1/10.
Sáng nay mình vừa thi xong hai môn, làm bài cũng ổn, chắc thừa sức qua. Từ nay chuyển sang học môn mới, chỉ học buổi sáng, chiều đều được nghỉ ở nhà. Thật sung sướиɠ, tha hồ ngủ. ????
Cả buổi chiều mình ở nhà ngủ một chút, rồi viết truyện. Đến gần 5h chiều thì đi rước chị Diễm. Hôm nay chị bắt đầu đi làm lại, mình và gia đình không có ý kiến gì về chuyện này. Dù sao chị cũng cần có một cái nghề để lo cho bản thân và gia đình, đâu thể vì thằng Quang mà suốt ngày phải trốn trong nhà, thế còn gì cuộc sống nữa?
Nhưng mình bắt chị phải để mình đưa đi rước về, thế mình mới yên tâm. Ba mẹ vô cùng ủng hộ quyết định của mình, chị đành chịu mặc dù lúc đầu không muốn mình phải cực.
Tiệm chị Ánh lúc này vắng, chỉ có một khách nữ đang làm tóc. Mình xuống xe đi vào.
– Rước chị hả hot boy?
Thấy mình, chị Ánh cười hỏi.
– Dạ, he he..
Mình cũng cười.
– T chờ chị chút hén, sắp xong rồi!
Chị Diễm nhìn mình đầy yêu thương.
– Ừ, chị làm đi. Em chờ được mà!
Mình gật đầu ngồi xuống.
– Diễm về đi, để chị làm được rồi. Mất công T đợi tội nghiệp!
Chị Ánh nói.
– Em đang dở tay…
Chị Diễm ngập ngừng.
– Không sao đâu mà! Về đi, chị làm cho.
Chị Ánh bước lại cầm đồ nghề lên.
– Vậy em về trước nha!!
Chị Diễm nhoẻn cười, đi rửa tay.
– Mấy hôm nay thằng Quang có ghé không chị?
Mình hỏi.
– Không có. Dám ghé mới sợ..
Nghe mình nhắc tới thằng Quang, chị Ánh hậm hực, vô cùng bực bội.
– Chị có nghe được tin tức gì của nó không?
– Không. Chị không giao tiếp nhiều với đám bạn của nó, chẳng rành lắm.
– Ừm, chị trông chừng chị Diễm giùm em hén! Em sợ nó sẽ lại đây tìm chị ấy, rồi làm bậy.
– Chị biết mà. Yên tâm, có gì chị đt cho T liền. Mà đố nó dám lại đây, chị xử đẹp luôn.
– He he, được vậy thì tốt! Chị mà ra tay thì khỏi nói, lấy cái máy sấy khò vô mặt cho nó hết tán gái luôn đi.
– Ừ, ha ha… chị cũng tính vậy đó nhóc.
Hai chị em ngồi nói chuyện cười nghiêng ngả, lúc sau chị Diễm ra, mình chào chị Ánh rồi đẩy xe chở chị về.
Trời chiều rất mát mẻ, chở chị mà người mình cứ lâng lâng, cảm giác như đón vợ đi làm về vậy, thích thú sao đó. Mình chẳng muốn về nhà, cứ đưa chị đi dạo loanh quanh. Đến giờ, nhiều khi vẫn chưa thể tin mình lại chiếm được trái tim của người chị họ xinh xắn, đáng yêu này. Mọi thứ cứ như giấc mơ, nếu là thế… xin cho giấc mơ này có một kết thúc thật đẹp…
– Đi đâu vậy T?
Giấc mơ của mình thỏ thẻ hỏi.
– Cục cưng muốn đi đâu nà?
Mình cười hè hè.
– Ghê quá đi!!
Chị đấm lưng mình.
– He he… lâu rồi không được gặp riêng chị, em chịu hết nổi rồi, đi café lều nhen!
