Chương 23

Chương 23.

Hứa Phóng sững người mấy giây, dường như không kịp tiêu hóa những gì cô vừa nói, anh nhíu mày, vươn tay véo mặt cô: "Cậu nói linh tinh gì đó?"

Lâm Hề Trì liếc anh một cái, hất tay anh ra: "Nói rồi mà cậu cũng không hiểu"

"..."

– Anh không hiểu cái gì?

"Chẳng lẽ tớ đoán sai" – Lâm Hề Trì đi về ký túc xá, vẫy tay với anh – "Tớ lên đây, cậu cũng mau về đi"

Hứa Phóng nhét tay vào túi, đứng yên ở chỗ cũ, nhìn cô đi vào ký túc xá, đi thẳng một lèo không quay đầu lại như mọi khi. Anh uể oải ngáp một cái, cúi đầu lấy điện thoại ra gϊếŧ thời gian.

Hiện tại mới bẩy giờ hơn.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng hành lang có chút âm u, những tia sáng nằm rải rác trên mặt đất. Hành lang lặng ngắt như tờ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài nữ sinh lặng lẽ đi xuống lầu.

Đến tầng năm, Lâm Hề Trì rẽ trái, đến trước cửa phòng 518, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Rèm cửa rủ kín, trong phòng tối om.

Lâm Hề Trì không chắc có phải Trần Hàm đang ngủ trong đó không, nên không vội bật đèn. Cô đặt cặp sách xuống, bật đèn bàn nhỏ lên, vừa thoáng liếc mắt liền nhìn thấy những mảnh thủy tinh bị mình ném vào thùng rác.

Cô nghĩ ngợi một lúc, rút tờ báo trường do hội sinh viên phát trước đó ở nơi đặt đồ chung của ký túc xá, gói những mảnh vỡ kia lại, ném vào thùng rác lần nữa.

Sau khi làm xong một loạt thao tác này, Lâm Hề Trì nghiêng đầu nhìn về phía bàn học của Tân Tử Đan, mặt bàn luôn luôn sạch sẽ ngăn nắp, được dán giấy bọc màu hồng nhạt, hai chiếc cốc vẫn được đặt ngay ngắn bên trái mặt bàn như thường lệ.

Thành thật mà nói, lần đầu tiên làm loại chuyện này mà không căng thẳng là đang lừa mình dối người.

Lâm Hề Trì lại quay đầu đi nhìn về phía giường của Trần Hàm. Cô ấy mắc một cái màn trong suốt, dù chỉ ngăn cách bởi một tầng sợi lưới, nhưng cô vẫn thấy có chút không rõ ràng.

Lâm Hề Trì đứng ngốc tại chỗ, ngẫm nghĩ, đeo kính lên, leo lên giường mình.

Sau khi xác nhận rằng không có người trên giường của Trần Hàm, cô còn cẩn thận hét vào trong không khí mấy tiếng: "Tiểu Hàm, Tiểu Hàm, Tiểu Hàm!"

Lúc này Lâm Hề Trì mới cảm thấy yên tâm hơn, lục đυ.c leo xuống giường.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hề Trì sống ở ký túc xá.

Hồi còn học cấp ba, thậm chí đến tận năm lớp 12 cô cũng chưa bao giờ chọn ở ký túc xá, cho dù lúc trước từng nghe bạn cùng bàn than phiền về mối quan hệ không tốt của cô ấy với bạn cùng phòng, nhưng cô không hiểu được nỗi khổ đó nên cũng không có quá nhiều ý kiến đối với vấn đề này.

Cách giải quyết của bạn cùng bàn chính là 'nhịn', vì không muốn khiến ký túc xá trở nên khó xử, bởi vậy ngoài mặt vẫn duy trì tình cảm tốt đẹp với bạn cùng phòng, nhưng thực chất bên trong, mối quan hệ này đã bị trăm ngàn lỗ hổng đυ.c khoét.

