Chương 38

29/9.

Lúc chiều chị hai điện thoại, rủ mình và chị Diễm tối ghé công ty chị chơi, ở đó tổ chức tiệc mừng Trung Thu, nghe có vẻ rất xôm tụ. Mình vui vẻ đồng ý ngay, lâu rồi không có dịp đi chơi cùng chị Diễm, mình tính trong đầu sẽ đến đó chơi một lúc rồi tìm cơ hội đánh lẻ với chị.

Đương nhiên em Uyên cũng đi, công ty ẻm đang làm mà, sao vắng mặt được. Từ chiều đã nghe hai người tíu tít bàn tán xem tối nay mặc gì, đầu tóc ra sao… nghe đến phát mệt. Đúng là con gái, lúc nào cũng muốn mình nổi bật nhất, cho dù là chị Diễm cũng không ngoại lệ. Nhưng được vậy cũng tốt, chị càng được nhiều người chú ý, mình càng hãnh diện.

Mình cũng tranh thủ lên phòng tút lại vẻ đẹp trai, từ hồi yêu chị đến giờ, đánh nhau với thằng Quang suốt, bỏ bê nhan sắc tàn phai quá rồi. Gu thời trang của mình bình thường thôi, áo thun trắng đơn giản hơi body một chút (bó quá giống gay lắm :”>), quần jean đen, mang giày thể thao màu trắng pha chút sắc đen, đầu vuốt wax hơi dựng. Thế là xong.

Chị với em Uyên la chí chóe trong phòng, mình đứng chờ một lúc nản quá, tót xuống phòng khách ngồi xem tivi. May mà sáng suốt không đứng đó chờ, nếu không chắc rã giò, gần 7h hai người đẹp mới chịu mò xuống.

Chị Diễm mặc váy trắng ngắn gần đến gối, mình chưa thấy chiếc váy này lần nào, kiểu dáng rất lạ nhưng khá đẹp, thật hợp với nét đẹp trong sáng của chị. Tóc chị chẻ giữa xõa tự nhiên hai bờ vai như mọi khi, cài thêm vài chiếc kẹp lấp lánh, mình yêu nhất tóc chị để kiểu này. Nhìn chị thật duyên dáng, dịu dàng nhưng không kém phần đài các, như một cô công chúa nhỏ đáng yêu trong truyện cổ tích vậy. :beauty:

Em Uyên khác hẳn thường ngày, không còn những chiếc quần soọc ngắn cũn cỡn và áo thun body. Thay vào đó là chiếc váy đen cũng ngắn không kém, khoe cặp chân nuột nà, bờ ngực đầy đặn và một khoảng lưng trắng nõn, cực kỳ gợi cảm. Dường như có bao nhiêu nét đẹp hình thể ẻm đều khoe ra, định hút hồn hết đám trai ở đêm tiệc hay sao ấy.

Điều mình rất thích ở chị và em Uyên là cả hai đều make up rất nhẹ, chỉ kẻ sơ mắt, chân mày, dặm tí phấn má hồng lợt và thoa son, chỉ thế thôi. Mình sợ nhất các cô phấn son lòe loẹt, mặt lúc nào cũng trát như quét vôi. Mình tôn thờ nét đẹp tự nhiên. ????

Mình ngồi nghệch mặt ra ngắm hai cô gái trước mặt, một người gợi cảm sắc sảo nổi loạn, người kia duyên dáng, đài các, đáng yêu… Có nằm mơ cũng không nghĩ mình tốt số đến thế. Mặc dù một trong hai người là hàng cúng, nhưng chả sao, ngắm cũng đủ rồi.

– Lấy ly hứng nước dãi đi!

Em Uyên nhếch mép.

– Đẹp lắm chắc!

Mình sực tỉnh, trề môi.

– Thấy chị sao T? Váy này hợp không?

Chị lỏn lẻn nhìn mình hỏi.