– Trời! Cái quán tối thui lần đó T chở chị vô đó hả?
– Ừ, đẹp mà! – Mình cười khả ố.
– Thôi… không vô đâu! Ghê lắm!! – Chị lắc đầu lia lịa.
– Giỡn thôi… đi ăn bánh bèo nhen!!
– Ừm… chị cũng đang đói bụng… hi hi..
Dạo phố thêm vài vòng, mình tấp vào quán bánh bèo lề đường, gọi 2 dĩa.
– Ngon không? – Mình nháy mắt.
– Ngon!! Chắc ăn hai dĩa quá à!! – Chị cười tươi, cái miệng nhỏ xíu tém qua tém lại, nhìn thèm cắn một cái cho đã.
– Vậy để em kêu thêm, không ăn đừng trách!
– Hi hi… nói vậy chứ chị no rồi.
Ăn xong, mình chở chị về nhà.
Em Uyên đang lui cui nấu cơm, làm đồ ăn. Mình thật sự ngạc nhiên về khả năng bếp núc của ẻm, cứ nghĩ loại con gái như ẻm chỉ biết ăn và đi chơi thôi chứ, không ngờ lại biết nấu ăn, kho thịt rất rành rẽ. Có lẽ chị nói đúng, ẻm không hẳn tệ như mình nghĩ, còn rất nhiều điều về ẻm mà mình chưa biết.
– Hai người đi đâu giờ này mới về vậy? – Thấy mình và chị, em Uyên chống nạnh hỏi.
– Ăn bánh bèo. – Mình đáp thản nhiên.
– No rồi phải không? Khỏi nấu phần hai người đó! – Ẻm liếc mình.
– Nấu sao không? Ăn bánh bèo no nê gì. – Mình nói, rồi bỏ lên lầu.
Sau chuyện đêm qua, mình chẳng muốn dây dưa gì với em Uyên nữa. Một nụ hôn đã quá đủ rồi, sẽ không bao giờ chuyện đó xảy ra lần thứ hai. Mình không muốn làm điều gì có lỗi với chị. Từ lúc yêu mình, chị đã chịu quá nhiều khổ đau rồi, nếu còn làm chị buồn, mình thật chẳng đáng làm người.
Em Uyên hấp dẫn thật đấy, mình nghĩ trừ gay và đàn bà ra, còn lại chẳng ai đủ sức chống cự nếu bị ẻm tấn công. Nếu bị lâm vào hoàn cảnh như đêm qua thêm một lần nữa, sợ rằng mình không cưỡng lại nổi. Thế nên, tốt nhất từ nay mình tránh xa ẻm ra, giữ khoảng cách an toàn.
Buổi tối, khi cả nhà đang ăn cơm, có ai đó đt cho em Uyên. Ẻm ra ngoài nghe khá lâu, sau đó vào thay đồ rồi xin phép ba mẹ đi có chút chuyện. Nhìn mặt ẻm buồn và hơi căng thẳng, chẳng rõ chuyện gì khiến “cô nàng ngựa chứng” này tâm trạng đến thế. Nhưng đã xác định rồi, mình sẽ không bận tâm đến ẻm nữa, chỉ mong ẻm để yên cho mình.
Sự vắng mặt bất ngờ của em Uyên khiến mình như mở cờ trong bụng. Mình phụ chị rửa chén thật nhanh, rồi kéo chị lên lầu. Lâu lắm mới có dịp chỉ hai người với nhau, phải tranh thủ. :beauty:
Hai người vào phòng chị, mình khóa cửa lại luôn. Cửa ra toilet mở sẵn, để lỡ em Uyên có về bất thình lình thì mình chạy cho kịp, kẻo ẻm bắt quả tang chả biết sao nữa.
– T… tính làm gì vậy? – Chị đứng đó nhìn mình, mặt đỏ lên.
– Hôn người em yêu! – Mình hấp háy mắt.
