Yêu Thầm (Ám Luyến)


Chương 2
Cô rũ mắt, nhìn chằm chằm mũi chân, lông mi khẽ run rẩy, cực kỳ giống một con mèo bị bắt quả tang làm chuyện xấu.

Ánh mắt Lục Vũ ánh rơi xuống cái ô nằm trong tay cô, cười như không cười mà nhìn chăm chú nửa bên mặt phiếm hồng của cô, tóc mái ở trong gió tung bay, dây thun màu hồng nhạt, tóc đuôi ngựa rớt trên vai, lộ ra một đoạn cổ trăng nõn thon dài.

Ánh mắt di chuyển, thoáng đem tầm mắt từ trên người cô dời đi, bóng rổ hơi ướt kẹp một bên hông. Lòng ngực Lục Vũ đã sớm ướt đẫm mồ hôi dính trên da thịt vì chơi bóng, đường cong cơ bắp rõ ràng có thể thấy được.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn chứ rơi sàn sạt, còn có thể nghe thấy vài tiếng ve kêu, trong không khí bọc ngày hè đặc biệt có hương thơm ngọt, nhè nhẹ từng đợt từng đợt giữa không gian hai người lan tràn.

“Lục ca, còn không đi?”

Không gian giằng co, ngoài hành lang đột nhiên truyền đến một giọng nam xa lạ, bạn chung đội bóng rổ với Lục Vũ – Trần Hạo, cửa sau phòng học đã bị khóa, Trần Hạo từ cửa sổ thò đầu vào, vươn cánh tay dài thúc giục Lục Vũ, “Nhanh lên, cẩu tử bọn họ còn ở dưới lầu đó.”

Hắn cùng Lục Vũ cặp sách còn ở phòng học, vốn dĩ đều quyết định trực tiếp về nhà, không biết Lục Vũ đột nhiên chần chừ cái gì, liền đi thăm dò một chuyến.

Trần Hạo chửi thầm một câu, không rõ Lục Vũ lấy cặp còn có thể lâu như vậy, hắn chạy qua hai gian phòng học mà người này còn ở phòng học.

“Biết rồi, cậu xuống trước đi.” Lục Vũ lười biếng mà đáp một câu, cũng không quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm gò má chước hồng của Tô Tiểu Tiểu.

Anh thân cao 1 mét 8, đứng chắn trước mặt Tô Tiểu Tiểu, vừa lúc chặn tầm mắt Trần Hạo.

Lục Vũ là người từ trước đến nay tùy ý, Trần Hạo không nghi ngờ anh, nói câu “Nhanh lên” xong, nhảy xuống cửa sổ xoay người đi xuống lầu.

“…… Cậu, cậu sao còn chưa đi?”

Trần Hạo đã rời đi được một lúc, Lục Vũ vẫn còn vẫn duy trì bộ dáng ban đầu, bước chân cũng không dời đi nửa phần.

Anh yên lặng nhìn chằm chằm cô, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nâng cầm Tô Tiểu Tiểu lên: Cậu chắn đường tôi.”

Đôi mắt hẹp dài đào hoa hướng về phía trước, đáy mắt tràn đầy ý cười.

Tô Tiểu Tiểu “A” một tiếng, sắc mặt xấu hổ lui lại mấy bước, lúc này mới phát giác chính mình vẫn luôn đứng chắn đường Lục Vũ.

Cô hơi hơi nhích người qua một bên, đáy mắt ẩn ý cười, vành tai phiếm hồng.

Môi đỏ giật giật, vẫn là không nên đem ô trong tay đưa đi.

Lục Vũ một tay lấy cặp, môi mỏng khẽ cắn, mới vừa đi chưa được vài bước, lại lùi trở về, nhìn đến cái ô cô đang cầm chặt trong tay: “Nhóc con”

Giọng anh trầm thấp nghẹn ngào vang bên tai Tô Tiểu Tiểu: “Mượn ô một chút nha.”

*

“Nho nhỏ, đi cùng tớ một chuyến đến quầy bán quà vặt.”

