Chương 39

30/9.

Trung Thu đến rồi! Đầu tiên xin được gửi lời chúc vui vẻ đến… các bé, con em của những ai đang xem truyện này nhé!!! ????

Với mình, Trung Thu cũng chả khác ngày thường là bao. Qua rồi những ngày bé thơ tay vác l*иg đèn, tay cầm miếng bánh chạy khắp làng khắp xóm. Dường như càng lớn mình càng trở nên vô cảm với những lễ hội truyền thống, có lẽ nhiều người cũng có cùng cảm giác như mình.

Mọi năm, đến Trung Thu mình lại đi chơi cùng cô gái nào đó, cũng có năm đi với Thanh sida, nói chung là có ra đường, nhưng đi chơi cho có phong trào vậy thôi.

Năm nay lại khác, đây là dịp Trung Thu đầu tiên mình được đón cùng chị, cảm thấy cực kỳ náo nức, như được nhỏ lại để nhìn lên cung trăng mơ ước một ngày được bay lên đó đá đít chú Cuội, sánh vai cùng chị Hằng. ????

Từ chiều chị và em Uyên đã rộn ràng chuẩn bị quần áo, đầu tóc. Đêm nay, em Uyên lại bám theo như mọi hôm, mình chịu thua. Tin nhắn hôm trước ẻm gửi cho mình vẫn còn nguyên trong máy, đến giờ vẫn đang ám ảnh mình rất nhiều. Tình hình khi đó căng thẳng và không có nhiều thời gian để nghĩ, mình đành chìu theo ý ẻm. Nhưng hiện giờ mình có rất nhiều suy đoán trái chiều về việc này, cái chuyện em Uyên hù dọa nói ra, liệu có phải chuyện tình cảm của mình và chị Diễm không? Hay chỉ là một chuyện nào khác, do mình quá nhạy cảm nên đã hiểu theo hướng có lợi cho ẻm và tự hại mình??!

Mình cũng không dám tùy ý hỏi rõ ẻm việc này, thế khác nào mình chẳng biết ẻm hù dọa việc gì mà lại nghe lời răm rắp. Trong trường hợp em Uyên thật sự không biết gì chuyện mình và chị, ẻm muốn nói về việc khác, vậy ẻm có thể dựa vào câu hỏi của mình để suy ra một việc nào đó mà mình cực kỳ sợ ẻm biết được, thế càng không có lợi cho mình.

Suy đi tính lại kỹ càng, mình quyết định tạm thời lơ việc này, thời gian sẽ trả lời vậy. Hoặc khi nào đó thích hợp, mình sẽ tìm cách khai thác ẻm, giờ thì không được.

Sau bữa cơm chiều, cả nhà mình quây quần cắt bánh Trung Thu ăn cùng bình trà nóng. Nói thật bánh này mình chả có hứng thú gì để ăn, nhất là loại nhân thập cẩm, gà xào, yến sào gì gì đấy… dầu mỡ hạt dưa này nọ ớn chết được. Mình chỉ ăn được bánh dẻo hoặc bánh nhân đậu xanh, khoai môn thôi.

– Ăn bánh nè T!

Chị Diễm đưa mình một góc bánh nhân đậu xanh.

Chị có cùng sở thích với mình, cũng chỉ ăn bánh đậu xanh. Em Uyên thì tém gọn tất cả các loại, ẻm ăn nhiều thật, hèn gì cơ thể nở nang thế chứ..:sεメy:

– Hai chị sắp qua chưa mẹ?

Mình hỏi.

– Tụi nó còn ghé nhà chồng nữa, chắc qua hơi trễ.

Mẹ mình nói.

– Vậy chắc tụi con đi trước..

– Ờ, Diễm với Uyên, hai đứa coi cất nữ trang, tiền bạc ở nhà hết đi, đường đông người cướp giật nhiều lắm..

Chị Diễm khi trước không đeo nhiều trang sức, vì gia cảnh khó khăn, nhưng từ khi lên nhà mình ở, mẹ mình mua cho chị khá nhiều, dây chuyền, bông tai, nhẫn, lắc… đủ cả. Chị rất nghe lời mẹ, tháo hết ra ngay. Em Uyên lúc thường ương bướng nhưng nghe mẹ mình kêu cũng ngoan ngoãn làm theo, chẳng dám nói nửa lời.

Tầm 7h tối, bọn mình ra khỏi nhà, hòa vào dòng người đông nghịt chen chúc đón… Trung Thu.

Lúc chiều trời tự dưng chuyển mưa dữ dội, làm mình cứ tưởng phải trùm chăn nằm nhà rồi, may sao bỗng trời quang mây tạnh. Hôm nay là chủ nhật nên mình có dẫn chị Diễm đi lễ, em Uyên cũng đi cùng. Một điều đáng ngạc nhiên là em Uyên cũng đạo Thiên Chúa như mình, và là một con chiên khá ngoan đạo. Buỗi lễ diễn ra bình thường như mọi ngày, trừ khá nhiều ánh mắt soi mói hai cô gái đứng cạnh mình, ngoài ra không có gì để nói nhiều.