– Hả? Thôi, rủi Uyên về thì chết đó! Không được đâu, mình ra ngoài đi! – Chị bước lại cửa, muốn đi ra.
– Mới đi mà về gì nè? Đừng lo, có gì em phi một cái là về phòng rồi he he.
Mình bế chị đặt lên giường. Hai tay nâng nhẹ đầu, nhìn chị đầy tình cảm.
– Hơ… T làm chị sợ đó…!! – Chị đưa tay bưng mặt, lí nhí nói.
– Sợ em ăn thịt hả? – Mình kéo tay chị xuống, hai mắt say đắm ngắm chị.
– Đừng làm bậy nghen… chị không thích đâu… – Đôi mắt nai của chị mở to, nhìn mình chớp chớp.
Thật là… chả biết chị đang khuyên, hay khıêυ khí©h mình nữa. Một cô gái đẹp ngồi trước mặt, chớp mắt đầy tình cảm, xin bạn tha cho cô ấy, và bạn thừa biết cô ấy cũng yêu bạn rất nhiều, bạn sẽ làm gì? Nghe lời cô ấy, hay ngược lại?
Mình chọn ngược lại.
Ma lực từ đôi mắt long lanh của chị toát ra khiến mình điên cuồng, cúi xuống hôn tới tấp vào ánh mắt ấy, cho đến khi nó nhắm chặt lại sau rèm mi đen dày óng mượt. Môi mình lướt xuống chạm lên môi chị, vờn quanh âu yếm một lúc rồi ngấu nghiến tận hưởng…
Thân hình mảnh mai của chị run khẽ, vòng tay siết chặt lấy mình, nhiệt tình hòa nhịp cùng mình…
Cảm xúc trong mình dâng trào, các giác quan căng lên cảm nhận thật tinh tế những đυ.ng chạm đang diễn ra… nụ hôn của chị khác hẳn em Uyên. Với em Uyên, mình chỉ có cảm giác hưng phấn xá© ŧᏂịŧ đơn thuần, còn với chị… mình thấy thật hạnh phúc, tâm hồn rung động theo từng cái cắn nhẹ vụng về của chị…
Mình hôn chị thật lâu… cố xóa đi nụ hôn ướŧ áŧ với em Uyên đêm qua vẫn ám ảnh trong đầu… Ẻm chỉ hơn chị ở sự kinh nghiệm thành thục, ngoài ra… chẳng có gì để so sánh với chị cả…
Đến khi mình và chị dừng lại… sự ám ảnh trong đầu mình cũng biến mất… chỉ còn lại những chiếc hôn nồng cháy cùng chị ngự trị trong đó…
Môi trường thích hợp, không có gì để ngăn cản bản năng, thật khó để mình có thể kiềm chế. Tay mình chầm chậm âu yếm chị…
– Nếu T muốn… cứ làm những gì T thích đi… – Chị nói nhỏ, hơi thở có phần nặng nhọc.
– Không… – Câu nói của chị làm mình bừng tỉnh, lật đật rụt tay về.
Mình hiểu chị rất yêu và sẵn sàng dâng hiến tất cả cho mình. Nhưng mình vẫn còn nhớ như in lời hứa với bản thân và cả với chị, mình sẽ giữ gìn cho chị đến khi có kết quả tốt đẹp.
Cô gái nhút nhát trong sáng và vô cùng quý giá sự thanh bạch của bản thân như chị, lại chịu mở lời trao tất cả cho mình, chỉ vì tình yêu mà không phải bởi điều gì khác thôi thúc. Bấy nhiêu cũng đủ chứng minh tình yêu to lớn chị dành cho mình rồi, mình hạnh phúc vì điều đó.
– Anh yêu em!!! – Mình hôn nhẹ lên mái tóc chị.
– Em cũng yêu anh nhiều lắm!!! – Chị rúc vào ngực mình, đôi tay vẫn siết chặt.
