Chương 24

chương 24.

Nghe vậy, vẻ mặt Tân Tử Đan liền cứng đờ, con ngươi chợt lóe, hơi cúi đầu xuống, dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhằm che giấu biểu cảm trên gương mặt, không nói câu nào.

Nếu lúc trước Lâm Hề Trì không chắc lắm về việc Tân Tử Đan làm vỡ cốc của cô thì hiện tại, nhìn thấy phản ứng này của Tân Tử Đan, cô gần như khẳng định một trăm phần trăm là do cô ta làm.

Phát giác ra bầu không khí bất thường giữa hai người, Nhϊếp Duyệt bị tiếng khóc vừa nãy của Tân Tử Đan 'tiên nhập vi chủ'*, liền chủ động tiến lên giảng hòa, đưa ra một suy đoán khác.

* Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới)

"Hay là ai đó trong số chúng ta không khóa cửa cẩn thận, để người khác đột nhập vào phòng?"

Trần Hàm cũng vội vàng phụ họa theo: "Đúng đó, với lại tớ nghe nói trường mình dạo gần đây có rất nhiều mèo hoang lắm, chắc là mèo hoang lẻn vào"

Lâm Hề Trì ôm cốc trong lòng, đứng ở chỗ cũ không nói tiếng nào.

Tân Tử Đan ngồi trên ghế, vẫn còn lấy tay lau nước mắt, cũng rề rà không mở miệng.

Người trong cuộc không nói, hai người còn lại dù có muốn xoa dịu bầu không khí thế nào đi nữa cũng vô dụng, lúc này cũng không biết nên nói gì mới tốt. Trần Hàm do dự trong giây lát, đi ra ban công lấy chổi, quay lại thu dọn mãnh vỡ.

Vì hành động này của cô ấy mà Tân Tử Đan rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, cô ta đứng dậy, giành lấy cái chổi trong tay Trần Hàm, đỏ mắt nhỏ giọng nói: "Là do tớ chuyện bé xé ra to.. Xin lỗi, tớ cứ tưởng là tớ làm sai chuyện gì khiến các cậu không vừa ý"

Đợi một lúc lâu lại nghe được câu trả lời như thế, khiến Lâm Hề Trì thực sự cảm thấy rất khó chịu, nhịn không được liền nói: "Cậu nghĩ vậy quả thật không sai đâu", sau đó đi về chỗ của mình.

Giọng điệu và vẻ mặt của Lâm Hề Trì hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ dịu dàng dễ sống chung thường ngày, trở nên gay gắt lạnh lùng.

Bầu không khí mới vừa ấm lên được một chút lại lần nữa giảm xuống không độ.

Lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ này của Lâm Hề Trì, nên Nhϊếp Duyệt có đôi chút sững sốt, rất nhanh liền đi tới vỗ vai cô, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay cậu có chuyện gì à?"

Lâm Hề Trì vẫn chưa nguôi giận, xém chút nữa đã nổi khùng với Nhϊếp Duyệt, cô nhếch mép, nhàn nhạt đáp: "Không có gì"

Kỳ thực không liên quan đến Nhϊếp Duyệt và Trần Hàm.

Hai người, một người vừa từ nhà đến, một người vừa đi chơi cùng Ban hội, đều mang theo tâm trạng vui vẻ quay về trường, kết quả lại phải đối mặt với loại sự tình kiểu này.

Nghĩ đến đây, Lâm Hề Trì cảm thấy có chút áy náy.

Nhưng khi nghe thấy giọng Tân Tử Đan, cảm giác hổ hẹn của cô phút chốc bay biến sạch sẽ.

Tân Tử Đan nhìn sang, không có một chút dáng vẻ nào của việc đã làm chuyện trái lương tâm, thanh âm mềm mại khàn khàn: "Ý cậu là tớ làm vỡ cốc của cậu?"

Thấy Lâm Hề Trì không định đáp lại, Nhϊếp Duyệt đứng bên cạnh cô, chần chừ một lúc, rồi thay cô trả lời: "Trì Trì chắc không phải vô duyên vô cớ như vậy.."

"Cậu không tự mình nói được à?" – giọng Tân Tử Đan tăng lên, như là phải chịu oan ức cực lớn, cuối câu còn mang theo tiếng núc nở: "Cậu có chuyện gì thì nói thẳng đi"

Lâm Hề Trì xác thực bị câu này của cô ta làm cho nghẹn họng, không thốt nên lời.

Lần đầu tiên cô gặp phải loại người trơ tráo kiểu này.

