Chương 3: Thuốc trị phỏng

Editor: Tử Đằng Tử

Ngày hôm sau, cùng những ngày trước khác nhau, bình bình đam đạm trôi qua.

Chính là hôm nay Hứa Hạ không rình coi Cố Lam Sinh nữa, bởi giờ cùng trước không giống nhau, nam thần hiện tại có thể nhận ra cậu.

Nhà ăn, thư viện, phòng học, còn có cửa hàng tiện lời, Cố Lam Sinh phát hiện một ngày ít nhất có bốn lần hắn sẽ nhìn thấy Hứa Hạ. Chính vì vậy, biểu tình của hắn trở nên đặc biệt kì quái.

Hiện tại, ở cửa hàng tiện lợi, hắn cầm hai bình thủy tinh ra tính tiền. Hứa Hạ cúi đầu quét mã, rầu rĩ nói: “ Tổng hết 10 tệ.”

Cố Lam Sinh thấy Hứa Hạ tóc thật dài, áo trên người đã cũ, tay lạnh đến mức đỏ hồng, không khỏi nhăn mày lại. Nhưng cái gì hắn cũng không nói, lấy di động ra, mở máy lên quét mã trả tiền.

Hứa Hạ tan ca lúc 10 giờ tối, nhưng đồng nghiệp vì chuyện lần trước ở hội sở mà cố tính khi dễ cậu. Hắn ta khoan thai đến muộn giả dối hướng cậu xin lỗi. Nhưng Hứa Hạ chính là không muốn cùng người khác tranh chấp, nhịn một chút chính là gió êm biển lặng, nên thấy hắn xin lỗi thì cũng lắc đầu không nói gì cả.

Trở lại phòng nghỉ của cửa hàng, Hứa Hạ cầm bình giữ nhiệt, đổ một chút nước nóng ra cốc giấy, ôm cốc lên ủ ấm tay, sau đó lại kéo balo lấy ra một cái bánh mì đã lạnh đến đông cứng, vừa ăn, vừa chậm rì rì uống thêm miếng nước.

Có thể là do bánh mì thật sự quá khó ăn, Hứa Hạ lập tức bị nghẹn, cậu ho khan, bình nước trên bàn không cần thận đổ xuống đầy tay cậu. Hứa Hạ không màng cơn ho, đứng dậy muốn đi nhặt bình giữ nhiệt đã lăn đi xa.

Bình giữ nhiệt lăn đến chân Cố Lam Sinh. Hắn đưa tay nhặt lên rồi đưa cho cậu. Hứa Hạ bởi vừa ho nên nước mắt sinh lí không khỏi trào ra, cậu đưa tay nhận lấy bình giữ nhiệt rồi hướng người nọ cảm ơn. Chính là do quá nhút nhát nên cậu không dám nhìn xem người vừa giúp đỡ mình là ai.

Cậu cũng rất muốn sửa cái tính cách không tốt này của mình, nhưng nói sửa không phải là dễ dàng sửa được.

Nói cảm ơn xong, Hứa Hạ yên lặng đi đến vòi nước trước cửa cửa hàng mà rửa tay và bình. Đem bánh mì bọc lại bỏ vào balo, lúc này bỗng có người đi đến: “Cậu bị phỏng rồi.”

Hứa Hạ giật mình nghe xong liền biết đối phương là ai, nên cậu không đáp. Cố Lam Sinh thấy Hứa Hạ không để ý đến mình liền nhướn mày: “Xem ra cậu thật sự rất thiếu tiền. Tiền kiếm được ở địa phương kia cũng rất nhiều, tại sao không đối xửa với bản thân mình tốt một chút?”

Hứa Hạ nói thầm trong lòng: “bởi vì tôi không có làm ở đấy.”

Cố Lam Sinh thấy cậu hai lần đều không nói gì thì liền đi mất. Vừa mới có người đứng cạnh bỗng lại đi mất, Hứa Hạ liền cảm thấy thực lạnh, theo bản năng đưa tay lên ôm lấy mình, rồi cảm thấy chính bản thân không có cốt khí.

Rõ ràng là ngày đêm tơ tưởng cùng nam thần nói chuyện, thế nhưng khi nam thần thực sự đến nói chuyện thì không khác gì người câm, không rên lấy một tiếng.

Đang đứng ảo não, trác mắng bản thân, thì Cố Lam Sinh lại quay lại, tay cầm theo một lọ thuốc bôi nhỏ, nhẹ nhàng đặt trên mặt bồn rửa: “Thuốc này bôi phỏng cũng không tồi, nếu cậu không ngại thì lấy dùng đi.”

Nói xong hắn liền quay người đi, lần này là đi thật.

Hành lang quá tối nên Cố Lam Sinh hoàn toàn không thấy được mặt Hứa Hạ chậm rãi đỏ lên. Hứa Hạ run rẩy cầm lấy lọ thuốc kia, không phải là thuốc mới, mà là đã dùng qua rồi. Đối với Hứa Hạ mà nói, đây là lần đầu tiên cậu có đồ thật của nam thần.