– Anh sẽ giữ gìn cho em, đến khi anh lấy em làm vợ. – Tay mình lùa vào tóc chị, mát lạnh thật dễ chịu.
– Em… tự nguyện mà! Không phải như lần trước đâu… – Đầu chị vẫn rúc chặt trong lòng mình, nhưng mình cam đoan lúc này mặt chị đang đỏ bừng vì xấu hổ.
– Anh hiểu. Nhưng anh muốn giữ cho em! Mà nè, em dễ dãi quá, anh không thích đâu đó! – Mình vờ nghiêm giọng.
– Thấy ghét!!! Người ta yêu mới vậy… – Chị len lén ngước lên nhìn mình, thấy mình đang cười he he thì đấm ngực mình thùm thụp.
Mình rất muốn kể chuyện đêm qua với em Uyên cho chị nghe. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy không nên, có nhiều việc không nói sẽ tốt hơn. Chỉ cần mình đừng lặp lại sai lầm là được, còn về em Uyên, mình nghĩ ẻm là người biết giữ lời. Ẻm đã hứa, nhất định sẽ không có chuyện bày trò đâm sau lưng mình.
Mình nằm ôm chị vào lòng, thỏ thẻ tâm tình. Cảm thấy sự yên bình đến lạ trong tâm hồn, vô cùng dễ chịu. Mình ước cuộc sống sau này của mình, dù còn trải qua nhiều sóng gió, nhưng chỉ cần mỗi ngày được chị ở bên cạnh, sẻ chia chút hơi ấm cho mình, thật hạnh phúc. Và cũng ước em Uyên đừng xuất hiện trong cuộc đời mình nữa, mọi thứ rối tung lên kể từ khi ẻm đến.
Không gian tĩnh lặng, hạnh phúc ngập tràn căn phòng, dần ru mình và chị vào giấc ngủ. Đang lơ mơ chuẩn bị thăng thì chuông tin nhắn của chị reo lên, chị giật mình ngồi dậy cầm đt xem.
– Bé Uyên nhắn tin. – Chị đưa đt cho mình.
– Nhắn gì vậy? – Mình bực bội, lần nào cũng bị nhỏ này phá đám.
– T coi đi.
Mình cầm đt chị xem, tin nhắn khá ngắn gọn.
“Có T đó không chị?”
Ẻm tìm mình làm quái gì nhỉ? Rủ đi nhậu nữa à?
– Kệ nó đi. – Mình bỏ đt xuống giường.
– T nhắn lại thử coi, rủi có chuyện gì thì sao? – Chị lại cầm đt đưa mình.
– Có gì quan trọng thì đã đt rồi, hơi đâu nt làm gì nè!
– Biết đâu do hoàn cảnh gì đó, bé Uyên không đt được..
Chị nói nghe cũng có lý, nhưng mình vẫn giữ quan điểm là em Uyên chẳng có việc gì quan trọng, tìm mình để nhậu thôi, nên chả thèm nhắn lại.
Chị cầm đt bấm bấm, một lúc sau lại có tn của ẻm trả lời.
“T mặc đồ thật đẹp, ra quán MaiKa liền giùm Uyên đi! Nhớ đi một mình thôi nhen!”
Mình và chị nhìn nhau. Tự dưng kêu mình lên đồ, rồi ra quán café MaiKa, lại còn dặn đi một mình, không cho chị theo. Mình thấy hơi chột dạ, nhỏ khùng này muốn chơi trò gì nữa đây?
– Chị mạo danh em nt cho nó đó hả? – Mình vờ hỏi.
– Ừm, thấy hơi lo! Không biết bé Uyên kêu T ra đó làm gì vậy? – Chị nhìn mình.
– Em có biết đâu nè! Chắc nhậu xỉn rồi chui vô đó ngồi nghỉ, kêu e ra rước.
