Chương 39

chương 39.

Nghe vậy, Lâm Hề Trì sửng sốt một hồi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc. Cô đứng đó một lúc như đang suy nghĩ điều gì, sau đó nghiêng đầu gọi anh: "Rắm Rắm."

Trong mắt Hứa Phóng, vẻ mặt này của Lâm Hề Trì tựa như đang biểu lộ vẻ hối hận, anh cau mày, đột nhiên cảm thấy tức giận. Ngay sau đó, Hứa Phóng mím môi, lấy tay che miệng cô lại, giọng điệu vô cùng khắc nghiệt.

"Tớ mặc kệ cậu nhớ hay không."

"..."

Lâm Hề Trì không sợ anh, dùng sức kéo tay anh ra, vẻ mặt khó hiểu, vừa ẩn nhẫn lại có chút tự đắc: "Rắm Rắm, có phải bây giờ cậu vừa thấy cảm động vừa sợ hãi không?"

Hứa Phóng không nghe hiểu ý cô, anh sững lại, chỉ để ý đến một duy nhất một chữ duy nhất trong đó, lạnh lùng nói: "Tớ sợ cái rắm."

"Vậy là cảm động à." Lâm Hề Trì mở to mắt, sau đó cười nhìn anh: "Tớ cũng cảm thấy mình rất vĩ đại. Cậu xem, cậu xấu tính như vậy, thế mà tớ vẫn nguyện ý làm bạn gái của cậu đó thôi."

"..."

"Nên cậu cảm động là đúng."

"..."

Trán Hứa Phóng giật giật, đẩy đầu cô ra một chút, thấy cô có vẻ không còn bị bầu không khí làm cho lúng túng giống như vừa rồi nữa, quan trọng là 'cô đồng ý' khiến tâm trạng anh bỗng tốt lên rất nhiều.

Cũng vì vậy nên anh quyết định nuốt trôi cơn giận này.

"Nhớ là được."

Tạm dừng vài giây.

"Rắm Rắm." Đôi mắt hạnh chớp chớp, Lâm Hề Trì không đùa nữa, thả lỏng một tay chọc vào cằm anh: "Rõ ràng là sinh nhật của cậu mà tớ còn được nhận quà"

Vẻ mặt Hứa Phóng sửng sốt.

Ngay sau đó, Lâm Hề Trì bày ra dáng vẻ 'cậu có thể giao phó cả cuộc đời mình cho tớ, rồi tiếp tục: "Đừng sợ, tớ sẽ đối xử thật tốt với cậu."

Tay Hứa Phóng bị cô nắm chặt, vành tai có chút nóng lên, trong con ngươi sơn mài hiện lên chút dấu vết xấu hổ, vẻ mặt cứng đờ không biết phải làm sao.

Anh mấp máy môi, chưa kịp trả lời, Lâm Hề Trì đã nói trước: "Suy cho cùng, cũng là do tớ nuông chiều cậu thành thế này."

"..."

"Tớ sẽ chịu trách nhiệm."

"..."

Hứa Phóng thất thần nhìn cô, dù cho bây giờ anh thực sự rất vui, dù cho anh vẫn có cảm giác như đang nằm mơ. Nhưng, những điều này không thể ngăn cản anh muốn liệt kê hàng trăm ví dụ tiêu biểu trong quá khứ.

Anh hy vọng cô có thể suy nghĩ thấu đáo.

Đã quen không có nghĩa là coi người kia như con 'cờ-hó'.

*

Hai người ở bên ngoài hai tiếng.

Nhìn Lâm Hề Trì đứng trước tòa nhà ký túc xá vẫy tay tạm biệt anh, sau đó nhảy chân sáo đi vào ký túc xá.

Hứa Phóng cúi đầu xem điện thoại, phát hiện đã gần 10 giờ, lại ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà ký túc xá, lia mắt đến phòng Lâm Hề Trì, rồi lập tức quay người đi về.