Do đặc thù tỉnh mình sinh sống, nên cứ đến Trung Thu thì rất nhiều khách hành hương từ mọi miền đất nước đổ xô về tham dự. Đường phố ken chặt người xe, tiếng còi, tiếng kêu nhau í ới, tiếng rao bán… quang cảnh cực kì hỗn loạn, huyên náo. Chị và em Uyên đều không mang gì theo cả, không túi xách, không trang sức, không điện thoại… do cả hai đều mặc váy. Thế nên mình phải bám rất chặt vì sợ lạc nhau thì mệt.

Đường phố chen chúc thế này, bất giác khiến mình nhớ lại những ngày tháng huy hoàng ở Sài Gòn khói bụi lúc nào cũng kẹt xe, lòng hơi chút bùi ngùi… Thỉnh thoảng lại có vài thằng choai choai lượn lên trêu chọc, bị em Uyên phang cho vài câu vào mặt lật đật té ngay. Để chị Diễm đi cùng em Uyên dù sao mình cũng rất yên tâm, đố ai bắt nạt được.

– Đi đâu đây?

Em Uyên quay sang hỏi.

– Vô chùa chơi.

Mình nói, mặt vẫn lầm lì vì còn bực chuyện ẻm ép uống bia hôm trước.

– Vô đó có gì mà người ta kéo đi đông dữ vậy?

Ẻm hỏi.

– Có múa rồng nhang với chưng trái cây đẹp lắm! Năm nào chị cũng lên chơi hết à!

Chị Diễm cười đáp thay mình.

– Múa rồng nhang là sao?

– Là… dạng giống như múa lân vậy, mà là con rồng, có cầm nhang múa nữa…

Mình đáp đại. Thật ra ở đây từ nhỏ đến lớn, có mấy khi dịp Trung Thu mà mình vào chùa đâu, toàn đi tán gái rồi uống café loanh quanh thôi. Chỉ nhớ hồi nhỏ xíu có lần ba dẫn mình vô xem múa rồng nhang, trong ký ức của mình là con vật hình rồng được một đám người cầm múa cùng những cây nhang đỏ chót. Ngoài ra chẳng nhớ được gì nữa, cũng không biết múa rồng nhang có thật là như thế không.

– Chán chết vậy! Thôi đi chỗ khác đi..

Em Uyên nhíu mày.

– Đi đâu? Trung Thu chỉ có chỗ này thôi.

Mình hỏi.

– Đi bar chơi đi, lâu rồi không được nghe nhạc sàn!

Chỉ chờ có thế, em Uyên cười toe đề nghị.

– Thôi, chị Diễm không thích vô đó mà!

Mình lắc đầu.

– Có gì đâu. Trong đó tối thui, không ai thấy chị đâu mà ngại! Đi hén!

Em Uyên nghiêng đầu nói với chị.

Chị hơi ngần ngừ không quyết, chắc cũng tội em Uyên khi cứ từ chối hoài. Mình thì lại không muốn đưa chị vào mấy chỗ hỗn tạp như vậy, sợ đầu độc tâm hồn ngây thơ của chị. Nhưng nhìn em Uyên có vẻ rất muốn đi, giờ từ chối cũng chẳng xong. Rủi ẻm nổi khùng lên đem cái điểm yếu của mình ra hù dọa nữa thì khốn.

– Vô chùa chơi chút đi, rồi về đi bar sau!

Cực chẳng đã, mình đành hứa lèo cho qua chuyện. Chút kiếm cớ không đi sau vậy.

– Ừ, vậy cũng được. Đừng mong nói cho qua đó!

Như hiểu mình đang suy tính gì trong đầu, em Uyên liếc nhìn đe dọa.

Gần đến chùa, mình và ẻm kiếm chỗ giữ xe. Do em Uyên mặc váy không có túi nên đưa thẻ xe lẫn chìa khóa cho mình giữ giùm. Nhìn hai cô nàng váy áo xúng xính, mình thấy khá lo lắng. Giờ chen vào đám đông nghìn nghịt này, dê xồm không thiếu, thấy con gái mặc váy thế này dễ gì bọn nó không dở trò? Thế nên mình để hai người đi trước, mình đi tò tò ngay phía sau, ngăn trở bọn yêu râu xanh hành sự.

– Gì mà đông dữ vậy nè? Mệt quá!!

Vừa chen lấn, em Uyên vừa than thở.

– Bar không chen chúc chắc?

Mình lừ mắt.

– Bar có nhạc khác, ở đây toàn nghe đọc kinh, chán chết được!

Ẻm trừng lại mình.

– Thôi mà, đừng cãi nhau nữa! Mình vô trong kia coi chưng trái cây đi!

Chị Diễm níu tay mình.