– Mới đi hơn một tiếng thôi mà, không phải đâu…
– Thôi, kệ nó đi. – Mình chép miệng, nằm xuống.
Chị không nói gì, suy nghĩ một lát rồi gọi cho em Uyên.
– Bé Uyên không bắt máy, cứ bấm tắt hoài à! Hình như có gì không hay rồi T ơi! – Chị lo lắng nói.
– Haizzz… mệt thiệt! Để em nt hỏi rõ nó coi sao.
Mình cầm đt, soạn tn cho ẻm.
“Ra đó làm gì? Có chuyện gì nói rõ ràng đi.”
“Có người không cho Uyên về, T ra liền đi!” – Ẻm reply ngay.
Ax, vụ quái quỷ gì đây?
“Có cần báo công an không?” – Mình hỏi.
“Không cần. Ra liền đi mà, xin T đó!” – Ẻm nài nỉ.
– Đi đi T. Rủi bé Uyên bị gì tội lắm! – Chị kéo mình dậy.
– Ờ, rồi rồi, đi liền nè! Thiệt, suốt ngày không yên với nó! – Mình làu bàu, về phòng thay đồ.
Kêu mặc đồ đẹp à? Còn lâu, chả rảnh. Đi rước về chứ không phải đi chơi, mắc gì bắt ăn mặc đẹp nhỉ? Khó hiểu thật.
15p sau mình đã đến quán MaiKa. Quán sân vườn rất rộng, phải phone cho ẻm mấy lần mới tìm được đến chỗ ẻm đang ngồi.
Em Uyên đang ngồi đối diện với một thằng tầm tuổi mình. Ấn tượng đầu tiên về nó là rất điển trai, mày rậm mũi cao, đầu nhuộm bạch kim sành điệu. Thằng này khá to con, áo thun body quần jean, chân mang giày thể thao, cơ bắp cuồn cuộn, lại còn thêm nhiều hình xăm trỗ loằng ngoằng khắp hai cánh tay. Chưa hết, hai bên tai nó lủng lẳng hai chiếc khoen.
Vừa đến, còn đang đứng lớ ngớ chả hiểu mô tê gì, em Uyên đã kéo mình lại ngồi sát ẻm.
– Ngồi đi anh yêu, làm gì mà lâu quá vậy hả? Để em chờ muốn chết! – Ẻm cười nũng nịu.
– Ờ…ờ… mới ăn cơm xong. – Mình ngu người luôn, lúng búng đáp.
– Ha ha… người yêu mới của em đây sao? – Thằng kia nhìn mình cười to cực kỳ bất lịch sự.
– Ừ, rồi sao? Tin chưa? – Em Uyên nghênh mặt lên thách thức.
WTF??? Mình đang đóng giả người yêu của ẻm à? :surrender:
– Từ khi nào con mắt của em trở nên kém cỏi thế? Cỡ thằng này xách dép cho em còn không xứng! – Thằng kia ngắm nghía mình từ đầu đến chân, cứ như đang đi coi mắt hỏi vợ. Sau đó phán một câu làm mình tức vãi ra.
– Cấm anh không được sỉ nhục người yêu tôi! – Em Uyên vỗ bàn đánh rầm, la lớn.
May mà ngồi trong góc, quán lại to nên khách rải rác, không thôi chắc mình xấu hổ chết mất.
– Ok. Làm gì tức giận dữ vậy? Anh chỉ thấy sao nói thế thôi mà! – Thằng đó xua tay cười.
Mình bực lắm rồi. Tự dưng bị thằng này đem ra làm trò đùa, cũng tức em Uyên vì kéo mình tham gia cái trò vớ vẩn này. Nhưng dù sao lỡ rồi, ẻm đang cần mình giúp đỡ, đã vậy thì diễn cho tới luôn.
– Thằng ngu nào vậy em? – Mình nhích ghế sát lại gần em Uyên, choàng tay lên vai kéo ẻm dựa vào người, miệng hỏi.