Nói đến việc bắt đầu thích Lâm Hề Trì từ khi nào, Hứa Phóng đã không còn nhớ nữa rồi.

Là lần mình bị ốm phải nhập viện, cô đến trước mặt anh, khóc không hề báo trước; hay là, lúc biết kết quả thi tuyển sinh vào cấp ba, cô mừng rỡ chạy đến nhà anh, mặc kệ anh vẫn còn đang nằm ngủ trên giường, trực tiếp vén chăn bông lên, ghé đến trước mặt anh nói: "Rắm Rắm! Cậu có vui không? Chúng ta sẽ học cùng trường cấp ba đó."

Anh vẫn nhớ như in cảm giác lúc ấy.

Anh ghét nhất việc bị người khác đánh thức lúc đang ngủ, nhưng dù anh có mắng Lâm Hề Trì hàng trăm lần, cô vẫn không bao giờ nhớ lời anh, càng ngày càng trở nên càn rở. Lúc đó anh mới chỉ chợp mắt được một lúc, bị cô đánh thức, đầu óc anh nổ tung, thực sự rất muốn nổi trận lôi đình.

Sau đó, anh mở đôi mắt mang đầy thù địch, trợn trừng nhìn bộ dạng cô.

Cô đang nằm trên giường anh, khuôn mặt cách anh rất gần. Đôi mắt to tròn, con ngươi bên trong màu hơi nâu kháu khỉnh; làn da trắng mịn, mái tóc được ánh nắng chiếu rọi, sống mũi thẳng tắp, hai cánh môi đỏ mọng nhếch lên hình vòng cung vui vẻ. Cô cười rất đẹp, đôi mắt hơi cong, tựa như vầng trăng khuyết, trên má còn có lúm đồng tiền lún sâu, lớn lên vừa xinh đẹp lại bình dị dễ gần.

"..."

Hứa Phóng đột nhiên nhắm mắt lại, vỗn dĩ muốn mắng cô cút đi, nhưng lời đến miệng lại bỗng nuốt trở về, giọng thiếu niên có chút khàn khàn vì mới tỉnh dậy, nhỏ tiếng đáp lại.

"Ừ, vui."

Đó là lần đầu tiên anh kiềm chế nóng nảy của mình trước Lâm Hề Trì một cách không tài nào hiểu được.

Cô có vẻ đang vui.

Thôi được rồi.

Lần này không cáu nữa.

* * *

* * *

Bất kể thích cô từ khi nào cũng không quan trọng nữa.

May thay, cô nhóc này còn biết đối xử tử tế với anh một lần.

Không để anh đợi quá lâu.

*

Sau khi chào tạm biệt Hứa Phóng, Lâm Hề Trì vui vẻ ngâm nga trở về ký túc xá. Hiện tại cô vẫn có cảm giác đặc biệt không chân thực, thân thể nhẹ bẫng, đầu óc chếnh choáng như thể say rượu, nhưng trong người dường như lại tiềm tàng một nguồn sức mạnh vô tận.

Đây có phải là sức mạnh kỳ diệu của thoát khỏi kiếp cẩu độc thân hay không.

Lâm Hề Trì thực sự muốn tìm một nơi để đi dạo.

Trở về ký túc xá.

Hôm nay vì muốn ra ngoài tổ chức sinh nhật cho Hứa Phóng mà Lin Xi vẫn chưa làm bài tập về nhà. Lúc này, ba người khác trong ký túc xá mỗi người đang ngồi ở chỗ của mình, yên tĩnh viết báo cáo thí nghiệm.

Lâm Hề Trì thu lại độ cong khóe miệng, không quấy rầy bọn họ, yên lặng trở về vị trí của mình. Dọn dẹp một chút, rồi đi tắm rửa, sau đó ra ngoài bắt đầu làm bài tập.

Lượn qua lượn lại, cộng với đủ thứ chuyện vụn vặt, nên phải đến gần 11 giờ Lâm Hề Trì mới ngồi vào bàn. Đèn ký túc xá tắt lúc 12 giờ, nhưng vì Tân Tử Đan đi ngủ sớm, nên họ thường tắt đèn vào khoảng 10 giờ rưỡi.