Chuông tan học mới vừa vang, bạn tốt Lâm Yên cũng đã gấp không chờ nổi mà kéo tay Tô Tiểu Tiểu, hướng nhà ăn lầu một chạy tới.

Một trung giáo nội chỉ có một quầy bán quà vặt, mỗi phòng tan học tất nhiên là có tiếng người ồn ào, mùi hương hotdog đọng lại trong không khí dụ hoặc mọi người xung quanh.

Lâm Yên hút một ngụm, cảm thấy mỹ mãn mà cắn tiếp theo một miếng hotdog, cô ấy đã liên tục mấy ngày không mua được hotdog, mỗi lần thật vất vả mau đến lượt mình, đi học là liền chạy tới mua.

“Tưởng cái gì đâu, mất hồn mất vía?” Lâm Yêm liếc mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu thất thần, theo tầm mắt cô nhìn đến, vừa lúc thấy Lục Vũ đang đứng trả tiền.

Nàng “Nè” một tiếng, không có ý tốt mà chọc chọc cánh tay Tô Tiểu Tiểu, vẻ mặt bát quái: “…..Lục Vũ a.”

Lâm yên cố ý kéo dài thanh âm, nhìn Tô Tiểu Tiểu nhướng mày, bộ dáng cậu hiểu tôi hiểu: “Cậu thích hắn?”

Lục Vũ là một học bá chính hiệu, đẹp trai, thành tích lại tốt, nữ sinh thích anh có thể đếm từ đây đến đường cái đối diện, Lâm Yên cho rằng hết sức bình thường, nhưng ở trong lòng Tô Tiểu Tiểu thì là khơi dậy vạn tầng mây.

Cô cho rằng sẽ vĩnh viễn bị chôm vùi dưới đáy lòng bí mật, cứ như vậy bị người trần trụi mà vạch trần.

Tô Tiểu Tiểu giật mình, con ngươi mở to hết cỡ không thể chối, chột dạ mà cúi đầu, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Không có, cậu đừng nói bậy.”

Từ hôm trước Lục Vũ mượn ô xong, hai người họ lại không nói chuyện.

Lục Vũ không có ô, Tô Tiểu Tiểu cũng không mặt mũi nói cùng anh. Kỳ thật cô đã hy vọng Lục Vũ có thể trả ô, như vậy cô có thể có cơ hội cùng anh nói chuyện, lại không hy vọng anh sớm như vậy trả ô, phải biết rằng bọn họ thật khó khăn để có thể tiếp xúc, trước kia khi chưa cho mượn ô thì hai người vốn trong trạng thái xa lạ.

“Không có sao mặt cậu đỏ vậy?” Lâm Yên không lưu tình chút nào mà chọc tức cô, thuận tay đem que xiên rỗng ném vào thùng rác

“Lục Vũ chính là người trường học chúng ta công nhận nam thần, người thích cậu ta nhiều như vậy, cũng không kém cậu một chút, không có gì phải mất mặt.”

Phải không?

Tô Tiểu Tiểu bậm chặt môi, đáy mắt hiện lên một tia mất mát, anh là như vậy quan thải chiếu nhân, đứng ở chỗ nào đều là tinh quang hội tụ, còn cô chỉ là một người bình bình phàm phàm, hoàn toàn bất đồng.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy.” bả vai Lâm Yên, nghiêng đầu hỏi, “Cậu còn muốn mua cái gì sao, không cần chúng ta liền trở về.”

Cô ấy chỉ chỉ đồng hồ, ý bảo Tô Tiểu Tiểu mau đi học.

“Tớ đi mua một hộp kẹo.”

Tô Tiểu Tiểu nói một câu, vội vã chạy đến quầy. Vừa rồi cô thấy, cái Lục Vũ cầm trên tay chính là kẹo sao trời mới ra gần đây, mỗi một viên kẹo mềm đều được làm thành thành hình ngôi sao bao quanh, rất được nữ sinh yêu thích.

….. Anh là muốn tặng cho bạn gái sao.

Tô Tiểu Tiểu giấu đáy mắt thất vọng, miễn cưỡng cười vui mà cùng Lâm Yên trở lại phòng học.