– Khang, từng là bạn trai cũ của em ở Cần Thơ, có kể với anh rồi đó. – Hơi bất ngờ trước hành động của mình, tuy vậy em Uyên vẫn ngồi yên, mặc mình làm gì thì làm.
– À, à… cái thằng bị em đá đít đó hả? Giờ lên đây tìm em, van xin tình yêu sao? – Mình gật gù.
– Van xin con c*c, muốn chết hả thằng chó? – Thằng Khang tức tối đứng dậy, tay cầm chai sting lên.
– Chết cmm, muốn chơi hả? Tao kêu đám anh em ngoài kia vô hốt xác mày bây giờ. Ở Cần Thơ dám lên đây láo với tao à? – Mình cũng bật dậy thủ thế, có gì nó đánh thì chạy, nhưng miệng vẫn nói cứng. ????
Nghe mình hù, thằng Khang hơi hoảng, mắt nó liếc liếc ra phía ngoài bãi giữ xe, tìm coi “đám anh em” của mình núp chỗ nào.
– Ỷ sân nhà hù dọa tao à? – Nó nhìn mình gầm gừ.
– Đâu có. Mày đàng hoàng thì tao chẳng làm gì mày cả, ngồi xuống đi. – Mình biết nó cũng ngán rồi, chỉ giữ thể diện nói thế thôi.
– Chuyện của tao và Uyên, đ*ó liên quan gì tới mày. – Nó ngồi xuống, để chai sting lên bàn.
– Sao không liên quan? Đây là người yêu mới của tôi, chuyện tôi với anh kết thúc rồi. Về đi! – Em Uyên cười khẩy.
– Em và nó có gì chưa? – Thằng Khang nhìn bọn mình dò xét.
– Có hay không là chuyện của tôi, hỏi làm gì? – Em Uyên khinh khỉnh.
– Mày trả lời tao đi. – Nó nhìn sang mình hất hàm.
Thật sự, mình chả biết làm thế nào. Nhìn thái độ em Uyên với thằng này rất tuyệt tình. Mình biết có lẽ ẻm còn yêu nó, nhưng đã quyết cắt đứt rồi. Đầu óc mình xoay chuyển thật nhanh.
– Mày nghĩ có chưa? – Mình đánh bạo đưa tay sờ má em Uyên, rồi hôn mạnh lên đó một cái, cười đểu.
Thật ra, mình chẳng muốn làm thế này, định dùng phương pháp mềm mỏng với nó thôi. Nhưng thái độ nó cứ như kiểu ta đây vô đối, là bố của mọi người. Mình thấy rất khó chịu.
– Đmóa, mày chết với tao!! – Thằng Khang gầm rú như bò tót thấy vải đỏ, cầm chai sting quơ mình.
– Mày muốn chết hả? Không bỏ chai xuống đừng trách tao chôn xác mày ở đây. – Mình lật đật né ra sau, miệng gầm to, tay thì giơ lên giả bộ ngoắc ngoắc ra hiệu cho phía ngoài.
Đánh hụt, thằng Khang bỗng ném mạnh chai sting vào tường bể nát, rồi ngồi xuống ghế vò đầu bứt tóc, nhìn rất đau khổ, cứ như thằng nghiện lên cơn thèm thuốc.
– Quay lại với anh đi! Em có gì với nó cũng được, anh bỏ qua hết! – Một lúc sau, nó ngẩng lên nói, nhìn cực kỳ tội nghiệp.
– Anh có tư cách đó sao? Câu này lẽ ra phải để tôi nói mới đúng. – Em Uyên cười cay đắng.
– Anh biết. Anh hối hận lắm rồi, thật đó! Em cho anh một cơ hội thôi, anh hứa…
– Thôi đi. Tôi chán nghe những lời hứa của anh lắm rồi. Và tôi cũng chẳng còn tình cảm gì với anh nữa, tôi có người yêu rồi, hiểu không? Đừng làm phiền tôi nữa, để tôi yên!! – Em Uyên run rẩy nói, dường như ẻm đang rất xúc động nhưng cố nén.