Lâm Hề Trì bật đèn bàn, ánh đèn vàng mờ ảo vừa an tĩnh lại ôn hòa. Xung quanh yên lặng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy Trần Hàm và Nhϊếp Duyệt thì thầm nói chuyện, cùng với tiếng gõ bàn phím.

Cô bật điện thoại lên, liếc qua một cái.

Hứa Phóng nhắn cho cô một tin trên WeChat, tình cờ là vừa đúng 10h30, lúc đèn trong ký túc của sinh viên quốc phòng tắt.

Hứa Phóng: [Ngủ đây. 】

Đại khái ý là "Bên tớ tắt đèn rồi, không cần nhắn tin cho tớ nữa, cậu có nhắn tớ cũng không đáp lại được."

Bình thường Hứa Phóng sẽ không bao giờ đặc biệt báo với cô một tiếng như vậy. Họ đều giống nhau, nếu hai người đang trò chuyện, đến giờ Hứa Phóng sẽ báo cho cô biết. Nhưng nếu không nói chuyện, Lâm Hề Trì cũng lười quản anh đã tắt đèn đi ngủ hay chưa.

Đây dường như là đãi ngộ của bạn gái.

Đến cả đi ngủ cũng phải báo một tiếng.

Lâm Hề Trì vui vẻ nhắn chúc anh ngủ ngon, sau đó bật máy tính lên, bắt đầu viết báo cáo thực nghiệm.

Hoàn thành xong, Lâm Hề Trì mới để ý thấy hai người kia cũng đã quay về giường, nơi không được ánh sáng chiếu đến thì tối om, chỉ còn chỗ của Lâm Hề Trì là sáng đèn.

Cô duỗi eo, mở cuốn nhật ký nhỏ dùng để viết kế hoạch cưa đổ Hứa Phóng ra.

Từ ngày 16 tháng 9 đến hôm nay, ngày nào cô cũng viết một trang, tổng cộng gần 40 trang, chính xác là 39 trang.

Lâm Hề Trì lật trang mới nhất, là kế hoạch cô vừa viết tối hôm qua.

NGÀY 39: Thứ Hai, ngày 24 tháng 10 năm 2011.

Gọi một chiếc bánh trái cây cho Hứa Phóng, chuẩn bị tặng cậu ấy một đôi giày thể thao thương hiệu cậu ấy yêu thích. Đích thân đem đồ đến ký túc cậu ấy để mừng sinh nhật. Ngoài ra, nếu may mắn, có khả năng bạn cùng phòng cậu ấy không ở ký túc:

Tắt đèn lúc thắp nến, trong ánh sáng mờ ảo, người khác giới độc thân thường dễ nảy sinh cảm giác ái muội nhất, nếu may mắn có khi sẽ khiến Hứa Phóng động tâm.

Để cậu ấy ước trước khi thổi nến, khẳng định cậu ấy sẽ hiện thực hóa được điều ước của cậu ấy, đồng thời dùng sự dịu dàng của mình từng bước cướp đoạt trái tim cậu ấy, để cậu ấy không thể kháng cự.

* * *

* * *

Cái này quả là chính xác.

Lâm Hề Trì mở to mắt, cô cảm thấy mình thực sự là một bậc thầy trí tuệ, sau khi lập kế hoạch đúng đắn, cô có thể dễ dàng chiến thắng Hứa Phóng. Chỉ trong vẻn vẹn có 39 ngày, cô đã th thành công 'thuần hóa' được người khó tính như Hứa Phóng.

Cô thật là lợi hại quá mà!

Vậy sau đây cần phải gì nữa!

Đặt mục tiêu nhỏ trước.

Từng bước tường bước tiến lên, bước đầu tiên nên là nắm tay.