Mình nắm tay chị len lỏi chen vào dòng người. Ở đây đông quá, nắm tay tránh để lạc nhau, thế nên chả có việc gì phải lo lắng em Uyên nghi ngờ cả. Ẻm cũng nắm tay chị Diễm đó thôi.

Từng bàn trái cây chưng theo đủ hình rồng, phượng cực kỳ hoành tráng và rất đẹp. Mình với chị vừa xem vừa xuýt xoa, phải nói thật nể phục những nghệ nhân khéo tay tạo ra các tác phẩm tuyệt vời đến thế này. Mình lấy điện thoại ra, kêu chị tạo dáng bên những tác phẩm lung linh đầy sắc màu, chụp lia lịa. Chị lúc đầu ngại ngùng, nhưng nhìn quanh thấy nhiều người cũng đang tạo kiểu chụp liên tục, nên thoải mái tự tin hơn, hào hứng làm mẫu ảnh cho mình sáng tác. :beauty:

– Uyên chụp không? Kêu T chụp cho nè!

Thấy em Uyên đứng xớ rớ, chị Diễm gọi.

– Không. Điện thoại xấu hoắc mà chụp gì?

Em Uyên lắc đầu.

Nhìn mặt biết ẻm rất muốn chụp hình rồi, tâm lý con gái người nào chẳng thích chụp ảnh, trừ khi lacoste, cơ mà lacoste cũng nhiều em thích tự sướиɠ ra phết. Nhưng sĩ diện với mình, ẻm đành lắc đầu, còn cố troll một phát. Mình lờ đi, chả quan tâm. Em Uyên càng tỏ ra tức tối, mình càng khoái.

– Khát quá! Hồi nãy ăn bánh quên uống nước, ở đây có chỗ nào bán nước không?

Đang loay hoay pose ảnh cho chị, ẻm chợt hỏi.

– Không. Trong đây không cho hàng rong vào đâu, lại bên kia có bình nước công cộng kìa.

Mình chỉ ra xa.

– Nước đó bao nhiêu người kê miệng vào uống, ghê chết được!

Em Uyên nhăn mặt.

– Vậy ráng nhịn đi! Chút về nhà rồi uống.

Mình thản nhiên. Gì chứ cái tính tiểu thư của ẻm, mình không ưa nổi.

– Chừng nào mới ra khỏi đây?

Ẻm hỏi.

– Vài tiếng nữa, còn xem múa rồng nhang này nọ mà..

– Làm gì lâu vậy? Khát sắp chết rồi!

– Vậy chịu khó lại kia uống đi!

– Có thấy đâu?

– Đi thẳng tới trước, quẹo trái là thấy.

Em Uyên liếc mình thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống, rồi thiểu não lê bước theo hướng mình vừa chỉ.

Thật ra, mình cũng có biết cái bình nước công cộng nằm ở chỗ nào đâu, định củ hành ẻm tí cho vui thôi. Nghĩ bụng tìm không thấy, ẻm sẽ tự động quay lại. Ai dè chụp hình cho chị đã đời rồi, mà vẫn chẳng thấy ẻm trở về, không lẽ đi lạc sao? :surrender:

– Sao bé Uyên còn chưa lại nữa vậy T?

Chị lo lắng hỏi.

– Ai biết đâu nè! Chắc gặp anh nào đẹp trai, có khi hai đứa đi bar luôn rồi.

Mình nhún vai.

– Nói bậy không à, bé Uyên đâu phải loại con gái dễ dãi..

– Sao chị biết? Em thấy đúng vậy thì có..

– Bé Uyên hay tâm sự với chị lắm! Trước giờ bé Uyên mới yêu và quen có một người thôi à!!

– Nhỏ đó nói xạo thì có, vậy mà chị cũng tin!!

– Không nói với T nữa, giờ đi tìm bé Uyên..

– Hả? Biết nó ở đâu mà tìm?

Mình ngơ ngác.

– Thì lại cái bồn nước hồi nãy T chỉ đó!

Chị gợi ý.

– Có bồn nước nào đâu mà tìm..

Mình gãi đầu.

– Là sao? Hồi nãy nghe T chỉ bé Uyên rõ ràng mà??

Chị cũng ngơ ngẩn theo mình.

– Em nhớ khi nãy có đi ngang cái bồn nước uống, nhưng không rõ phải nằm ở hướng đó không.

Mình cười khổ.

– Trời! Vậy là T cố tình chỉ bậy cho bé Uyên đi kiếm hả? Ác quá vậy!!!

Chị cau mặt liếc mình.

– Tại… nhỏ đó cứ đứng càm ràm hoài, định chọc tí cho vui thôi!!

– T chơi ác quá à, chắc bé Uyên bị lạc rồi đó! Đt thì không mang theo, tiền cũng không có, thẻ xe với chìa khóa lại đưa T giữ, bé Uyên biết sao đây?

– Cùng lắm thì đi taxi về nhà lấy tiền trả, có gì mà chị lo! Lớn già đầu, đâu phải nhỏ nhít không biết gì. Nó lại dữ như chằn, đố thằng nào dám động vào..