Đi ngang qua bàn của Lục Vũ, Tô Tiểu Tiểu có tật giật mình đem bình kẹo thủy tinh giấu ở sau lưng, hạ mắt nhìn xuống dưới đất.

Mới vừa ngồi xuống, người phía trước đột nhiên quay đầu, mắt đen diệu mang ý cười, giống như ngôi sao trong trời đêm lộng lẫy.

Tô Tiểu Tiểu ngẩn ra, không đợi cô phản ứng lại, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một viên kẹo trắng, là Lục Vũ kẹo sao trời mới vừa mua.

“Bọn họ đều nói con gái thích ăn loại này, cậu thích không?”

Tô Tiểu Tiểu ánh mắt dại ra mà gật đầu, một lát sau mới lấy lại tinh thần, ngơ ngác mà lùi tay, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “…… Sao cậu đưa kẹo cho tôi vậy?”

Lục Vũ nhún vai, giống như lơ đãng mà trả lời: “Tôi quên trả lại ô, đây là nhận lỗi.”

Anh dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Tôi nếu là lại quên mất, liền lại cho cậu kẹo.”

Vậy cậu vĩnh viễn đừng nhớ ra nha.

Tô Tiểu Tiểu âm thầm cầu nguyện, không có người biết, vừa rồi thấy kẹo nằm trong lòng bàn tay, nội tâm có bao nhiêu mừng rỡ như điên.

Như đang là ngày xuân ươm mầm chồi non, ấm áp toàn bộ thế giới. Vừa rồi phủ đầy bụi tâm, lại một lần rung động.

.

Liên tiếp mấy cái cuối tuần, Lục Vũ mỗi ngày đều sẽ đưa Tô Tiểu Tiểu một viên kẹo, Tô Tiểu Tiểu đem kẹo đã mua ban đầu ra, để chung trong một cái cái lọ không cậu đưa.

Những viên kẹo sặc sỡ lộng lẫy chứa đầy hơn phân nửa cái bình thủy tinh, ngôi sao lấp lánh toả sáng trong bầu trời đêm.

Tô Tiểu Tiểu không ăn, đem bình thủy tinh đặt ở nơi vừa mở mắt là có thể thấy ngay.

Đây là đồ vật anh tặng.

Giữa hè thời tiết luôn thay đổi thất thường, một giây mặt trời vẫn đang lên cao, giây tiếp theo liền lập tức biến sắc, tiếng sấm ầm ầm qua đi, nước mưa từ trên trời giáng xuống, toàn bộ thế giới trong nháy mắt bị nước mưa xối xuống.

Mưa bụi lạnh băng theo gió đánh vào người, Tô Tiểu Tiểu lùi về sau, rụt cổ, ngửa mặt lên trời nhìn ô áp sát không trung.

Cuồng phong loạn vũ, cây bạch quả, quả trên cành cây lung lay sắp đổ, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ bị gãy.

Bạn học xung quanh thấy mưa không có xu hướng nhỏ đi, liên tiếp mạo hiểm gió to vọt vào trong mưa, dòng người chen chúc xô đẩy, tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác, âm thanh nước mưa giẫm đạp cùng với tiếng dòng người hoà lẫn.

Lại một trận sấm sét ngang qua, trời đã tối vài phần, đám người cũng dần dần tản đi, chỉ còn lại tốp năm tốp ba người, bước đi khó khăn.

Tô Tiểu Tiểu khẽ thở dài một tiếng, ngón tay trắng nõn sờ bím tóc, hơi suy tư, rốt cuộc vẫn là nhấc chân đi về trước.

Nước mưa rơi xuống ô, phát ra tiếng ồn kịch liệt, “Đốc đốc đốc” làm lòng người phiền não.

Tô Tiểu Tiểu giương mắt nhìn lên cái ô, vừa định tiếp tục đi về trước, từ phía sau cặp lại bị ai đó túm chặt.

“Ai vậy.”

Tay trái Lục Vũ đặt trên tay lái, chân dài đặt ở bàn đạp xe, nhìn cô: “Đi chung đi?”