– Hợp lắm!! Bảo đảm chút nữa trai bu chị như ruồi bu mật cho coi he he..

Mình khen tới tấp. Không phải nịnh, mà thật lòng thấy thế.

Mình cố tình không đếm xỉa gì tới em Uyên, mất công ẻm nghĩ mình mê gái, rồi làm giọng chảnh lên nữa.

– Đi chưa?

Ẻm hỏi.

– Giờ đi sao đây? Uyên chở chị Diễm hả?

Mình hỏi ngược lại.

– Tất nhiên, chuyện đó còn phải hỏi nữa sao? Hay T muốn chở người đẹp?

Em Uyên nhìn xoáy vào mắt mình.

– Đâu có. Sao chả được! Tại nay đường chắc đông lắm, sợ hai người mặc váy vướng víu ngồi cùng xe không tiện thôi.

Mình lại lôi cái lí do cũ rích ra, hi vọng ẻm thương tình nhường chị cho mình. Thật sự mình không dám đòi quá, sợ ẻm nghi.

– Yên tâm, tay lái của Uyên chở 3 còn được. Khỏi phải lo!

Zzz… thế đấy. Lại giành đi chung với chị Diễm, chả hiểu con gái với nhau, có gì thu hút để thích ngồi chung thế nhỉ? Hay là ẻm cố tình phá đám mình đây??!

Chị Diễm im lặng không nói gì, mặc cho mình và em Uyên sắp xếp. Có lẽ chị cũng có cùng suy nghĩ lo lắng như mình nên rất an phận.

Thế là cảnh tượng lần đi siêu thị khi trước lại diễn ra, em Uyên chở chị Diễm, mình cô đơn lạnh lùng giữa đêm tiền Trung Thu náo nhiệt. Ai bảo ở chung nhà với hai người đẹp sướиɠ nhỉ? Mình chỉ cần chị thôi, không có em Uyên thì bây giờ mình đang ấm áp hạnh phúc trong vòng tay êm ái của chị rồi. Đến khổ!!

Lúc bọn mình đến trụ sở công ty chị hai, mọi người đã tề tựu rất đông. Trai gái có đủ, trai có phần nhỉnh hơn, nhậu nhẹt nâng ly chạm cốc lốp cốp rất khí thế. Tiếng cười nói, hô hào huyên náo cả một vùng.

Đang loay hoay cất xe, tháo nón thì chị hai mặt mày tươi rói đi ra.

– Mấy đứa lại trễ quá vậy? Dặn 6h mà giờ này mới tới?

– Hỏi hai cô nương này nè, sắm tuồng lâu bà cố luôn!

Mình hất hàm qua hai đồng chí kia.

– Hèn gì… chà, đứa nào cũng đẹp hết!! Tính cho chị mày lép hả?

Chị hai xuýt xoa.

– Chị lép lâu rồi mà, sợ gì nữa!

Em Uyên đáp tỉnh bơ.

– Con quỷ! Lâu lâu cho chị lên chút cũng không được nữa..

Chị hai phát mạnh lên vai em Uyên, rồi hai người cười ha ha.

Chị Diễm cười cười, mắt nhìn sâu vào trong đám tiệc, có lẽ đông quá chị hơi ngại.

– Còn chỗ không? Đông quá, tết thiếu nhi chứ bộ người lớn hay sao mà cả nùi vầy nè?

Mình đưa mắt nhìn quanh, chả thấy còn bàn nào trống.

– Còn một bàn chừa phía trong, mới ngồi à, đủ chỗ cho ba đứa đó. Đi vô đây!

Chị hai nói, tất tả đi trước dẫn đường.