– Biết là vậy, nhưng dù sao bé Uyên cũng là người ở nơi khác lên đây, đâu có rành đường sá. Rủi có chuyện gì thì sao? Mình đi kiếm đi!

Chị nắm tay mình kéo đi. Thật là… chuyện em Uyên bị lạc dù không cố ý làm, nhưng vẫn rất đúng ý mình. Không có ẻm quấy rầy, mình tha hồ tận hưởng đêm rằm hạnh phúc, riêng tư bên chị. Định nói cho chị hiểu, nhưng nhìn thấy thái độ lo lắng của chị, mình đành im lặng đi theo. Nói ra không khéo chị lại nghĩ mình là thằng ích kỷ, chỉ biết sung sướиɠ bản thân, không nghĩ gì đến người khác thì khổ nữa. :adore:

Vừa đi tìm mình vừa lầm bầm chửi trong đầu, đã vắng mặt mà vẫn còn ám mình, không biết kiếp trước mắc nợ gì con nhỏ này nữa. Đi loanh quanh, chen lấn gần nửa tiếng đồng hồ, mình và chị cũng tìm được vị trí cái bồn nước khi nãy, nhưng em Uyên thì vẫn chẳng thấy đâu.

– Sao giờ T?

Chị rất lo lắng.

– Chắc Uyên về nhà rồi.

Mình nói đại.

– Về rồi thì phải đt báo cho T biết chứ, T có cầm đt theo mà?

– Nhiều khi nhỏ đó cố tình làm vậy, cho mình lo lắng đó! Nãy giờ trúng kế nó rồi..

– Không có đâu mà! Lớn rồi, phải biết chuyện gì nên, chuyện gì không nên giỡn chứ..

– Nó mà biết em cùi!!

Thật ra mình cũng thấy hơi lo, nói cứng thế thôi. Dù sao em Uyên cũng lạ nước lạ cái, trong người lại chả mang theo tiền bạc, rùi gặp người xấu hay gì đó không hay, chắc mình lãnh đủ. Phải ẻm xấu xí mình chẳng hơi đâu mà lo, đằng này ngược lại, công nhận hôm nay ẻm cực xinh và quyến rũ. Chai sạn như mình nhìn thấy còn khó chịu, huống chi những thằng dê xồm quanh năm thiếu hơi gái, thấy ẻm chẳng biết còn manh động thế nào nữa.

– Để em gọi cho mẹ hỏi thử coi sao.

Mình móc đt ra.

– Gì vậy con?

Mẹ alo bên kia đầu dây.

– Uyên về chưa mẹ?

– Chưa. Mấy đứa đi chung với nhau mà? Có chuyện gì rồi hả?

– Dạ, không có. Tại Uyên đi mua nước hơi lâu nên con hỏi thử vậy thôi à!

– Ừ, cẩn thận coi chừng lạc nghe chưa?! Nó mới lên không rành đường đâu.

– Dạ, con biết mà! Thôi nhen mẹ!

– Không có hả T?

Mình vừa tắt máy, chị hỏi ngay.

– Không.

Mình ỉu xìu, thấy lo thật rồi. Sao mọi thứ cứ đổ xuống đầu mình thế này? :sogood:

Giá em Uyên có mang tiền theo thì mình chả lo, không về nhà có khi ẻm đi bar hay đi ăn nhậu gì đó rồi. Nhưng đằng này ẻm lại chẳng có đồng nào trong người, muốn đi đâu cũng không thể được.

“Thế là toi đêm Trung Thu đẹp trời, con khùng này, tìm được chết với ông!” – Mình rủa thầm.

– Sao đây T? Hay mình đi mấy chỗ khác tìm thử xem!

Chị lo lắng đề nghị.

– Người đông như kiến thế này, biết kiếm đâu đây?

Nhìn dòng người chen lấn xô đẩy, mình ngán ngẩm thật sự.

– Đi, lại chỗ cũ chờ thử coi sao! Không tìm được bồn nước, nhỏ đó phải biết quay lại chỗ cũ tìm mình chứ.

Mình nắm tay chị kéo đi.

Nhưng hi vọng ngày càng tắt dần, mình và chị quay lại chỗ cũ vẫn chẳng khá hơn, chả thấy ẻm đâu. Đứng đó chờ thêm cả tiếng đồng hồ, em Uyên vẫn biệt tăm. Mình mấy lần muốn đi chỗ khác tìm, nhưng sợ trong thời gian đó ẻm quay lại chỗ này không gặp nữa. Cũng định cho chị đứng đây chờ, còn mình đi kiếm, nhưng lại thấy lo, sợ chị đứng một mình gặp mấy thằng mê gái lại chọc phá làm bậy càng khổ hơn. Cuối cùng chỉ có một chọn lựa là hai người cùng đứng đó chờ.

