Chương 1: Vừa nghĩ đến chú vừa thủ d.âm…

Nếu thấy truyện hay thì mấy bà hãy bấm vào quả chuông theo dõi để nhận được thông báo khi có chương mới nha~

=================

Cô thích chú của cô.

Anh tên là Chu Tư Yến, lớn hơn cô 9 tuổi.

Sau khi ba mẹ mất, anh lấy tư cách là chiến hữu của ba tới chăm sóc cô.

Chu Tư Yến là chủ tịch của tập đoàn M, xuất thân từ quân đội và doanh nhân. Có rất nhiều người muốn làm quen với anh nhưng anh chính là sự tồn tại không thể chạm tới được.

Anh cũng là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng gặp.

Gương mặt tuấn tú dịu dàng như ngọc ấy thường nở nụ cười khiến cô rung động trầm mê.

Chu Tư Yến rất lịch sự, là người biết đối nhân xử thế, lúc nói chuyện với cô luôn dịu dàng và kiên nhẫn.

Mỗi lần nghe cô nói, anh đều cúi đầu hoặc nhìn chăm chú vào mắt cô mà nghiêm túc lắng nghe.

Chuyện này khiến cô cảm nhận được anh vô cùng nghiêm túc với mỗi một việc mà cô nói.

Còn cô từ khi ba mẹ mất, trên đời này không còn ai để cô dựa vào. Sau khi ba mẹ giao cô cho anh chăm sóc, anh liền đưa cô tới thành phố M để học cấp ba.

Bắt đầu thích ứng với hoàn cảnh sống mới, cô cảm thấy hơi sợ hãi. Nhưng cô đã không còn người thân.

Lúc này chỉ có anh là người duy nhất mà cô có thể dựa dẫm.

Anh đưa cô về nhà cũ của nhà họ Chu ăn tối, ông nội Chu đối xử với cô rất tốt khiến cô nhớ tới người ông đã qua đời của mình.

Sau khi ăn cơm xong, người giúp việc của nhà họ Chu thảo luận sôi nổi ở trong hoa viên, họ nó cô là đứa trẻ không ai cần.

Lúc đi ngang qua đó, cô đã nghe thấy.

Cô muốn phản bác, nhưng cô cảm thấy, hình như lời bọn họ nói hoàn toàn là sự thật.

Trên đời này chỉ còn một mình cô.

Cô trốn trong một góc chờ người giúp việc rời đi, không dám để bọn họ phát hiện.

Hai mắt đã đẫm lệ, cô muốn lấy tay lau nước mắt.

Ở nhà người khác, còn đứng ở đây khóc nức nở bị người ta phát hiện là một chuyện vô cùng bất lịch sự.

Đột nhiên, một bàn tay to lớn xuất hiện trước mặt cô, bàn tay ấy nhẹ nhàng vuốt ve cô.

Cô rưng rưng nhìn lên.

Chu Tư Yến cúi xuống, nhẹ nhàng dùng chiếc khăn tay lau nước mắt cho cô.

Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, dịu dàng nói: “Đừng khóc, Nguyễn Miên, em có thể thử dựa dẫm vào tôi.”

Cô được hương gỗ thanh mát bao bọc, bên tai là tiếng tim đập đều đặn mạnh mẽ của Chu Tư Yến.

Anh chỉ coi cô như một đứa trẻ.

Chu Tư Yến tiếp tục dỗ dành: “Miên Miên ngoan, đừng khóc.”

Một thời gian sau, cô lại đến nhà họ Chu.

Ông nội Chu phàn nàn với cô, lúc trước Chu Tư Yến đột nhiên thay toàn bộ người giúp việc trong nhà một cách vô duyên vô cớ.

Khoảnh khắc đó, trong lòng cô đã dần có sự thay đổi.

Cô bắt đầu không nhịn được chú ý tới nhất cử nhất động của anh.

Chú ý đến dáng vẻ nghiêm túc của anh khi làm việc.

Chú ý đến dáng vẻ lúc anh kèm cô học mỗi tối.

Chú ý đến dáng vẻ lúc anh ăn cơm.

Tình yêu bí ẩn này cứ điên cuồng sinh sôi trong lòng cô giống như dây leo.

Cô biết anh chỉ coi cô như em gái, mỗi lần ở chung đều giữ chừng mực.

Dần dần, cô không còn thỏa mãn với việc âm thầm dõi theo anh.

Cô bắt đầu nhân lúc anh đi làm, bước vào phòng ngủ của anh.

Cô nằm trên chiếc giường đen tràn ngập hương gỗ thanh mát

Không nhịn được vùi đầu xuống gối hít lấy hương thơm.

Cô vươn tay xuống nơi rừng rậm bí ẩn.

Bàn tay trắng nõn mơn trớn nơi đó khiến tiếng nước róc rách dần dần vang lên trong rừng.

“Chu Tư Yến… Thoải mái quá…”

“Ưm…”

Cô vừa nghĩ đến anh vừa không ngừng vuốt ve nơi đó.

Chỉ một lúc sau, cô đã đạt cao trào.

Nhưng cô không phát hiện ra, ở nơi khe cửa không đóng chặt, một đôi mắt đen láy si mê nhìn động tác trên giường của cô, dường như sâu thẳm trong đôi mắt còn cháy lên một ngọn lửa mãnh liệt.