Mình hộ tống hai cô nàng kia theo sau, dọc đường có không ít anh chàng kéo em Uyên lại mời bia, ẻm cũng lịch sự nhấp môi, tuyệt nhiên không uống nhiều. Mình lấy làm lạ vì điều này, theo mình nghĩ thì ẻm phải chịu uống bia rượu lắm chứ?! :surrender:

Thấy mình và chị Diễm đi cùng ẻm, mấy anh đó cũng mời mình và chị. Thành ra mình uống thay chị luôn, vừa nhập tiệc chưa kịp ngồi vào bàn ăn uống gì đã nốc 3, 4 cốc bia muốn xịt khói lỗ mũi.

– Mấy đứa ngồi ở đây nhen!!

Chị hai dẫn bọn mình vào một bàn trong góc, ấn mình ngồi xuống.

Mình kéo ghế cho chị Diễm, sau đó ngồi cạnh. Em Uyên được một anh nhìn cũng bảnh trai tầm 30 tuổi kéo ghế sẵn, ngồi bên trái chị Diễm.

– Mấy đứa dùng tự nhiên đi nhen! Toàn anh em trong công ty không à, đừng ngại! Quân chăm sóc mấy đứa em giùm chị hén!!

Chị hai nói với anh bảnh trai vừa kéo ghế cho em Uyên.

– Chị tiếp khách đi, cứ để em lo cho!

Anh Quân gật đầu cười tươi.

– Chút có nhạc sống nữa, nhớ lên hát giúp vui vài bài nhen T!!

Trước khi đi, chị nói nhỏ vào tai mình.

Mình khẽ liếc mắt nhìn sơ những người chung bàn.

Hiện có 6 người, 4 nam 2 nữ, chưa tính bọn mình 3 người nữa là 9. Bốn người nam trừ anh Quân khá bảnh trai ra, còn lại 3 người kia mập ốm có đủ, ngoại hình trung bình. Hai người nữ tầm 24, 25 tuổi lớn hơn mình là cái chắc, một người nhìn tàm tạm, người kia khá duyên. Theo mắt thẩm mỹ của mình là thế.

Nhìn kín đáo và đánh giá người khác qua ngoại hình là thói quen khó bỏ của mình, dù biết rằng ngoại hình không nói lên được chính xác tính cách, nhưng dù sao cũng đem lại một số thông tin giúp ích hơn cho mình trong việc giao tiếp với người đối diện. Thế còn hơn mù tịt không biết gì về họ, rồi ăn nói lung tung dễ nảy sinh nhiều chuyện không hay.

– Dùng tự nhiên đi mấy em!!

Anh Quân mời.

– Anh cứ để tụi em, không ngại gì đâu!

Mình cười đáp lại. Rồi lấy chén gắp tôm, gỏi cho chị đầy ắp. Ép chị ăn cho mập thêm vài kg nữa mới được.

– Được rồi T, nhiều quá chị ăn không hết đâu! Lấy cho bé Uyên với..

Chị nói nhỏ. Chắc thấy mình bỏ bê em Uyên, sợ ẻm trách.

Mình nhìn sang, thấy anh Quân vừa cầm chén lấy cho em Uyên rồi nên thôi. Coi bộ anh này để ý ẻm lâu rồi, làm chung công ty mà.

Hỏi thăm một vòng những vị khách ngồi cùng bàn, đúng như mình nghĩ, đều là nhân viên công ty chị mình. Hai bạn nữ kia, cô có duyên tên Thảo, cô còn lại tên Hiền. Ngoài ra 3 anh kia, anh mập tên Tuấn còn gọi là Tuấn béo, hai anh còn lại thì mình không nhớ lắm. Lịch sự xã giao thế thôi, chứ biết bao giờ có cơ hội gặp lại, nhớ nhiều mệt đầu thêm.

Buổi tiệc diễn ra khá buồn tẻ, do không quen biết gì nhau, lúc đầu cũng giao lưu cụng ly hỏi han vài câu, sau đó mạnh ai nấy trò chuyện với người quen. Em Uyên đã có anh Quân chăm sóc tận tình, ba anh kia thì tán hai cô nọ, mình nhỏ to trò chuyện với chị Diễm.