Không khí cực kỳ ngột ngạt, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm lưng áo mình, đêm Trung Thu tuyệt vời mà mình mơ ước, hóa ra lại là một đêm hành xác thế này. Điên không chịu nổi!! Mà nghĩ đi nghĩ lại cũng tại mình chơi ngu, cố cắn răng mà chịu, biết trách ai đây?!

– Trong thời gian chờ đợi, chụp hình tiếp hén!

Thấy chị lo lắng tội quá, mình cố cười đề nghị.

– Thôi, lo muốn chết! Tâm trí đâu mà chụp nữa… hix…

Gương mặt đáng yêu của chị cũng thấm chút mồ hôi.

– Em xin lỗi! Tại em giỡn ngu quá…

Mình lấy khăn giấy lau cho chị.

– Giờ T tự trách có được gì đâu! Quan trọng là bé Uyên, không biết ra sao rồi..

Chị buồn thiu.

– Haizzz… chắc la cà đâu đó thôi. Chị đừng lo quá!!

– Có đồng nào trong người đâu mà la cà..

– Ờ…

Vừa chờ ẻm, mình vừa đi dạo loanh quanh mấy chỗ trưng bày trái cây, ngắm tới ngắm lui. Trước đó khá lâu cũng có múa rồng nhang om sòm, mọi người bu quanh nhưng mình và chị vẫn ở chỗ cũ, chả thấy hào hứng gì nữa, lòng không yên nên cũng chẳng còn tâm trí để thưởng thức, mọi thứ trở nên chán ngắt.

Mình nhìn đồng hồ, cũng gần 10h rồi, thế là xong đêm lễ hội trung thu, thật tràn đầy kỷ niệm đáng nhớ. :sogood:

– Thôi mình về đi!

Mình nói với chị.

– Còn bé Uyên thì sao?

Chị ngơ ngác trước đề nghị của mình.

– Về nhà đã rồi tính sau. Có khi Uyên về nhà rồi, mà cố tình không gọi cho em.

– Nếu bé Uyên về rồi, ít ra dì cũng đt báo cho mình biết chứ?

– Thường 9h mẹ em ngủ rồi, lấy gì báo nè!

– Ừm… cũng có thể. Mà T gọi cho Uyên thử xem..

Mình đt cho ẻm, không ai nghe máy, chẳng lẽ chưa về nhà thật?? Càng lúc càng thấy lo, mình cùng chị ra bãi giữ xe, chị chạy xe em Uyên, mỗi người một xe về nhà.

Đường phố còn rất đông, lết được về đến nhà cũng mệt phờ râu. Chỉ tội chị, định đem đến niềm vui trong ngày tết Trung Thu cho chị, không ngờ tự mình phá hỏng tất cả. Chán chường chồng chất, chưa bao giờ mình thấy ức chế như lúc này.

Việc đầu tiên khi về đến nhà là mình và chị chạy lên lầu ngay, em Uyên vẫn không có trong phòng. Đang rầu rĩ thì chị bỗng có phát hiện.

– A… giỏ xách với đt của bé Uyên không thấy trong phòng T ơi..

Chị reo lên vui mừng. Vì điều này đồng nghĩa với việc em Uyên đã về nhà lấy đồ rồi đi tiếp.

– Con điên này!!

Mình nghiến răng, cái đầu muốn bốc hỏa vì tức.

– Gì vậy?

Thấy chị cầm đt, mình hỏi.

– Để chị gọi bé Uyên thử..

– Kệ nó! Biết nó vẫn khỏe re là được rồi..

– Thôi, chị muốn xác minh lại cho chắc chắn. Vậy mới yên tâm được!!

– Alô, Uyên hả? Trời ơi, đi đâu làm chị với T lo muốn chết!!!

Chị cầm đt nói với em Uyên khá lâu, không mở loa ngoài nên mình chẳng nghe được. Nhưng qua cách chị nói chuyện, thì đúng là ẻm đã mò về nhà lấy tiền rồi đi chơi tiếp. Trong khi mình và chị lo lắng đứng ngồi không yên, điên thật!!!

– Nè, T nói chuyện với bé Uyên đi!

Chị đưa đt cho mình.

– Em không muốn nói với nhỏ khùng này!

Mình bực bội đẩy ra.

– Hình như Uyên say rồi, đòi nói chuyện với T đó!!

Chị lại đưa, miệng hối thúc.

– Gì đó?

Cực chẳng đã, mình đành cầm đt lên nghe.

– Hì hì… tìm Uyên mệt không?

Giọng em Uyên nhừa nhựa.

– Đi chết đi!!!

Mình gầm gừ.

– Hi hi… làm gì nóng dữ vậy? Ra đây chơi..

Chắc em Uyên say thật rồi, giọng nhão nhẹt.

– Không hứng. Thôi à!!

Mình bực dọc, định tắt máy.

– Ra rước Uyên về giùm đi, mệt quá..!!

Ẻm bỗng than thở.

– Đi được thì tự về được, kêu taxi mà đi! – Mình hừ mũi.