Thật ra nếu Hứa Phóng không đề xuất ý kiến kia với cô, có lẽ Lâm Hề Trì cũng sẽ nhịn giống như bạn cùng bàn, vờ như không hay không biết chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không cứng đầu đi xuy xét xem ai đã làm vỡ cốc của mình.

Hoặc cũng có thể, cô sẽ trực tiếp hỏi từng người xem là ai đã làm, mặc dù biết rằng người thực sự gây ra sẽ không bao giờ chịu thừa nhận hành vi của mình. Tóm lại, ảnh hưởng duy nhất đối với cô có lẽ chỉ là, sau này sống chung sẽ cảnh giác hơn trước.

Nhưng lần này không biết tại sao cô cực kỳ muốn tính toán đến cùng.

Lâm Hề Trì tiến tới chỗ của Tân Tử Đan, muốn vươn tay cầm chiếc cốc màu trắng bỗng nhiên dừng lại. Cô mím môi, ngẫm nghĩ một lát, quay người đi đến trước tủ quần áo của mình, lôi bao tay mùa đông ra đeo vào.

Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ xong, Lâm Hề Trì đặt chiếc cốc màu trắng ra mép bàn, nín thở, sau đó chọc nó rơi ra ngoài.

Cái cốc rơi xuống đất.

Phát ra tiếng 'bang' sắc bén.

Lâm Hề Trì cúi đầu nhìn xuống, thấy nó đang lăn tròn trên mặt đất, chạm đến quai cầm liền đổi hướng lăn ngược một vòng về vị trí ban đầu. Cô nhặt lên kiềm tra, trên đó vẫn lành lặn y nguyên không một mảnh sứt sẹo.

Lâm Hề Trì lại ném thêm hai lần nữa.

Vẫn không vỡ.

Cô có chút tuyệt vọng, vào WeChat nhắn tin cho Hứa Phóng: "Cái cốc này rất khủng bố"

Lâm Hề Trì: "Còn cứng hơn so với gang thép"

Lâm Hề Trì: "Tớ ném ba lần rồi mà không vỡ"

Lâm Hề Trì: "Làm sao đây?"

"..."

Hứa Phóng cảm thấy cô nhóc này làm gì cũng không xong, trừ việc hay oán hận ra thì cái gì cũng không biết.

Ngay cả việc làm vỡ một cái cốc cũng cần người khác chỉ bảo từng ly từng tí.

Hứa Phóng hít sâu một hơi: "Mẹ nó, cậu ném mạnh vào"

Ngẫm nghĩ một chặp, sợ mãnh vỡ tóe lên sẽ làm cô bị thương, liền xóa câu vừa gõ đi thay bằng câu khác: "Đổi cốc"

Hứa Phóng đợi một lúc, nhưng thay vì đợi được câu trả lời thì lại đợi được người. Lâm Hề Trì vẫn đeo cặp sách như cũ, trông có vẻ không có khác biệt gì so với hồi nãy.

Thấy anh còn ở đây, Lâm Hề Trì cảm thấy rất kinh ngạc, vội vã chạy đến trước mặt anh, thở hổn hển.

"Tớ phải chạy" – vẻ mặt vô cùng nghiêm túc – "Làm vỡ xong phải chạy liền"

"..."

"Tớ ném đến lần thứ tư mới thành công đó" – Lâm Hề Trì giơ bốn ngón tay, cười híp mắt nói – "Cậu yên tâm, tớ tắt hết đèn rồi, tớ còn dùng bao tay chạm vào cốc của cậu ta nữa, sẽ không để lại dấu vân tay đâu"

Bộ dạng vô tâm vô phế này của cô tựa như đang khoe thành quả tự cho là vĩ đại của mình, khiến Hứa Phóng không nhịn được nhếch môi cười. Hứa Phóng sớm biết cô sẽ chạy ra ngoài nên anh không nói gì, dùng một tay nắm đầu cô đẩy về phía trước.