Chậc, tên Hứa Phóng này cũng chưa yêu đương bao giờ, hẳn là chẳng biết phải làm gì. Dù sao cũng không quan trọng, cô thông minh hơn anh, có thể để anh ngồi một chỗ tận hưởng, để anh hiểu được cảm giác yêu với cô thoải mái và đẹp đẽ đến như thế nào.

Nắm tay thì dễ, có thể làm mọi lúc mọi nơi, vậy thì nắm tay nhau trước năm nay.

Sau đó..

Nghĩ đến đây, Lâm Hề Trì dừng lại, đưa tay lên chạm vào môi mình, chợt nhớ tới cảnh tối nay trong căn phòng nhỏ đó, hơi thở hai người giao thoa hòa quyện, gần như sắp chạm tới cảm giác ấm áp mềm mại. Cô đưa tay lên, che khuôn mặt nóng đến ửng đỏ của mình lại.

Hôn phải đúng lúc đúng chỗ, phải tìm đúng thời điểm.

Nhưng thời điểm này có vẻ không dễ tìm.

Lâm Hề Trì bực bội gãi đầu, chợt nhớ ra cô chỉ đang làm một kế hoạch nhỏ, do dự viết "trong vòng ba năm là hôn môi", đắn đo một hồi, cô vội gạch bỏ, đổi thành "5 năm."

Nhìn thấy hàng chữ này, Lâm Hề Trì mím môi, đặt bút xuống, lấy tay che mặt, đợi đến khi bình tĩnh hơi thở lại, cô lại cúi đầu nhìn tờ giấy màu vàng ấm áp.

À, đã là kế hoạch nhỏ.

Vậy thì.

Lâm Hề Trì run run siết chặt nắm đấm, từ từ gạch bỏ "5 năm", đổi thành - "10 năm".

*

Vì tinh thần phấn chấn không chịu được nên Lâm Hề Trì trằn trọc khó ngủ cả đêm, rạng sáng ngày hôm sau, cô phải chịu đựng cơn rét lạnh mò dậy tắm rửa.

Tiết học đầu tiên của buổi sáng bắt đầu lúc 8 giờ, còn sớm, ba người còn lại vẫn đang ngủ. Lâm Hề Trì không dám cử động mạnh, nhẹ nhàng thay quần áo đi ra ngoài.

Lâm Hề Trì đến nhà ăn mua bữa sáng, quyết định tiếp tục kế hoạch công lược dịu dàng, để khiến Hứa Phóng không thể nào rời xa cô, lâu dần sẽ bị cô làm cho si mê, vô pháp thoát khỏi tấm lưới cô đã mắc sẵn.

Đầu tiên phải mua bữa sáng cho anh.

Mua 10 cái bánh bao thịt, tí nữa cho anh 9 cái.

Điều này sẽ làm cho Hứa Phóng cảm thấy cô là người rộng lượng lại tốt với anh vô cùng, đúng không?

Lâm Hề Trì vui vẻ mang đồ ăn sáng đến ký túc xá của Hứa Phóng, lúc cô đứng dưới một gốc cây, định gọi cho Hứa Phóng xuống thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

Cô chớp mắt, nhìn vào màn hình, ID người gọi hiện ra: Rắm Rắm.

Lâm Hề Trì cho rằng đây chính là sức mạnh tình yêu, tâm linh tương thông không hề báo trước, cô cong mắt, ấn phím nghe, chưa đợi cô kịp nói gì thì đầu dây bên kia Hứa Phóng đã nói: "Xuống đi."

Anh đột nhiên nói một câu như vậy, làm Lâm Hề Trì không kịp phản ứng.

"Hả?" Có thể là do cảm thấy cô vẫn còn ngủ, Hứa Phóng dừng lại, giọng không còn thẳng thừng như trước, hơn nữa âm điệu còn có chút từ tính, nhưng những gì anh nói lại khiến cô hoàn toàn câm lặng.

"Tớ ở dưới lầu ký túc xá chỗ cậu."

"..."

"Mua bữa sáng cho cậu"

"..."