– Uyên say rồi… đi taxi sợ nó làm bậy… T rước Uyên về giùm đi… hix…

Em Uyên càng nói càng nhão, cứ như đang nhõng nhẽo với mình vậy. Đầu óc mình quay mòng mòng, trước giờ toàn thấy ẻm đốp chát, chanh chua… chưa bao giờ mình thấy ẻm như con mèo ướt thế này.

– Đi nha… rước Uyên về giùm đi… đừng bỏ Uyên…

Ẻm tiếp tục thỏ thẻ.

Mình nghe mà nổi cả da gà, em Uyên say thật rồi, để ẻm đi taxi về chả biết có an toàn hay không? Rủi thằng taxi nổi máu dê, lợi dụng ẻm hoặc trộm đồ thì cũng khổ…

– T đi rước bé Uyên đi! Để vậy không hay đâu!

Đang phân vân, chị chợt kêu.

– Ở đâu vậy?

Mình hỏi.

– Quán nhậu ngay ngã ba nè…

– Quán tên gì?

– Domino…

– Rồi, chờ đó T tới liền!

– Cẩn thận nha T!!

Chị dặn dò.

– Ừm, chị ngủ trước đi. Em về liền à!!

Mình gật đầu, xuống nhà lên xe chạy đi.

Quán Domino khá lớn, thuộc loại quán nhậu hải sản sang nhất nhì chỗ mình, khách cũng toàn dân giàu có, xe hơi dựng đầy mặt tiền. Em Uyên mới lên đây mà biết quán này, công nhận pó tay thiệt.

Mất 10p để mình đến nơi, đẩy xe vào bãi rồi ngó quanh quất tìm ẻm.

– Đây nè T!!

Ngó sang bên trái, thấy em Uyên đang ngồi “độc ẩm”, mình vội đi lại.

Lúc đi vào khá nhiều người nhìn mình, phần do em Uyên kêu to quá gây sự chú ý, phần chắc nãy giờ bọn họ cũng tăm tia ẻm, thành ra tò mò với sự xuất hiện của mình. Trên mặt vài thằng công tử đeo rõ cái biển khinh khỉnh dành cho mình, kiểu như không nghĩ bạn của em gái xinh đẹp sành điệu kia lại là thằng ôn con chạy AB cùi bắp. Mình cũng phớt lờ, chả thèm bận tâm.

– Uống gì dữ vậy hả?

Đi tới bàn, ngó xuống thấy vỏ chai la liệt, mình gai hết đầu, cả chục chai ken chứ chẳng chơi. Ẻm ra đây chắc mới hơn một giờ thôi, chả biết uống kiểu gì kinh thế này.

– Thích… ngồi xuống đi…

Em Uyên chống cằm nhìn mình cười tươi.

– Tính tiền rồi về thôi, trễ lắm rồi!!

Mình vẫn đứng đó.

– Ngồi xuống đi…

Em Uyên kéo mình, bắt ngồi xuống cạnh ẻm.

Cực chẳng đã, mình đành ngồi.

– Cho thêm một cái tẩy..

Ẻm quay vào trong ngoắc em phục vụ.

– Không uống. Mai T thi rồi!

Mình lắc đầu nói nhanh.

– Vài ly thôi..

– Không là không. Về thôi.

– Đi mà… hôm nay Uyên buồn lắm…

Em Uyên bỗng nắm tay mình kèo nài, mặt xịu xuống.

Đến hôm nay mới thấy được bản chất thật của ẻm, hóa ra cũng yếu đuối như bao cô gái khác thôi, bình thường lại hay tỏ ra mạnh mẽ bất cần.

– Một ly thôi đó!

Mình cũng tội.

– Ba chai…

Ẻm giơ ngón tay lắc lắc trước mặt mình.

– Một chai thôi.

– Ba chai…

– Một, mai T thi nữa.

– Một hay ba khác gì đâu, đô của T cả két sợ còn chưa xi nhê…

– Không dám… T đâu được như Uyên…

– Ba chai… rồi về liền. Không nói nữa, quyết định vậy đi.

Chị Diễm gọi cho mình, chắc lo lắng không ngủ được.

– Tới chưa T?

– Rồi. Uyên say quắc cần câu, em đang chuẩn bị chở về nè!

– Ừm, cẩn thận nha!

– Ừ, chị ngủ trước đi. Hôm nay mệt lắm rồi, đừng chờ nữa, không sao đâu!!

Mình chúc chị ngủ ngon rồi tắt máy.

Em Uyên rót bia cho mình, tràn cả ra miệng ly, sau đó cụng ly chan chát.

Mình bấm bụng cố uống lẹ cho xong. Phải nói ẻm nhồi bia kinh thật, uống liên tục, chả có thời gian để nghỉ. Quất xong ba chai, mình cũng thấy lâng lâng.

– Rồi đó, tính tiền về đi!

Mình đứng dậy kéo ẻm.

– Ba chai nữa đi rồi về…

Ẻm ghì lại.