Thật ra lúc đầu mấy anh kia rất hào hứng với chị, hỏi thăm tới tấp. Mình cũng không xen vào, để chị tự do thoải mái giao lưu kết bạn. Nhưng có lẽ thấy chị nhút nhát và có phần khép kín quá, ba anh kia cũng hết ý để làm thơ, buông tha cho chị.

– Ngon không? Chị ăn nhiều vô!!

Mình ngồi lột tôm cho chị, thỉnh thoảng nhắc chị chịu khó ăn. Bình thường ở nhà chị đã rất kén ăn, đi đám tiệc mà không có mình, chắc chị ngồi cầm đũa ngó thức ăn quá.

– Cũng ngon! T ăn đi, đừng lấy nhiều quá, chừa người ta nữa!!

Chị hơi ngại, nói khẽ.

– Em lấy đủ phần em và chị thôi, ai kì cục lấy hết phần người khác mà lo!

– Ừm.. T ăn đi! Chị tự ăn được mà!

– Có ai đút đâu mà ăn..

– Trời… đông người vầy mà bắt chị đút hả? Chết quá à!

– Ờ… thích vậy đó! Đút đi!

– Thôi mà… ta thấy kì lắm!! Để về nhà rồi chị đút bù cho hén..

– He he… giỡn thôi! Làm như em khùng vậy, để ta biết chuyện mình hả?

Nhìn gương mặt lo lắng của chị, mình buồn cười mà không dám cười to. Có thời gian chắc mình phải truyền thụ cho chị một khóa về cuộc sống, chứ ai nói gì ra chị cũng tưởng thiệt hết thì chết.

– T giỡn kì cục…

Chị liếc mình.

– Chị đó. Nói gì cũng tin hết vậy hả? Rủi ra đường bị ta gạt thì sao?

Mình liếc lại.

– Không dám. T nói chị mới tin thôi đó, người khác không tin đâu!

Chị chu môi.

– Thật không đó?

– Thật..

– Ờ, vậy thì tốt chứ sao!! Đừng để bị ai gạt nhen!

– Xí.. làm như dễ gạt chị lắm vậy!

– Lần trước thằng Quang đó, khóc lóc đưa cái sổ khám bệnh giả, ai tin sái cổ vậy hả?

– Thì… chị đâu ngờ nó ghê gớm vậy đâu… hix…

– Ừm, thì đó! Rút kinh nghiệm đi nhen!!

– Biết rồi. Không có lần thứ hai đâu hi hi..

Mình và chị vừa ăn, vừa kề tai nói cười tíu tít, hai người nói rất nhỏ vì sợ mọi người nghe thấy.

Chợt có ai đá chân mình dưới gầm bàn, tưởng là chị, mình cũng đá lại, lòng thầm nghĩ hôm nay chị lại biết chơi trò mờ ám này nữa, chị lớn thật rồi! :beauty:

Đá qua đá lại một lúc, mình bỗng thấy là lạ, vì nhiều lúc chị đang ăn mà chân vẫn đá mình liên hồi?!? :surrender:

Mình hơi nghiêng người ra xa, nhìn xéo xuống gầm bàn. Ra là em Uyên đang đá mình, vụ án gì thế này? Anh Quân ngồi bên trái ẻm, có đá thì đá ảnh, mắc gì đá mình hoài là sao??

Mình ngước lên nhìn em Uyên, ẻm đang tươi cười trò chuyện với anh Quân nhưng chẳng biết vô tình hay hữu ý lại quay sang nhìn mình. Mặt ẻm thản nhiên như không, nhưng chân thì vẫn đá bôm bốp vào ống quyển mình, đau thấy ông bà ông vãi. Bực quá, mình cầm đôi đũa thò xuống, gõ một cái khá mạnh lên chân ẻm. Em Uyên hơi giật mình, rụt chân lại, thôi không chơi cái trò quái dị đó nữa. Xui cho ẻm, giật chân làm sao mà lại va trúng mặt dưới cái bàn, làm mọi người ai nấy hoảng hồn, tưởng bàn đổ lật đật giữ lại, may mà không sao.