Những người xung quanh cô luôn sống rất ngay thẳng, có sao nói vậy, dù vui hay không vui, làm chuyện xấu hay chuyện tốt, đều trực tiếp nói thẳng với cô.

Lần đầu tiên Lâm Hề Trì gặp phải người đã làm chuyện xấu với cô, còn quay lại chất vấn cô, khiến cô nhất thời hoài nghi khả năng phán đoán của chính mình.

Lâm Hề Trì quay đầu, bình tĩnh nhìn Tân Tử Đan.

"Vậy cậu làm vỡ à?"

Tân Tử Đan lập tức phủ nhận: "Đương nhiên là tớ không làm! Sao tớ phải làm chuyện này ---"

Lâm Hề Trì cắt đứt lời cô ta: "Vậy thì không còn gì đáng để nói nữa"

Tân Tử Đan bị cô làm cho nghẹn họng, vành mắt lại đỏ, tựa như, bất kỳ lúc nào ngay sau đây, đều có thể nặn ra hai giọt nước mắt.

Cô ta khóc khiến Lâm Hề Trì càng thêm bực mình, cô hít một hơi thật sâu: "Tiền đề để tớ nói thẳng chính là cậu phải nói thật, dùng cách nói thật này để đối phó với người khác, tớ cũng thấy chán ghét"

"..."

"À, tớ không nói đến việc vỡ cốc, tớ đang nói đến vấn đề thái độ" – Lâm Hề Trì thấy cô ta trợn to hai mắt, chuyển đề tài – "Cho nên cậu không cần phải khóc, có chuyện thì nói, tớ không biết thương hoa tiếc ngọc đâu"

"Hơn nữa, đều là nữ cả, nhỏ vài giọt nước mắt thì ai mà chả làm được"

* * *

Nói thì nói vậy, nhưng nếu bảo Lâm Hề Trì khóc ngay lúc này, chắc chắn cô không làm được. Ngay cả khi Tân Tử Đan tát vào mặt cô một cái, nếu lực quá nhẹ, cô cũng khó lòng nhỏ lấy nửa giọt nước mắt.

Nhưng mà lời nói ra, không nhất thiết cứ phải thực hiện được.

Lâm Hề Trì thật tâm cảm thấy những lời vừa rồi của mình thực sự rất ngầu.

Rất rất ngầu.

Ngầu đến nỗi, cô cảm thấy dù hôm nay quan hệ giữa cô và Tân Tử Đan có bị dạn nứt đi chăng nữa cũng thấy đáng.

Vì việc này mà Lâm Hề Trì âm thầm tự sướиɠ trong lòng, nhắn tin kể lại chuyện này cho Hứa Phóng nghe, sau đó bắt đầu từ từng tình tiết, dạy anh làm sao mắng người mà vẫn giữ được khí chất và vẻ đẹp trai l*иg lộn.

Trong phòng im phăng phắc, sau câu nói cuối cùng ấy của Lâm Hề Trì, không còn ai nói thêm câu nào nữa, chỉ nghe thấy tiếng hít mũi của Tân Tử Đan.

Trần Hàm đi về giường, ba người còn lại đều ngồi ở chỗ của mình.

Bề ngoài có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng trên thực tế là Trần Hàm và Nhϊếp Duyệt đều đang lên WeChat nhắn tin hỏi cô đã xáy ra chuyện gì.

Lâm Hề Trì ngẫm nghĩ, quyết định không nói sự thực, chỉ đáp qua loa: "Là chút chuyện ân oán của tớ với cậu ấy thôi, các cậu đừng quan tâm, cũng đừng vì chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm trạng"

Không lâu sau, Tân Tử Đan cũng gửi tin WeChat cho Lâm Hề Trì, nhưng lời nhắn ra đều nằm ngoài dự liệu của cô.

Tân Tử Đan: "Trì Trì.. Xin lỗi, hôm đó tớ không cẩn thận làm vỡ cốc của cậu, thật sự là do không cẩn thận.. Tớ rất sợ, không dám thừa nhận, xin lỗi cậu"

Lâm Hề Trì nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình, mím môi, nhất thời đầu óc tựa như bị ngắt kết nối, muốn mắng cô ta lại thấy có chút không ổn, cảm giác nói quá nhiều cũng không đúng.

Lâm Hề Trì phân vân không biết nên trả lời thế nào.

Do dự một lúc, cô bèn chụp màn hình lại, gửi qua cho Hứa Phóng.

Lâm Hề Trì: "Tớ nên trả lời thế nào?"

Lâm Hề Trì: "Tớ không muốn nói không có gì.. Nhưng như vậy có phải quá nhỏ nhen không?"