Mưa lớn như vậy, ô nhỏ cũng không thể hoàn toàn bao lấy hai người, tay Tô Tiểu Tiểu giơ ô lên cao hướng tới sát phía Lục Vũ, nhưng cứ như thế, tóc của anh vẫn là không thể tránh khỏi mà ướt.

Tô Tiểu Tiểu ngước mắt nhìn chằm chằm ót anh, thấy trên vạt áo đã ướt đẫm, lại để dù nhích lên phía trước hơn nữa, muốn giúp anh che khuất mưa gió nhiều hơn nữa.

Xe đi ngang qua một cái ổ gà, Tô Tiểu Tiểu mất trọng tâm, nửa người đi lảo đảo về trước, cái trán trơn bóng lập tức đυ.ng vào lưng Lục Vũ.

Cô “Ai u” một tiếng, ngượng ngùng mà che che cái trán bị đυ.ng trúng, ô trong tay vẫn không bị lệch hướng, vẫn như cũ hướng phía trước.

“Làm sao vậy?” Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng Lục Vũ cười trầm thấp, ô phía trước cũng bị lực ngăn cản.

Lục Vũ quay lại xê dịch ô, thanh âm ôn nhu: “Không cần phải che cho toio, cậu không bị ướt là là được.”

Hiện tại là giờ cao điểm, trên đường ngựa xe như nước, hai bên đường âm thanh bán hàng rong đã bị tiếng mưa chen lấn, chỉ để lại ánh đèn chiếu xuống dưới đất.

Về đến nhà, Lục Vũ cùng Tô Tiểu Tiểu hai người đều không thể tránh khỏi mà ướt cả người, bóng đèn ở trên đầu đong đưa, phát ra vầng sáng mỏng manh.

Tô Tiểu Tiểu linh hoạt nhảy xuống xe, giơ dù đưa tới trước mặt Lục Vũ, vừa định cùng anh nói tạm biệt, đột nhiên thoáng nhìn đồng phục ướt đẫm.

Từng hạt mưa dừng ở trên trán anh, theo khóe mắt trượt xuống, cuối cùng ngừng ở cằm.

Tô Tiểu Tiểu nghẹn nghẹn, đầu óc nóng lên nói câu: “Hay là tới nhà tớ trú mưa một chút được không?”

Thẳng đến phòng tắm vang lên tiếng nước, Tô Tiểu Tiểu đầu óc còn không có phản ứng kịp, cô thẹn thùng mà hai má phiếm hồng, chỉ để lại một cái tiểu trộm nhìn về phía phòng tắm.

…. Cô vừa mới vì cái gì muốn Lục Vũ lên lầu a?!!

….. Còn cho anh dùng phòng tắm của mình.

Tô Tiểu Tiểu xấu hổ đến muốn tìm cái động chui vào, hai má độ ấm càng lúc càng nhiệt, nóng rực đến dọa người.

Một đầu ngã vào trên giường, thân hình nhỏ xinh cuốn vào trong chăn, cuộn thành một cái bánh.

Sau một lúc lâu, Tô Tiểu Tiểu mới từ trong chăn ló đầu ra, ngón tay thon dài nắm chặt mép chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt trong suốt trong suốt.

Lục Vũ còn chưa ra tới, phòng tắm vẫn còn tiếng nước như cũ. Tô Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, rón ra rón rén mà bỏ chăn ra, lê dép lê đi đến phòng bếp.

Ba mẹ Tô Tiểu Tiểu ở nơi khác công tác, ngày thường đều là một mình cô ở nhà. Tô Tiểu Tiểu thường sẽ đến mấy quán ở đầu phố tùy tiện ăn qua cơm chiều rồi lại trở về, bất quá hôm nay tình huống khác biệt.

Nửa eo cong mở cửa tủ lạnh, con mắt đen hiện lên một tia xấu hổ.

Trong nhà hình như…… Chỉ có mì ăn liền.

Lúc Lục Vũ ra tới, Tô Tiểu Tiểu vừa lúc luống cuống, mì sợi mềm dẻo cùng với trứng chiên hoàng kim, nhìn vào liền rất muốn ăn.

Thêm Bình Luận