– Đủ rồi! Nói tiếng nữa T bỏ về trước đó.

Mình trợn mắt.

– He he… về thì về… làm gì ghê vậy?

Em Uyên hai mắt hơi lờ đờ, gọi tính tiền.

Hóa đơn 2m2, mắc kinh dị. Nhìn qua bàn nhậu có vài con cua biển, tôm nướng, với mớ sò ốc còn y xì, chắc ẻm toàn uống chứ chả ăn. Đúng là quán dành cho đại gia.

– Khỏi thối…

Em Uyên móc ví ra xấp 500k, hình như là 5 tờ.

– Còn thừa 300k đó, boa luôn à?

Mình sợ ẻm say rồi lú lẫn nên hỏi.

– Ờ, T thích thì lấy đi..

Ẻm cười hi hi. Chẳng biết sao hôm nay hào phóng với mình thế, cười suốt.

– Chẳng thèm!

Mình nhún vai, kéo ẻm ra xe.

Em Uyên say thật rồi, lảo đảo vịn vai mình bước theo. Kiểu này chả biết sao ngồi xe máy đây? Mình đau đầu nghĩ.

– Hay Uyên đi taxi hén, T kè theo!

Mình hỏi.

– Không, đi xe T..

Ẻm lắc đầu.

– Xỉn vầy sao ngồi vững? Xe AB bèo lắm, không xứng với Uyên đâu..

Mình tranh thủ đá đểu. :sogood:

– Ờ… bèo thật… nhưng mà thích đi đó… rồi sao..??

– Không sao. Thích thì chiều!

Mình lấy nón bảo hiểm đội cho ẻm, vất vả lắm mới kéo được lên xe, ngồi yên ổn sau lưng mình.

Vừa đề máy, hai tay ẻm tự động vòng qua, ôm chặt eo mình. Nói thật là mình hơi xốn xang bởi sự đυ.ng chạm này, người ẻm gần như tựa sát vào lưng mình, bao nhiêu cảm giác mềm mại êm ái truyền đến… Nhưng ẻm đang say, ôm mình cũng phải thôi, buông ra có mà té đập mặt xuống đường đi đời nhà ma.

Mình chạy chầm chậm, một tay giữ chặt hai tay ẻm vào eo mình, phòng có gì còn chụp lại kịp.

– Đi đâu đây T?

Ẻm hỏi, giọng vẫn nhão như cháo loãng.

– Về chứ đâu.

Mình đáp gọn.

– Uyên không muốn về…

Ẻm lắc đầu quầy quậy.

– Ax… 11h rồi, không về còn muốn đi đâu nữa?

– Đi dạo…

– Thôi, em lạy chị, tha cho em đi!! Quắc cần câu rồi, chạy lông nhông cơ động nó hốt vào chuồng mệt lắm!

– Vào chuồng hai đứa mình ngủ chung… vui chứ sao… he he…

– Ax…

Ẻm say quá rồi, ngồi sau cứ nói lung tung, mình cũng chẳng để tâm. Lời nói của người say, không tin được.

– Đừng về T…

Được một đoạn, ẻm lại lè nhè.

– Không về chứ muốn đi đâu hả?

Mình cũng điên với ẻm rồi.

– Đi hotel đi…

Ẻm thản nhiên cứ như nói chuyện gì đó rất bình thường.

– Hả?

Mình giật thót người, một cảm xúc lạ lẫm và hưng phấn bỗng xuất hiện.

– Đi hotel…

Ẻm nhắc lại.

– T và Uyên đi hotel?

Mình ngẩn người.

– Ừm…

– Vào đó làm gì?

– T muốn làm gì cũng được…

– Không giỡn nữa à!

Nghĩ ẻm say quá rồi nói nhảm, mình làu bàu. Định đem mình ra làm trò cười nữa sao?

– He he… không muốn hả?

Ẻm cười to.

– Không.

– Xạo… mê muốn chết bày đặt…

– Tùy, muốn nghĩ sao nghĩ.

– Không đi thật hả…?

– Không.

Biết ẻm đang xỉn, nói gì sợ còn chả biết, mình không để ý nữa. Im lặng chở ẻm về đến nhà, mặc ẻm muốn nói gì thì nói.

Đẩy xe vào trong, rồi mình lại ra dìu ẻm lên lầu. Cả người ẻm tì hết lên mình, nặng kinh khủng, hết cả hơi mới đưa được ẻm lên tới tầng trên.

Vừa lên lầu, tự dưng ẻm xô mình ra, rồi xăm xăm đi vào phòng mình.

– Đi đâu vậy? Phòng Uyên bên này nè…

Mình vội bước theo kéo lại.

– Cho vô tham quan chút…

Em Uyên hất tay mình ra, rồi lảo đảo bước vào.

Mình ngán ngẩm đi theo sau, lòng bắt đầu thấy ngán cô nàng này rồi. Xỉn lên quậy quá cỡ, ngày nào cũng thế này chắc mình chết mất. Chị Diễm có lẽ mệt quá nên ngủ quên rồi.