– Sao vậy Uyên?

Anh Quân quan tâm hỏi.

– Không có gì. Em bị muỗi chích thôi!

Mặt em Uyên hơi đỏ lên, chẳng biết phải vì men bia không.

– Đẹp quá mà, đến muỗi cũng không tha!!

Mình cười hè hè nói.

– Uyên mà bắt được con muỗi đó, sẽ xé nát nó ra, ngắt đầu nhai luôn!

Em Uyên cười cười, ánh mắt nhìn mình có phần tức tối.

Mình biết ẻm ám chỉ mình, chắc điều này riêng mình hiểu thôi. Mọi người ai cũng nghĩ ẻm nói đùa, cười thích thú, còn khen em Uyên vui tính. :surrender:

Ăn uống xong, chè và bánh trái được dọn lên, bắt đầu nhậu tiếp tăng 2. Dàn nhạc sống chị hai mời đến cũng chơi ầm ĩ, khá nhiều ca sĩ cây nhà lá vườn lên múa may quay cuồng, nhảy nhót còn hơn cả quán bar. Anh Tuấn béo ngồi chung bàn với mình rất vui tính và hài hước, nãy giờ uống bia tê rồi nên cũng leo lên múa bụng ầm ầm, nhìn tếu vãi lúa. ????

Mình uống cầm chừng, mai còn đi học nữa nên vẫn còn rất tỉnh táo. Chị Diễm chỉ thỉnh thoảng nhấp môi tí rồi thôi, vậy mà mặt cũng đỏ hây hây, nhìn yêu dễ sợ. Con gái khi có chút men vào thật quyến rũ, ngồi cạnh chị mà người mình nóng hừng hực, muốn hôn chị quá..:beauty:

Riêng em Uyên mặt mày vẫn bình thường, từ lúc vào đến giờ ẻm uống chắc chỉ ít hơn mình vài ly, vậy mà như không có chuyện gì, đô khá thật.

Ngồi thêm gần nửa tiếng, mình và chị định về trước thì chị hai đi lại.

– Về sớm vậy? Ở chơi chút nữa đi, mới 9h..

– Thôi, ăn uống xong rồi thì về, ở lại đây làm gì?

Mình nhăn mặt nói nhỏ.

– Ở chơi… mà mày lên hát một hai bài gì đi rồi hãy về.

Chị hai nhắc lại đề nghị khi nãy.

– Toàn mấy ông xỉn lên nhảy nhót, hát gì không biết.

Mình nhìn lên sân khấu, có một ông đang hát bài “5 anh em trên một chiếc xe tăng”, cạnh bên là một tiểu đoàn múa minh họa quay cuồng, nhảy loạn lên. Thấy là ngán lòi mắt ra rồi.

– Cứ lên đi, thấy mày lạ, mấy ổng tự xuống hà!

Chị hai khuyến khích.

Thật ra, hát với nhau kiểu này mình hát suốt rồi. Cứ lên sân khấu là hát thôi, chẳng thấy ngại gì cả, giọng ca cũng không đến nỗi quá tệ để tra tấn người khác. Bình thường đi đám cưới, cf nhạc sống cũng hay lên hát để giật le với mấy em gái he he, nhưng giờ có chị rồi, chẳng còn máu thể hiện nữa. Với lại, nhìn mấy ông say xỉn trên đó mình oải quá..

– T lên hát tặng… mọi người đi!!

Đang ngần ngừ, chị Diễm bỗng kéo áo mình nói. Mình biết chị định kêu hát tặng chị, nhưng đông người nên vờ nói vậy.

– Hát bài gì đây?