"Đi ăn cơm"

* * *

Hai người tới một quán ăn sáng ngoài trường.

Lâm hề Trì xem thực đơn, ước lượng sức ăn của hai ngươi, gọi hai bát sữa đậu nành, ba cái bánh quẩy, năm cái bánh bao nhân thịt. Phần ăn này, hầu như đều là cho Hứa Phóng.

Nhưng không hiểu vì sao hôm nay Lâm Hề Trì lại cảm thấy rất ngon miệng, ăn hết phần ăn của mình mà vẫn thấy chưa no, ngồi một lúc liền cướp một cái bánh bao của Hứa Phóng.

Hứa Phóng liếc cô một cái, không nói gì.

Lâm Hề Trì gặm xong cái bánh, xoa xoa bụng, cảm thấy mình vẫn có thể ăn thêm một cái nữa, sau đó nhân lúc Hứa Phóng không để ý liền cướp một cái bánh bao nữa của anh, vội vàng cắn một miếng.

Tiên hạ thủ vi cường*

* Ra tay trước thì có lợi thế.

Lần này Hứa Phóng không thể làm ngơ nữa, lạnh lùng nhìn cô: "Cậu muốn tớ đói chết à?"

Nghe vậy, Lâm Hề Trì lập tức dừng động tác tay lại, lặng lẽ đặt cái bánh trở về vị trí cũ.

Trên đĩa chỉ còn lại một cái bánh nhân thịt, chính là cái bánh Lâm Hề Trì vừa đặt xuống kia, chỗ khuyết một miếng có thể nhận ra là vết tích do bị cắn, cực kỳ rõ ràng.

"..."

Hứa Phóng nhếch mép, cầm cái bánh lên, liền thấy tầm mắt cô cũng đi theo, ánh mắt tha thiết mong mỏi, khiến anh nhớ đến con chó hoang bên vệ đường mình gặp cách đây mấy hôm.

"Há miệng"

Lâm Hề Trì không hiểu lý do nhưng vẫn nghe lời 'a' một tiếng, ngay giây tiếp theo Hứa Phóng liền mạnh mẽ nhét cái bánh bao trên tay vào miệng cô, động tác không mấy nhẹ nhàng, giống như muốn nhét nguyên cả cái bánh vào miệng cô trong một lần.

"..."

– Lâm Hề Trì suýt nữa nghẹn đến tắc thở.

Cô cắn một miếng to, sau đó nuốt xuống, mặt đầy vẻ hoải nghi nhìn anh, hồi lâu sau mới lên án nói: "Có hai cái bánh bao đã khiến cậu động sát tâm"

Không điều khiển tốt sức lực – Hứa Phóng: "..."

* * *

Hai người ăn sáng xong mới hơn tám giờ.

Cảm thấy chắc Tân Tử Đan sẽ không về trường sớm như vậy nên Lâm Hề Trì tính ra ngoài đi dạo, nhưng cô không muốn cô đơn lẻ bóng nên cưỡng ép kéo Hứa Phóng theo cùng.

Trong trường có rất nhiều cửa hàng, xét thấy xung quanh phần lớn là sinh viên nên giá cả nhìn chung không đắt.

Lâm Hề Trì vào một cửa hàng tinh phầm*, chiếc cốc bị vỡ của cô cũng mua ở đây, cửa hàng này giá cả phải chăng, hàng hóa lại rất đẹp. Hai người có nhiều thời gian nên không vội, liền thong thả đi dạo.

* Chuyên bán hàng hóa cao cấp, tinh xảo.

Đi đến một gian hàng nào đó, bước chân của Lâm Hề Trì liền dừng lại.

Hứa Phóng đi sau cô, cũng nhìn theo tấm mắt của Lâm Hề Trì.

Bên trong bày rất nhiều cốc, đều là kiểu cốc đôi.

Lâm Hề Trì nhìn chằm chằm bộ ở giữa, màu kẹo, một hồng một xanh, hình trụ, hơi nghiêng. Ngoài tay cầm, hai cái cốc đều có hai tay, thư thế đang ôm nhau.