Hứa Phóng trả lời lại rất nhanh: "Nói"

Lâm Hề Trì: "Nói gì?"

Hứa Phóng: "Cái"

Hứa Phóng: "Rắm"

Lâm Hề Trì vô cùng nghe lời mà nhắn lại cho Tân Tử Đan: "Rắm"

Nhưng sau khi gửi đi, cô liền cảm thấy có chút không ổn, nhắn lại hỏi Hứa Phóng: "Ý cậu là, không trả lời lại hay là nhắn một chữ 'rắm'?"

"..."

Cô ngốc này sao không dùng não suy nghĩ chứ?

* * *

Tin nhắn này của Lâm Hề Trì khiến cho quan hệ của hai người căng thẳng tới cực điểm.

Tân Tử Đan không trả lời, trong ký túc xá, bọn họ cũng không nói chuyện với nhau.

Liên tục sau hai ngày như vậy, cô đột nhiên lại cảm thấy cực kỳ thoải mái, phương thức sống chung của cô và Tân Tử Đan biến thành, coi nhau như không khí, điều này tốt hơn nhiều so với việc phải giả tạo như cô tưởng tượng.

Sau sự việc này, Lâm Hề Trì đột nhiên nhớ lại, thật ra hồi cấp ba, vận đào hoa của Hứa Phóng cũng cực kỳ nhiều.

Năm lớp mười, có một cô bạn nài nỉ van xin cô tận mấy tuần, muốn hỏi cô tài khoản QQ của Hứa Phóng.

Trước đó Lâm Hề Trì cũng từng bị một bạn nữ quấn đến phiền không chịu nổi, cuối cùng bèn ậm ờ đưa tài khoản của Hứa Phóng cho cô nàng, vì chuyện này mà tận một tháng dòng anh không thèm nói chuyện với cô.

Lần này Lâm Hề Trì nào dám tùy tiện cho nữa, mỗi lần từ chối đều là 'cậu tự xin Hứa Phóng đi'.

Nhưng cô bạn này ngượng ngùng không dám tự đi xin, sau đó có một hôm, vì quá phiền muộn, cô nàng đã to tiếng với cô ngay ở trong phòng học: "Cậu tưởng ngày nào tôi cũng muốn đến tìm cậu à? Nếu tôi đủ can đảm tự mình đi xin, mẹ nó! Còn lâu tôi mới nhờ cậu giúp!"

Tiếng quát này làm cô sững người tại chỗ.

Sau đó, không biết vì sao Hứa Phóng biết chuyện này.

Một buổi chiều sau khi tan học, anh cứng rắn chặn đường bạn nữ sinh kia, không cho cô nàng đi, khiến cho con nhà người ta đỏ mặt tim đập thình thịch, sau đó lôi Lâm Hề Trì đang núp sau một cái bàn ra.

Yêu cầu cô nàng xin lỗi cô.

* * *

* * *

Cho nên, mặc dù hồi cấp ba, mối quan hệ với nữ sinh của Lâm Hề Trì không tính là quá tốt, nhưng chẳng ai nghĩ cô là người dễ bị ăn hϊếp.

Vì họ biết rằng Hứa Phóng nhất định sẽ đứng ra giúp cô đòi lại công bằng.

* * *

Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua như vậy.

Cơn giận của Tân Tử Đan tựa hồ đã nguôi ngoai, hầu như hôm nào cũng ở ký túc xá, như có như không lấy lòng cô, Lâm Hề Trì cảm thấy không được thoải mái cho lắm, nên ngày nào cũng chạy ra ngoài.

Vừa may, mấy hôm này cô có rất nhiều việc phải làm, trận đấu bóng rổ dành cho tân sinh viên sắp bắt đầu, cô phải theo sát để liên hệ và sắp xếp mọi việc, chiều thứ sáu còn phải giúp Ban sắp xếp địa điểm.

Trận đấu bóng rổ của tân sinh viên kéo dài trong ba ngày, chia thành sáu khoa, trong khoảng thời gian này, các đội từ những khoa khác nhau sẽ tham gia thi đấu.

Lâm Hề Trì phụ trách khoa kĩ thuật, có tám ngành nên thứ sáu sẽ thi đấu bốn trận. Bốn đội chiến thắng sẽ thi đấu vào thứ bảy, chọn ra đội đứng thứ ba, hai đội còn lại chủ nhật sẽ cạnh tranh nhau để chọn ra quán quân và á quân.

Khuân viên của cung thể thao rộng rãi, đủ chỗ cho sáu khoa cùng thi đấu, nên cuộc thi được thống nhất tổ chức ở đây.