Gì chứ chị yêu đã lên tiếng, vực sâu núi cao cũng đi chứ đừng nói hát một vài bài. :gach:

– Bài gì cũng được, lựa bài nào êm êm hay hay như mấy bài kia đó!

Chị hấp háy mắt.

Biết hát bài gì nhỉ? Karaoke thì dễ, còn hát nhạc sống kiểu này, đâu được mấy bài thuộc lời.

– Hát bài “Quên” đi!

Em Uyên chợt nói.

– Hả?

Mình buột miệng hỏi lại.

– Bài “Quên” của Noo đó, thuộc không?

Em Uyên chống cằm nhìn mình.

– Thuộc.

Mình gật đầu như cái máy. Gì chứ mấy bài hát của Noo mình khá thích nghe, nên thuộc không ít. Bài này cũng hay hát khi đi karaoke.

– Ừ, vậy hát bài đó đi. Hát hay có thưởng!!

Em Uyên cười nói. Nụ cười rất bình thường mà sao mình tự dưng nổi gai ốc.

– Vậy…

Mình nhìn qua chị Diễm, dù sao cũng định hát tặng chị chứ đâu phải em Uyên.

– Ừm, bài đó hay, T hát đi!!

Chị Diễm cười gật đầu.

Đúng là bài này em Uyên yêu cầu, nhưng nội dung và giai điệu cũng êm ái dễ nghe, hợp gu của chị.

Chị hai xăng xái chạy lại sân khấu đăng ký giùm mình.

Chắc chủ xị nên được ưu tiên, mấy ông kia vừa hát xong thì đến ngay lượt của mình. Ưỡn ngực đi lên trong sự cổ vũ nồng nhiệt của mấy người cùng bàn..:sweat:

Mấy bác nhạc công chả biết chơi bài này, đòi quất theo điệu dance cho mình hát, giọng mình lại nhỏ, hơn nữa nhạc êm mà chơi kiểu dance thì hát làm sao được? Nên thôi, quyết định mở nhạc karaoke bài này có sẵn trong cây đàn Organ cho mình hát.

Nhạc lên thì chơi thôi, khán giả là củ khoai, mình rống khí thế, cũng múa may quay cuồng như ai. :gach:

Khi hát thỉnh thoảng mình nhìn về phía chị, mặt chị tươi rói, vỗ tay liên tục khích lệ gà nhà. Mình càng hưng phấn gào thét hơn, có bao nhiêu nội lực bung hết luôn, hỏng thanh quản cũng mặc, máu rồi..:gach:

Hát xong nửa bài, em Uyên bỗng cầm hai ly bia chạy lên sân khấu, ép mình uống với ẻm. Đang máu, mình với ẻm chơi 100% luôn, hơi bia xộc tứ tung trong người. Mà chẳng sao, có bia vào hát càng khỏe.

– Thưởng đây hả?

Mình cạn ly rồi hỏi.

– Không phải. Hát được đó, làm tiếp đi!

Em Uyên cười cười, rồi cầm ly bia chạy về chỗ ngồi.

Chị Diễm do tính tình nhút nhát, ngại chỗ đông người nên không dám lên.

Mình đứng hát nốt nửa bài còn lại, rồi về bàn. Có mấy chú kêu hát tiếp mà thôi, tự biết khả năng của mình, làm quá ăn dép vào mặt thì khổ. :chaymau:

– Hay hem?

Vừa ngồi xuống, mình ghé tai chị hỏi nhỏ.

– Hay.. Sao T không hát nữa?

Chị cười.

– Thôi, để người khác hát nữa chứ. Một bài tặng chị đủ rồi, muốn nghe về nhà em hát cho chị nghe mệt luôn hè hè..

– Nhớ nhen, mai hát đó!!

– Ờ… mà có thưởng không?

– T muốn thưởng gì?

– Hát một bài, hôn một cái..

– Hứ… không chịu…

– Ax… chứ sao?