– Nói dối. Anh biết em vẫn còn yêu anh lắm!! – Thằng Khang nói to, hai mắt nó đỏ rực lên, như sắp điên rồi.
– Anh lúc nào chả tự tin như vậy. Lầm rồi! – Em Uyên bĩu môi.
– Từ lúc em đi mất. Anh tìm em cực khổ lắm biết không? Đến hôm nay, gạt hết sĩ diện năn nỉ lắm con Thoa mới cho anh địa chỉ em, anh chạy lên ngay. Về dưới với anh đi…
Nhìn thằng Khang mình bỗng thấy mủi lòng. Đúng là nó có vẻ rất ăn chơi, ngông nghênh chẳng xem ai ra gì, nhưng mình tin nó yêu em Uyên thật lòng, và những gì nó nói đều là sự thật.
– Không là không. Tôi nói rồi, tôi và anh chẳng còn gì nữa. Chẳng phải hồi nãy anh bắt tôi gọi người yêu ra đây, chứng minh cho anh thấy, rồi sẽ buông tha cho tôi sao? Giờ thấy rồi đó, tôi về được chưa? – Em Uyên gằn giọng, nghe hơi nghẹt mũi.
– Mày muốn bao nhiêu? Chia tay và thuyết phục Uyên quay về với tao đi, muốn bao nhiêu tao cũng cho. – Thằng Khang bỗng quay qua mình đề nghị.
Hết gặp thằng Quang hở ra mang tiền dọa người, giờ đến thằng này. Bọn công tử thiếu gia dạo này thích dùng tiền trao đổi thế nhỉ? Kể cả tình yêu, thân xác con người.
Mặc dù rất bực, nhưng thấy nó yêu em Uyên thật lòng tha thiết đến vậy, mình cũng thấy tội. Chả biết phải làm sao, mình không nỡ dội gáo nước lạnh vào hi vọng mong manh sắp tắt của nó.
Mình xoay sang em Uyên, đúng lúc ẻm cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt cầu khẩn. Chưa bao giờ mình thấy ẻm tỏ ra đáng thương như lúc này. Sự đau khổ hằn sâu trong đáy mắt, không phải như những lần giả vờ trêu đùa mình trước đây.
– Tao không cần tiền, cái tao cần là Uyên thôi. Mày hiểu chứ? – Mình cố thản nhiên nói.
– Mày đừng hối hận… – Nó trừng trừng nhìn mình đầy căm tức, giá mà ánh mắt có thể gϊếŧ người chắc mình bị nó gϊếŧ mấy trăm lần rồi.
– Về chưa? – Mình không thèm để ý, hỏi em Uyên.
– Ừm.
Mình kéo em Uyên đứng dậy, đi ra khỏi quán. Rời khỏi đây càng sớm càng tốt, kẻo thằng điên này nổi khùng cắn mình một phát thì khốn.
– Tao còn ở đây, mày không yên với tao đâu… – Thằng Khang đứng chắn đường mình một lúc, hằm hè nói.
– Thích thì tao tiếp, cần cho địa chỉ nhà không? – Mình hỏi.
– Không cần. Nhà mày tao biết rồi. Chờ vài hôm hội tao lên, lúc đó đừng trách!!
– Ờ, nhớ kêu đông đông, hội tao có vài trăm thằng thôi, sao cho đủ 1 vs 1 mới vui!!
Mình cười hắc hắc, kéo tay em Uyên ra bãi giữ xe. Thật ra trong lòng run bỏ mợ, lần này mệt rồi. Có khi nào thằng điên này kéo đám chiến hữu vào tận nhà chém mình không nhỉ? Hix… :stick::adore:
Mình đẩy xe giùm cho em Uyên, nhìn mắt ẻm đỏ hoe, hai tay dụi mắt liên tục.
