh mì nữa đâu. Lâm Hề Trì chậm rãi suy nghĩ.

Cô chỉ đang cố gắng giải quyết vấn đề cho Hứa Phóng thôi, vì nghĩ cho anh nên mới ăn giùm, nếu không còn lâu mới ăn, cô thực sự đang cố nuốt đó.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng mỗi lần cắn một miếng bánh, cảm giác hổ thẹn và căng thẳng lại tăng lên một phần.

Loại hành vi này thực sự là cặn bã, có ba cái bánh, cô ăn luôn cả ba, không chừa cho Hứa Phóng một chút thịt vụn nào.

Đây quả thực là kế hoạch cưa cẩm dịu dàng có một không hai.

Hứa Phóng không quan tâm đến suy nghĩ của cô, anh chỉ nghĩ làm thế nào để nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng trước mặt, buổi sáng hiếm khi anh ăn nhiều như vậy, nhưng dù đã cố gắng cũng vẫn không thể nuốt nổi nữa.

Anh còn nghĩ cũng may là không mua nhiều đồ ăn, chắc Lâm Hề Trì vẫn còn ăn được. Nếu cô ăn không nổi, anh vẫn nên miễn cưỡng nuốt xuống.

Hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến việc cướp đồ ăn của cô.

Sau khi nuốt xong cái bánh cuối cùng, Hứa Phóng ngước mắt lên, đột nhiên nhận ra Lâm Hề Trì đang nhìn mình chằm chằm với một biểu cảm yếu đuối lại chút kiên định.

Hứa Phóng nghi hoặc liếc cô, hỏi: "Cậu sao vậy, còn đói không?"

Lâm Hề Trì không trả lời mà hỏi: "Rắm Rắm, cậu biết không?"

"Gì."

"Tớ nghe người khác nói, nhà họ Phóng từ đời cậu bắt đầu có lời nguyền."

Hứa Phóng cau mày, chưa từng nghe qua cái truyền thuyết này: "Cái.."

Lâm Hề Trì cắt ngang lời anh. "Nếu con trường của Phóng gia mà tùy tùy tiện tiện đá mối tình đầu." Lâm Hề Trì cảm thấy lời nói của mình không tốt lắm, nhưng lại đầy đủ yếu tố răn đe, nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói cho xong: "Thì, đánh rắm sẽ vừa thối vừa vang"

"..."