– Hát một bài, hôn 10 cái đi hi hi…

– Ax…

Chị Diễm nay biết giở trò hư với mình nữa, nghe mà máu nóng dâng trào, thèm kéo chị về ngay, không ở lại đây thêm phút nào nữa hết.

Đang cười hí hí, mình vô tình ngó lên thấy em Uyên nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Không lẽ ẻm nghi ngờ gì rồi? Mình hơi lo nên làm như không có gì, cầm chén chè lên ăn. Hạn chế nói chuyện với chị, mất công ẻm phát hiện thì phiền to.

– Nè..

Em Uyên cầm chai bia rót đầy ly mình.

– Không uống nữa, mai còn đi học.

Mình nhăn mặt.

– Phải con trai không vậy? Uyên mời mà từ chối à?

Ẻm khích mình.

– Ờ, gay chứ ai nói con trai đâu.

Gì chứ khích mình thì xưa rồi, không uống là không uống, muốn nói gì nói.:sogood:

Thấy không khí có phần hơi căng thẳng, anh Quân cầm ly bia lên, nói:

– Thôi, để anh uống với Uyên hén!!

– Không được. Em sẽ uống với anh sau, giờ uống với T đã..

Em Uyên cầm ly, đá lanh canh vào ly bia của mình. Thật chả hiểu gì luôn, mắc gì cứ ép mình uống, định chơi mình hay sao ấy??

– Uống trả nợ đi, mời mà không nể mặt hả?

Ẻm cười cười.

Nợ quái gì mà trả? Nhậu xỉn rồi lú lẫn à??? :surrender:

Thấy ẻm mời hoài cũng kỳ, mình không nỡ làm ẻm bẽ mặt, đành cầm ly bia lên.

– 100% đó.

Ẻm nói.

– Ừ.

Mình uống cạn ly, thật ra nãy giờ chưa thấm tháp vào đâu. Tại không thích uống thôi.

Lúc này bàn mình cũng về gần hết, chỉ còn anh Quân ngồi lại. Được một lúc, em Uyên lại rót đầy ly mình, mời tiếp. Mình bực lắm rồi, nhất định không uống là không uống. Ẻm ép một hồi không được, cười cười cầm điện thoại bấm bấm gì đó. Rồi mình nhận được một tin nhắn.

“Không muốn Uyên nói ra thì uống đi.”

Tn của em Uyên rất đơn giản, nhưng làm mình toát mồ hôi hột.

Đầu mình xoay như chong chóng, chẳng biết ẻm muốn ám chỉ chuyện gì? Chuyện của mình và chị Diễm? Có phải mình đã quá nhạy cảm, có tích nên nhúc nhích khi bị ẻm hù dọa vu vơ?

Không gian xung quanh ồn ào quá, mình không thể nghĩ được gì ra hồn. Em Uyên thì cứ nhìn mình cười đểu, sôi gan thật.

– Uống đi T!

Ẻm đá ly vào ly mình.

Mình ngồi trừng mắt nhìn em Uyên, bực lắm! Thèm cầm ly bia tạt vào mặt cho ẻm tỉnh người ra, đừng làm chuyện vớ vẩn nữa, nhưng cố kìm lại. Giờ mà nổi nóng thì có mà chết.

Em Uyên tính khí mưa nắng thất thường, lúc này lại đang có men bia, mặc dù nhìn ẻm còn rất tỉnh táo, nhưng sao biết được ẻm có say hay chưa?? Mình không dám thử, rủi ẻm điên lên rồi nói ra chuyện mình và chị ngay tại chỗ này… thật không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy đến với bọn mình nữa.

Mình bấm bụng cầm ly lên, cụng mạnh vào ly ẻm rồi uống.

Cứ thế, hết ly này lại đến ly khác, mình chẳng nhớ nổi uống bao nhiêu ly nữa. Em Uyên tửu lượng rất mạnh, nốc bia cứ như uống nước lã, cũng may khi trước mình hay đàn đúm bạn bè, nên vẫn cố theo được.