Trông cực kỳ đáng yêu.

Lâm Hề Trì cầm bộ cốc đó lên, quay đầu hỏi anh: "Cái này đẹp không?"

Hứa Phóng không trả lời, hàng mi dày rủ xuống, nhìn chằm chằm cái cốc trong tay cô, lúc lâu sau mới khẽ nói: "Cũng được"

"Vậy tớ mua cái này" – Lâm Hề Trì hưng phấn nói – "Đáng yêu quá đi"

Không đợi anh đáp lại.

Lâm Hề Trì đã cầm chiếc cốc ra quầy thu ngân tính tiền.

Hoàn toàn không cân nhắc đến việc đây là cốc tình nhân, vấn đề là cái cốc kia nên để ai dùng. Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng, nếu có hai cái cốc thì một cái sẽ để đυ.ng nước, cái còn lại để pha sữa.

Cho dù chỉ dùng một cái, thì cái kia để dự trữ cũng được.

Phòng ngừa tình trạng cốc lại bị người khác làm vỡ, không có cái dùng.

Đôi cốc được nhân viên lễ tân lần lượt đóng gói trong hai chiếc hộp vuông vức, dùng miếng xốp cố định, sau đó xếp vào trong một cái túi.

Lâm Hề Trì tiếp nhận, cùng Hứa Phóng ra ngoài, bắt đầu dạo phố không mục đích.

Lang thang cho đến giờ cơm trưa, hai người quyết định ăn trưa xong mới quay về.

Sau khi đến ký túc xá, Lâm Hề Trì vẫy tay tạm biệt Hứa Phóng, muốn cầm túi đồ trên tay đi về phòng.

Nhưng nhân lúc cô chưa quay người đi, Hứa Phóng liền cướp cái túi trên tay cô, cúi đầu nhìn xuyên qua lớp màng nhựa trong suốt bọc bên ngoài hai chiếc hộp, lấy cái màu hồng ra đưa cho cô.

Lâm Hề Trì khó hiểu chìa tay nhận: "Sao vậy?"

Hứa Phóng quay mặt đi chỗ khác, thần sắc không được tự nhiên, tựa như không vui vì câu hỏi của cô, ngữ khí cũng không mấy tốt đẹp.

"Tớ cũng thiếu cốc, không được hả?"

* * *

Về đến phòng, Lâm Hề Trì mới phát hiện, tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn so với cô tưởng tượng nhiều.

Ba người cùng phòng ký túc xá đã quay lại, những mảnh vỡ vẫn vương vãi đầy đất nhưng chưa có ai dọn. Tân Tử Đan ngồi trên ghế, hai mắt đỏ hồng vì khóc, hai người còn lại đang an ủi cô ta.

Lâm Hề Trì ôm cốc bước vào phòng, giả bộ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Nhϊếp Duyệt và Trần Hàm thoáng có vẻ bối rối.

Duy chỉ có Tân Tử Đan là nhìn cô, mắt và mũi đều hồng, vẻ mặt lạnh lùng, nước mắt ồ ạt rơi xuống như mưa, nghẹn ngào nói: "Không biết ai làm rơi cốc của tớ"

Giọng điệu có chút sắc nhọn, tựa như đã nhận định cô chính là thủ phạm gây nên việc này.

Trước đó Lâm Hề Trì chưa bao giờ thực sự tức giận vì chuyện này.

Nhưng lúc này cơn tức giận lại đột nhiên bùng phát một cách khó hiểu.

"Vậy à?" – Lâm Hề Trì nhìn cô ta chằm chằm, cong môi cười – "Trùng hợp ghê, cốc của tớ cũng bị ai ném vỡ ý"

Lâm Hề Trì ngừng lại mấy giây, khóe miệng mím thẳng thành một đường, nhẹ giọng nói: "Tớ cũng tò mò không biết là ai làm"