Chiều thứ sáu, cung thể thao đông nghịt người, sinh viên ngồi chật cứng trên khán đài, hàng ghế đầu dành cho các tuyển thủ. Lâm Hề Trì mặc đồng phục của hội sinh viên, đứng ở rìa sân, thời thời khắc khắc phải kiểm soát trật tự trị an, đảm bảo không có sinh viên nào tiến vào khu vực thi đấu.

Ngay sau đó, Hà Nho Lương cúi đầu nhìn xuống tập tài liệu trong tay, nhàn nhạt nói: "Đến giờ rồi, bảo bọn họ chuẩn bị đi"

Vì anh ta nâng tài liệu lên quá cao, hơn nữa cũng không nói trận đầu tiên là của khoa nào thi đấu, nên nhất thời Lâm Hề Trì không tài nào nhớ ra nổi, vô thức nhích người lại gần xem.

Khoa cơ khí và khoa kĩ thuật.

Tựa như phát giác ra chiều cao của mình, Hà Nho Lương rất tự giác mà hạ thấp tập tài liệu xuống.

Sau khi nhìn rõ, Lâm Hề Trì nhỏ giọng nói: "Để em đi thông báo với khoa kĩ thuật"

Nói xong, Lâm Hề Trì liền lia mắt nhìn một vòng bốn phía, đâu đâu cũng là một nhóm nam sinh cao lớn, dù họ mặc đồng phục khác màu, nhưng cô không biết khoa nào tương ứng với màu nào.

Cuối cùng dưới sự giúp đỡ Hà Nho Lương, cô cũng tìm thấy phương hướng và vị trí chính xác.

Áo màu đỏ thẫm.

Lâm Hề Trì liền chạy về hướng đó.

Mười mấy nam sinh vây thành một nhóm, không biết đang nói chuyện gì, lúc này đang cười rộ lên. Màu đỏ thẫm tượng chưng cho sự nhiệt tình và cuồng nhiệt, cực kỳ năng động.

Lâm Hề Trì hơi xấu hổ khi phải quấy rầy bọn họ, kêu lên một tiếng, nhưng vì nói quá nhỏ nên không ai chú ý đến.

Vừa vặn lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy Hứa Phóng đang đứng ở giữa.

Tầm mắt anh cũng rơi trên người cô, tựa như đã nhìn cô rất lâu rồi. Con ngươi thâm thúy âm trầm, giống như hồ nước phản chiếu ánh sao trời trong đêm tối. Anh mặc áo đồng phục màu đỏ thẫm, là màu sắc của nhiệt huyết và cương quyết.

Vừa nãy không để ý đến, giờ nhìn thấy Hứa Phóng trong đám nam sinh này lại cảm thấy anh cực kỳ nổi bật, cực kỳ thu hút.

Hứa Phóng nghiêng đầu, vẻ mặt lười biếng mang theo ý cười, giọng nói hơi cao: "Đừng ồn nữa"

Mười mấy nam sinh khác lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt vô thức dừng trên người Hứa Phóng, sau đó lại thuận theo ánh mắt của anh mà chiếu lên người Lâm Hề Trì.

Không biết có phải do vừa chạy không, mà cô cảm thấy trái tim trong ngực mình đập có chút nhanh, cô nhìn đi chỗ khác, lớn tiếng hơn một chút: "Trận đấu sắp bắt đầu rồi, mọi người chuẩn bị đi, sắp xếp xem hiệp đầu tiên nên cử năm người nào ra sân"

Dường như đã bàn bạc xong đâu vào đấy, ngay sau đó, gần một nửa số nam sinh quay trở về khán đài, tìm chỗ trống ngồi xuống.

Chỉ còn lại sáu người vẫn đứng ở chỗ cũ, bao gồm cả Hứa Phóng.

Lâm Hề Trì gật đầu, đang tính quay về tìm Hà Nho Lương và Diệp Thiệu Văn, thì đột nhiên nghe Hứa Phóng gọi mình.

"Ừ" - Lâm Hề Trì quay đầu, nghi hoặc nhìn anh.

"Cậu về làm gì?"

"Xem thi đấu"

Nghe thấy vậy, Hứa Phóng im lặng, kéo cổ tay cô bước về phía khán đài. Khi đi đến hai chỗ ghế trống, anh dùng lực đẩy cô ngồi xuống một trong hai cái ghế đó, còn mình cũng ung dung ngồi xuống cạnh cô.

Trên người anh vương mùi bạc hà thanh mát, không nồng nhưng rất rõ ràng.

"Ở đây xem cũng được" – anh nói.