– Tiếp đi!

Ẻm lại rót đầy ly.

– Thôi, hai người đừng uống nữa!! Say hết rồi..

Chị Diễm thấy uống nhiều quá, bắt đầu cản không cho mình uống tiếp.

– Diễm nói đúng đó Uyên, đừng uống nữa! Con gái uống nhiều không tốt đâu!

Anh Quân nãy giờ vẫn nhìn mình và em Uyên bằng ánh mắt khó hiểu, cũng lên tiếng khuyên can.

– Uống đi! Lâu lâu vui mà, có gì đâu chị..

Em Uyên phớt lờ anh Quân, kêu mình uống tiếp, một mặt quay sang trấn an chị Diễm.

– Thôi đủ rồi! Mai T học nữa..

Mình lắc đầu, người cũng lâng lâng rồi.

– Nhiêu đó thấm tháp gì, nhìn mặt T còn tỉnh mà!!

Em Uyên cười, nhưng mắt lại nhìn mình vẻ uy hϊếp.

– Ly cuối đó. Không uống nữa đâu à!

Mình trừng mắt, nổi điên rồi. Ẻm mà ép nữa chả biết mình sẽ làm gì.. chịu đựng hết nổi rồi.

– Ừm, ly cuối. Mà khoan đã…

– Gì?

– Uống vầy không đã, cụng chai đi.

Nói rồi em Uyên cầm hai chai ken khui ra, đưa mình một chai.

– Uống không đá?

Mình ngớ người.

– Ừ, hết chai này thì thôi.

Ẻm nhướng mắt, mặt đầy sự khıêυ khí©h.

Được rồi, thích thì chiều. Xem đứa nào chết. :sogood:

Mình cầm chai bia đá cộp vào chai ẻm, rồi tu ừng ực. Uống không đá khó nuốt kinh, ráng lắm, làm mấy hơi mới hết chai. Mình thở phì phò nhìn sang, em Uyên đã uống hết trước mình rồi. Mặt ẻm vẫn chưa đổi sắc, làn da chỉ hơi nhợt nhạt một chút.

– T uống cũng gớm thật!!

Ẻm cười hi hi.

Mình không nói gì, rủ chị ra về. Em Uyên cũng không buông tha, đi về theo.

Chạy trên đường, mình không thèm nói chuyện với ẻm tiếng nào. Muốn nói với chị lại không tiện, nên cứ thế im lặng về đến nhà.

Bia bây giờ mới ngấm, mình hơi choáng nằm ngay ghế salon xem tivi. Em Uyên cũng ngồi lại, chẳng chịu lên phòng, mặt ẻm vẫn tỉnh bơ, chả thấy mệt mỏi gì.

– T uống nước chanh đi, giã bia rượu tốt lắm!!

Chị lo lắng pha ly nước chanh nóng không đường cho mình uống.

– Ủa, sao có một ly vậy? Phần em đâu?

Em Uyên hỏi.

– Uyên có xỉn đâu mà đòi! Thiệt tình không biết hai người sao luôn, tự nhiên ép nhau uống dữ vậy?

Chị cười, nhưng nhìn mặt có nét không vui. Hình như cũng hơi giận em Uyên vì ép mình.

– Đâu có sao, vui nên uống chút thôi!

Em Uyên thản nhiên.

– Vui hén T!

Ẻm đá chân mình.

– Ừ, vui lắm!!!

Mình hầm hừ, rồi bỏ lên phòng.

– T ngủ sớm đi nhen cho khỏe, mai học nữa!

Chị nói với theo.

– Ừm, em biết rồi!

Mình lên phòng nằm một chút thì đỡ mệt, cũng nhờ ly chanh của chị. Nhưng giờ đầu lại đau, không phải vì say… mà vì tin nhắn của em Uyên khi nãy…