– Ê, đừng nằm đó chứ..

Bỗng em Uyên ngả người lên giường mình, hai mắt nhắm lại. Mình vội đi lại kêu dậy.

Nhưng vừa bước tới, đang khom người định khiêng ẻm về phòng, hay tay em Uyên chợt ôm chặt lấy mình kéo xuống.

– Làm gì vậy???

Mình sựng người.

Em Uyên không nói gì, dùng lực ghì mạnh mình ngã ra giường, công nhận ẻm khỏe thật, mình lại bất ngờ nên không kịp phòng bị.

Em Uyên nằm đè lên người mình, đôi môi đỏ mọng mở ra ngậm lấy môi mình hôn tới tấp. Lưỡi ẻm lùa vào miệng mình, quậy tưng bừng trong ấy. :stick:

Bất ngờ quá, mình chả biết làm gì, nằm đơ mất mấy giây. Đến khi hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đầu óc mình đã mất đi sự tỉnh táo, mơ màng… choáng váng… mụ mẫm theo từng nụ hôn dồn dập cuồng nhiệt của ẻm… cảm giác rất nóng… nóng hừng hực…

Mình biết chuyện tồi tệ đang diễn ra, nhưng mình không thể khống chế được cảm xúc… em Uyên hấp dẫn quá… nóng bỏng quá… lại còn chủ động hiến dâng… mình chỉ muốn nghiền nát thân xác ẻm ra thôi…

Trong mơ màng… mình say mê đáp lại… nụ hôn của em Uyên thật khác với chị Diễm… ẻm hơn chị ở sự từng trải… sự điên cuồng… và cả nghệ thuật tình ái…

Vừa tiếp nhận từng nụ hôn của ẻm… đầu óc mình vừa vô thức nhận xét… hình bóng chị Diễm dịu dàng ngây thơ bỗng xẹt lên trong đầu mình…

“Không được… mày đang làm cái quái gì thế hả T? Chị đang ở bên kia, bên này mày lại ôm con khác hôn hít… mày thật khốn nạn…”

Câu nói này vang lên trong đầu mình thật không biết bao nhiêu lần… nhưng bản năng đàn ông đang trỗi dậy quá mạnh mẽ, muốn đè bẹp lý trí của mình… mình cứ phớt lờ đi… say sưa tận hưởng làn môi mềm mại rực lửa… cho đến khi đôi tay em Uyên lần mò vào người mình, đó giống như tia chớp chợt lóe sáng trong đầu, soi lối cho mình thoát khỏi sự u mê ham muốn…

Mình vùng dậy, mạnh tay đẩy em Uyên sang một bên, vội vã bước xuống giường.

– Sao vậy?

Em Uyên hơi ngơ ngác nhìn mình, môi cười mỉm.

– Về phòng đi.

Hóa ra ẻm chưa say như mình nghĩ, muốn đùa giỡn với mình thôi.

– Không muốn Uyên sao?

Ẻm cười đầy sự khıêυ khí©h.

– Không. Đi lẹ!!!

Mình làm mặt ngầu.

– Vậy ai vừa mới hôn Uyên say mê thế?

Ẻm hơi bĩu môi.

– Bản năng thôi.

Mình thản nhiên, thật ra lòng đang rối bời.

– Vậy cứ để mặc bản năng đi, cản nó lại làm gì??

– Sống mà chỉ có bản năng thì khác nào con chó?

Mình quệt môi như muốn xóa đi dấu ấn ẻm vừa lưu lại, cười khẽ.

– Khá hơn Uyên nghĩ đó! Lần đầu tiên thấy T ra dáng đàn ông! T ngủ đi, cảm ơn về nụ hôn!

Em Uyên cười vỗ tay đầy ngụ ý, đứng dậy, khi đi ngang khẽ đưa tay vuốt mặt mình, rồi biến về phòng.

– À, không méc chị Diễm đâu, khỏi lo!!

Ra đến ngoài, ẻm chợt xoay lại cười nói thêm một câu.

Mình đóng sầm cửa lại, ngồi vò đầu. Vậy là hai năm rõ mười rồi, em Uyên thật sự biết chuyện của mình và chị. Thế còn sự việc tối nay, là ẻm muốn gì đây? Đùa giỡn với mình sao? Hay có dụng ý gì khác?

Mình thật sự chả hiểu những chuyện quái quỷ gì đang diễn ra nữa. Mọi thứ cứ nhảy múa lung tung trước mặt, mờ mờ ảo ảo… Càng ngày tình hình càng rối ren, rồi đây sẽ còn những việc gì xảy đến? Chị sẽ như thế nào khi biết được nụ hôn của mình và em Uyên? Mình có nên nói dối để giấu chị không? Mình chẳng biết phải làm thế nào nữa… Dần dần, tất cả mọi thứ ngày càng thoát khỏi tầm kiểm soát của mình. Thật mệt mỏi!!!