Không phải là cậu đi nhặt, cũng không phải là cậu mua đến lừa chính bản thân mình. Là sự thật, người cậu thích cố ý cho cậu.

~~~

Không lâu sau là tiệc tối kỉ niệm 90 năm thành lập trường.

Cố Lam Sinh chính là người sắp xếp buổi lễ.

Hứa Hạ lấy hết can đảm báo danh làm hậu cần. Trên thực tế thì cậu chỉ muốn đến gần nam thần của cậu một chút thôi. Cậu đã diễn tập rất nhiều lần, muốn hướng Cố Lam Sinh nói lời cảm ơn về lọ thuốc kia. Nhưng Hứa Hạ lâm trận liền luống cuống, nên rất nhanh cả một tháng đã đi qua mà vẫn chưa giải quyết xong.

Hứa Hạ ở sau đài phát biểu hỗ trợ, cũng có thể nhìn thấy Cố Lam Sinh, ngày thường công việc vủa cậu chính là hỗ trợ dọn thiết bị, quét dọn sân khấu.

Kỷ niệm 90 năm nên tiệc tối có rất nhiều tiết mục, khi không có việc gì làm Hứa Hạ liền đi theo đám bạn học xem biểu diễn. Có một lần cậu đi sửa sang lại phòng trang điểm, liền gặp được bên nhau có nguồi cãi nhau.

Đại khái là thành viên trong đội biểu diễn cùng đội trưởng có tranh chấp, Hứa Hạ hoang mang rối loạn liền đi ra ngoài, không bao lâu sau, bạn kia cũng nổi giận đùng đùng mà bỏ ra ngoài.

Hứa Hạ mở cửa đi vào, ý muốn nói mình phải thu dọn chỗ nào, đội trưởng kia cũng không phản ứng cậu. Hứa Hạ tóc quá dài, ảnh hưởng cậu làm việc nên tùy ý vén nó ra đằng sau. Nhưng chính cậu lại không biết hành động này của mình làm đội trưởng lập tức kích động, chạy lại hỏi cậu có muốn lên sân khấu biểu diễn không.

Hứa Hạ trước nay không tiếp xúc qua người nào nhiệt tính như vậy, xấu hổ cúi đầu xuống. Nào biết bộ dáng e thẹn của mình lại chọc trúng tâm vị đội trưởng này.

Hứa Hạ chần chờ hỏi lại: “Biểu diễn là lên đài sao?”

Đội trưởng mạnh mẽ gật đầu.

Hứa Hạ đồng ý, tuy là cậu cảm thấy việc lên sân khấu là một việc rất đáng sợ, nhưng … cậu chính là muốn gần nam thần của mình thêm một chút. Tưởng tượng đến cảnh Cố Lam Sinh nhìn một chút đến cậu, Hứa Hạ cảm thấy đáng để bản thân mình cố gắng thêm một chút.

Càng may mắn là đội trưởng sắp xếp cho cậu diễn một nhân vật nữ bình hoa, không có quá nhiều lời kịch, nếu có cũng là l*иg tiếng. Ngày diễn ra buổi lễ, đội trưởng đưa cho cậu trang phục của nhân vật, bảo cậu đi thay.

Hứa Hạ im lặng cầm bộ trang phục nữa đó đi đến WC nam, đem quần áo trên người cởi xuống rồi đem chiếc váy kia mặc vào. Nhưng đúng lúc này, Cố Lam Sinh lại đem cửa WC đẩy ra, thấy vậy thiếu chút nữa cho rằng bản thân đi nhầm.

Hứa Hạ thật sự rất gầy, da lại còn rất trắng, mặc vào trang phục của nữ, nếu chỉ nhìn từ sau lưng thì thật sự rất giống nữ sinh. Đội trưởng ở bên ngoài đợi Hứa Hạ, thấy phản ứng của Cố Lam Sinh thì cười ha hả: “Cậu ấy là nam sinh, cậu đừng hiểu lầm nha.”

Cố Lam Sinh còn chưa nói được gì thì liền thấy Hứa Hạ từ bên trong chạy ra, bộ quần áo nữa kia đã mặc xong, mặt cậu cũng theo đó cúi thật thấp xuống, không nhìn hắn lấy một lần.

Cố Lam Sinh nghĩ thầm, tốt xấu gì cũng coi như là đã gặp nhau vài lần, thế mà cậu lại làm như không quen biết vậy.

Hứa Hạ buồn bực chạy lại về phòng trang điểm, đội trưởng suýt chút nữa là không đuổi kịp cậu. Khi đuổi kịp rồi thì thấy cậu ngồi sụp xuống, chôn đầu vào hai cánh tay.

Đội trưởng biết cậu xấu hổ thì rất muốn cười, nhưng nhịn lại rồi kéo cậu lên trang điểm cho cậu. Lúc đứng sau đài chờ đến lượt biểu diễn, Hứa Hạ liền bóc ra một cây kẹo mυ"ŧ, son trên môi rất dính, không dễ chịu chút nào. Cậu chớp chớp đôi mắt to của mình, thấy nam thần từ trên đài đi xuống thì lập tức nhìn qua.

Nào biết Cố Lam Sinh như có thần giao cách cảm với cậu, cũng nhìn về phía Hứa Hạ, Hứa Hạ nhanh chóng cúi đầu xuống, nghịch mấy ngón tay của mình, làm như người nhìn lén không phải cậu.

Lúc này, đám nam sinh trong đội diễn đi tới, cười hì hì ôm eo Hứa Hạ, muốn cùng cậu làm quen. Hứa Hạ cau mày muốn né tránh, nhưng lại sợ họ nói mình khinh thường họ, nên liền đứng im. Bỗng có một người hướng mặt cậu, ‘thơm’ một cái lên khóe miệng cậu làm Hứa Hạ giật mình hoảng sợ.

Vẫn là đội trưởng đi tới, đem đám nam sinh đó kéo ra một bên rồi mắng. Hứa Hạ liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi hướng mắt đi tìm Cố Lam Sinh, nhưng lại đυ.ng phải ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn mình. Hứa Hạ trong lòng trầm xuống.

Cố Lam Sinh cũng dời mắt đi, làm bộ dáng không muốn nhìn Hứa Hạ.