– Có khăn giấy không? – Mình hỏi.
Ẻm im lặng lắc đầu.
Mình mở cốp xe, lấy bọc khăn giấy đưa cho ẻm. Em Uyên kiên cường mạnh mẽ mà mình biết, lúc này chẳng khác nào đứa trẻ lạc mất cha mẹ, nước mắt tuôn như mưa. Bọc khăn giấy mới đó đã vơi gần hết.
– Còn một bọc thôi đó, xài tiết kiệm thôi! – Mình lấy thêm bọc nữa đưa ẻm, cố pha trò nhưng vô hiệu.
Nãy giờ ngồi trong đó, đối mặt với thằng Khang, chắc em Uyên xúc động dữ dội lắm. Vậy mà vẫn kìm nén được đến tận khi ra đây mới khóc, mình cũng thấy nể phục sự gan lì của ẻm.
– Còn yêu nó vậy sao không tha thứ quay lại với nó đi? – Mình chép miệng.
Nếu em Uyên quay lại với thằng Khang, phải nói người mừng nhất là mình. Thứ nhất, ẻm không còn ở chung nhà phá rối mình nữa, thứ hai – thằng Khang cũng sẽ không tìm mình gây chiến, đỡ rắc rối cho mình biết bao nhiêu.
– Đừng nhắc tới thằng khốn nạn đó nữa!! – Em Uyên hét to.
– Ờ, không nhắc thì thôi, làm gì ghê vậy? – Mình hoảng hồn, nhún vai.
Lúc này, thằng Khang bỗng đi ra.
– Nó ra kìa, về lẹ đi! – Mình hối. Gì chứ thằng kia đang điên, ai biết nó làm gì, rủi cầm dao lụi cho mình vài nhát chết oan mạng nữa.
Em Uyên nghe vậy cũng giật mình, vội lên xe chạy đi. Mình hối hả vọt theo.
– Đi nhậu không? – Trên đường, ẻm chợt hỏi mình.
– Không.
– Uống một chút đỡ buồn thôi.
– Không uống. – Mình kiên quyết lắc đầu.
– Vậy thôi. T về trước đi, Uyên uống một mình. – Em Uyên cười buồn.
– Về nhà đi, không đi đâu nữa hết!!! – Mình trừng mắt.
– Đi đâu là quyền của Uyên. – Ẻm sừng sộ lại.
– Ok. Vậy đi đi. Mốt có chuyện gì, nhớ đừng gọi T ra nhen, không bao giờ ra nữa đâu.
Mình nói xong, rồ ga chạy đi luôn.
Vừa về đến nhà, đang mở cửa định đẩy xe vào, thì em Uyên cũng về tới.
– Không đi à? – Mình hừ mũi.
– Đi rủi T bỏ mặc Uyên thì sao.. – Em Uyên cố cười tươi, nhưng mặt vẫn buồn thiu.
– Lên lầu ngủ đi, để xe T đẩy vô cho!
– T tốt quá!
Em Uyên chợt hôn nhẹ vào má mình, rồi đi lên lầu. Mình cũng không nghĩ nhiều, ẻm như thế nào kệ ẻm, quan trọng là ở mình. Với lại, mình cũng tin nụ hôn này của em Uyên thay một lời cảm ơn thôi, chẳng có ý gì khác đâu.
// Có nhiều người pm cho mình. Đối với những người dành lời khuyên chân tình, mình đều xem cả. Do nhiều quá, mình không thể reply hết được, mong mọi người không phiền lòng vì điều này. Riêng một số xin mình nick yahoo, mail, sđt… để trò chuyện thì rất tiếc mình không thể cho được. Sau này nếu mọi chuyện tốt đẹp rồi, rất sẵn lòng tiếp chuyện cùng mọi người. Xin cảm ơn!!!